Tác giả: Luna Huang
Hiện bắt đầu vào hạ, Vân Du cả người khó chịu nàng cảm thấy giống như có lửa đốt mình vậy. Chỉ cần vừa tắm xong chưa đầy nửa khắc cũng có mồ hồi chảy ra.
Lúc ở biên cương Bắc Bình cả bốn mùa đều không hề cảm thấy nóng. Mùa hạ ở đó nàng hoạt động nhiều mới đổ mồ hôi thôi.
Thế là nàng quyết định đến hầm băng tạm trú. Lãnh Thiên Hàn không đồng ý liền mang nàng ra ngoài cùng Thái Thanh Tĩnh dạo. Thời tiết khô nóng mà bắt đi dạo phố còn đáng sợ hơn cực hình ở quân doanh nữa. Trang phục mát mẻ của mùa hè không làm nàng cảm thấy tốt lên chút nào cả. Vẫn là ở trong hầm băng tốt hơn, đáng tiếc Lãnh Thiên Hàn không cho nàng toại nguyện.
Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Tĩnh cứ y như một đôi tình lữ mới được trời đất tác hợp vậy. Bọn họ vui vẻ dạo hết nơi này đến nơi nọ không quan tâm đến tâm trạng muốn giết người của Vân Du bên này.
Hiện nàng đang trưng ra bộ mặt người chết ngồi cùng Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Tĩnh ở trong quán trà.
"Du Du sao lại trưng ra bộ dạng này? Đi chơi phải cười chứ." Lãnh Thiên Hàn nhếch môi phê phán thái độ không tích cực của nàng.
"Muội nóng lắm ngũ ca cho muội hồi phủ đi." Vân Du khó chịu tay phe phẩy cây quạt tròn của mình. Nàng sắp phát điên rồi đấy, sẽ cắn người đấy.
Bên bàn bên kia đang bàn tán về việc Lãnh Thiên Hạo ở quân doanh và tội ác của đám man di. Bởi vì nơi đóng quân của Lãnh Thiên Hạo cách Hàng Châu chỉ có bảy, tám ngày đường thôi. Nên bọn họ rất lo lắng chuyện quân tình.
Tâm hồn của Vân Du đã bay về hầm băng của ngũ vương phủ lúc nào rồi nên chẳng nghe gì cả. Mà cho dù còn hồn phách nào vươn lại nơi này nàng cũng không thèm nghe.
"Du Du, muội có nghe bọn họ nói gì không?" Hắn nói xong câu đầu câu sau lại thì thầm vào tai nàng: "Bọn họ đang nói về lục đệ đấy."
"Muội nghe rồi, muội có lỗ tai đây này, tận hai cái đấy!" Vân Du không ngừng quạt miệng cũng không ngừng quát. Nói về Lãnh Thiên Hạo thì liên quan quái gì đến nàng cơ chứ. Thế mà cũng bắt nàng ngồi nghe, thật đúng là nhàn rỗi.
"Muội có thể tỏ ra quan tâm một chút có được không?" Hắn trách mắng nàng vô tâm.
Thái Thanh Tĩnh bên cạnh cười: "Ngũ Vương gia, Du Du còn nhỏ làm sao có thế ép muội ấy quan tâm đến chính sự được." Hắn không nghe được đoạn đầu nên chỉ biết có thế thôi.
"Ân" Nàng nhanh chóng theo phe của Thái Thanh Tĩnh: "Tĩnh ca ca nói có lý. Ngũ ca nên học hỏi Tĩnh ca ca thôi."
Bọn họ thấy Lãnh Thiên Hàn liền chạy đến hỏi thăm. Lãnh Thiên Hàn cũng cao hứng kể chuyện, mục đích chính là để Vân Du biết được lục đệ của hắn vất vả ở quân doanh. Ngoài ra còn ám chỉ nàng nên viết thư hỏi thăm.
Nóng nực gặp một đám người bu vào nữa nàng liền sinh khí đứng lên thì bị Lãnh Thiên Hàn bắt ngồi xuống. Bất đắc dĩ bị tra tấn lỗ tai nàng như con cá thiếu sinh khí đang thoi thóp nằm trên cạn vậy.
Nhờ vậy mà nàng biết được Thái Thanh Tĩnh cùng là một trong đám fan cuồng Lãnh Thiên Hạo. Cũng may hắn không ở đây nếu không Thái Thanh Tĩnh nhất định xin chữ lưu niệm của hắn.
Cực khổ lắm mới Vân Du mới lếch xác về đến phủ đến định chạy đến hầm băng tránh nóng lại bị Lãnh Thiên Hàn lôi vào thư phòng mắng cho một trận.
Hắn chau mày trách: "Sao muội chẳng có quan tâm gì thế? Người ngoài như Thái công tử và bá tánh cũng nghĩ đến lục đệ cơ mà."
Vân Du gân cổ cãi: "Muội có quan tâm a." mới là lạ đó.
Hắn thở dài nhìn tiểu oa nhi vô tâm: "Muội thể hiện cho ta xem muội có quan tâm được không."
Vân Du bừng bừng khí thế nắm chặt song quyền hô to khẩu hiệu: "Quan tâm, quan tâm, quan tâm."
Lãnh Thiên Hàn phì cười bất lực nhìn nàng, đây chính là quan tâm của nàng sao? Hắn đưa ra gợi ý: "Muội viết thư cho lục đệ đi, như vậy ta mới tin muội thật sự có quan tâm."
Bắt nàng viết thư cho hắn sao? Nàng mới không viết: "Ngũ ca đừng viết thư cho hắn mãi như thế. Ở quân doanh sơ suất một chút là mất mạng đấy."
Lãnh Thiên Hàn thấy nàng nói cũng có đạo lý liền ít gửi thư cho Lãnh Thiên Hạo. Lãnh Thiên Hạo ở quân doanh không thấy thư đến nữa liền nghĩ Lãnh Thiên Hàn bận rộn nên hắn cũng ít gửi thư đến Hàng Châu trành liền phiền nhưng trong lòng vẫn muốn biết tin tức của tiểu nương tử nhà mình.
Nhìn nàng liên tục quạt Lãnh Thiên Hàn liền hỏi: "Muội thật nóng đến như vậy sao?"
"Ân!" Nàng gật đầu, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán: "Ngũ ca xem này mồ hôi của muội nhiều đến mức có thể xâu thành chuỗi châu để đeo đấy."
"Lúc trước muội làm sao qua được mùa hè." Hắn lại hiếu kỳ. Nàng đến mười tuổi mới gả đến biên cương cơ mà.
Vân Du á khẩu. Nàng làm sao biết được. Vừa xuyên qua đã bị đẩy lên kiệu hoa hướng đến biên cương Bắc Bình rồi. Ở đó mỗi ngày đều có gió mát. Đến quân doanh lại không hề nóng.
Thấy nàng như vậy hắn liền thả nàng cũng không quên dặn dò tối nhất định phải về phòng ngủ không được ngủ ở hầm băng.
Cứ đến giờ là Lãnh Thiên Hàn đuổi nàng ra khỏi hầm băng để hắn khóa cửa. Vân Du buồn bã quay về phòng tắm xong nàng bảo hạ nhân mang băng đặt xung quanh ghế quý phi.
Nàng nằm trên đó tay phe phẩy cây quạt tròn y như con cá chết tưởng tượng đến đang ở trong phòng nằm máy lạnh ăn kem. Sau đó nàng quyết định ngủ luôn trên ghế quý phi không về giường nữa.
Hôm sau nàng tự đến tú phường đặt may vài bộ váy ngắn như ở hiện đại để mặc lúc đi ngủ. Chứ nóng thế này nàng chẳng muốn đi đâu nữa.
Cứ như vậy mỗi ngày nàng đều bị Lãnh Thiên Hàn dùng cực hình đi dạo để tra tấn. Tối lại diện váy hiện đại nằm dài trên ghế quý phi.
Đến một hôm gần cuối mùa hạ, Thái Thanh Tĩnh đến hầm băng tìm nàng. Lúc này nàng đang ôm một tô trái cây to. Nàng là muốn ăn kem cơ nhưng không biết cách làm nên dùng trái cây thay thế vậy.
"Tĩnh ca ca đến tìm muội làm có việc gì?"
Thái Thanh Tĩnh nhìn đôi má phúng phính ửng hồng cực khả áicủa Vân Du liền đưa tay véo nhẹ: "Thật ra ta có chuyện muốn nói với muội."
"Ân." Vân Du nhai hết trái cây trong miệng lại nói: "Tĩnh ca ca cứ nói với muội, không cần phải ngại đâu."
"Thật ra.......ta........cũng không biết phải nói thế nào nữa. Ta..." Hắn cứ ấp a ấp úng trưng ra bộ dạng muốn nói nhưng lại không muốn nói. Vân Du khép hờ mắt hiểu chuyện liền thay hắn nói:
"Ngũ ca hướng Tĩnh ca ca ngỏ lời."
Thái Thanh Tĩnh kinh hô: "Sao muội biết?" Vì sao Vân Du lúc nào cũng tỏ lòng người khác như thế?
Vân Du đáp phi sở vấn: "Tĩnh ca ca trả lời thế nào?"
"Ta từ chối rồ.i" Hắn cắn môi mắt lộ lên vẻ nuối tiếc.
Vân Du bĩu môi trách: "Sao lại từ chối như thế? Ngũ ca tốt như thế cơ mà."
"Ta và Vương gia như thế nào có thể chứ." Hắn thở dài oán thán.
"Làm sao lại không thể chứ? Chỉ cần hoàng thượng tứ hôn thôi." Nàng mười tuổi chẳng phải do tứ hôn nên bị gả đi đó sao? Nghĩ lại là thấy bực mình rồi.
"Nhưng mà còn của hoàng thất a." Hắn ngồi bên nàng buồn bã nói. Thấy Vân Du không hiểu hắn lại nói:
"Trong đó có một điều lệ đó là Vương gia phải có một thê và ít nhất ba thiếp thất. Trắc phi có hay không cũng không quan trọng."
Vân Du nghệt mặt ra hồi lâu. Cũng may nàng sớm cùng Lãnh Thiên Hạo đoạn tình tuyệt nghĩa nếu không cho dù không có Dung phi thì cũng phải chịu cảnh chia sẽ phu quân rồi. Nàng chấp tay trước ngực thành tâm đa tạ lão thiên gia.
"Vậy Tĩnh ca ca cũng không thích nam nhân tam thế tứ thiếp sao?"
Thái Thanh Tĩnh cười cười nói: "Nam nhân trong thiên hạ phải giống như phụ thân và ca ca cả đời chỉ có một thê mới đáng để cho ta ngưỡng mộ."
Vậy nàng có nên trợ Trụ vi ngược hay không? Giúp Thái Thanh Tĩnh chạy trốn khỏi ngũ ca. Nói thêm vài câu hắn cũng rời đi.
Lãnh Thiên Hàn buồn bã đến ăn cơm cũng chẳng màn. Vân Du thấy vậy liền chạy đến viện tìm hắn.
Hắn đang nằm trên giường thở dài liền ầm một tiếng cánh cửa sương phòng bị Vân Du dùng chân trực tiếp đá ra:
"Ngũ ca!" Người còn chưa bước vào đã nghe tiếng đến trước.
Lãnh Thiên Hàn không hề động đậy nằm trên giường trách móc nàng: "Muội là nữ nhân sao lại có thể tự ý vào phòng nam nhân như vậy?" Nói thì là vậy thật ra hắn sớm xem nàng là đệ đệ của hắn rồi.
"Ngũ ca cũng chẳng phải hay đến phòng muội hay sao?" Vân Du được dịp lại mát mẻ hắn miệng còn nhe răng cười nữa.
Hắn chẳng buồn để ý: "Muội đến đây tìm ta có chuyện gì?"
"Biết ngũ ca thất tình nên muội đến cùng ngũ ca ăn mừng." Vân Du vui vẻ nói, tay vỗ vỗ vào nhau tạo nên âm thanh khiến Lãnh Thiên Hàn nghe càng khó chịu hơn.
Hắn hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại không thèm để ý đến nàng nữa. Ngày thường hắn tốt với nàng như thế mà khi hắn thất tình nàng nỡ mở miệng bảo cùng hắn ăn mừng là ý gì? Lại còn cái vẻ mặt kia nữa, vui như vậy để làm gì?
Thấy hắn giận Vân Du cũng không chọc hắn nữa liền ngồi bên giường nghiêm túc nói: "Thật ra muội biết tại sao Tĩnh ca ca từ chối huynh đấy. Ngũ ca có muốn biết lý do không?"
Lãnh Thiên Hàn nghe vậy liền bật dậy sốt ruột hỏi: "Muội mau nói ta nghe."
"Là do hoàng thất của huynh đấy." Vân Du nâng mi nhìn thẳng mắt hắn nói.
"Là sao?" Hắn nhếch môi đưa tay sờ cằm: "Ta đây thích nam nhân thì làm sao nạp thiếp được."
"Thiếp cũng không nhất thiết phải là nữ nhân." Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Hắn được Vân Du đả thông đầu óc liền "a" lên một tiếng sau đó mang hài chạy ra ngoài. Trước khi đi cũng không quên hướng nàng hứa hẹn: "Muội đợi ta thành công chúng ta cùng ăn mừng."
Vân Du mỉm cười nhìn hắn chạy đi. Nàng nhớ Lãnh Thiên Hạo từng nói với mình Lãnh Thiên Hàn lớn hơn hắn một tuổi. Mắt nàng đảo xung quanh phòng hắn, đồ vật trang trí rất nhiều a. Nếu so với phòng của Lãnh Thiên Hạo thì sao nhỉ?
Nàng bất giác mỉm cười, nàng quên mất phòng của Lãnh Thiên Hạo như thế nào rồi. Do trí nhớ của nàng không tốt hay do tâm nàng đã thật sự không tồn tại hình bóng của hắn nữa? Có cần ăn mừng không nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
11 chương
6 chương
78 chương
61 chương
28 chương