Tác giả: Luna Huang Sáng hôm nay Vân Du vận tử y, thắt lưng gấm thêu đen bản to. Nàng nhất quyết không mặc theo sự sắp xếp của tiểu Đăng tử nữa. Không lại cùng Lãnh Thiên Hạo mặc đồ đôi. Xe ngựa chạy từ hoàng cung đến lục Vương phủ. Hôm qua đông đúc thì hôm nay ngoài đại môn trừ Lãnh Thiên Hạo một mình đứng đợi nàng thì không có ai nữa. Có phải không vậy? Sao lại cũng hắn mặc trùng thế này. Lão thiên gia nhất định là trêu nàng rồi. Hôm qua nàng chạy trốn nên Lãnh Thiên Hạo bế mãi nàng trên tay không thả xuống. Lãnh Thiên Hạo vừa bế nàng vào trong, miệng không ngừng trách móc: "Nàng vì sao hôm qua hồi cung không nói với ta?" Ngu mới nói cho ngươi biết để ngươi bắt ta lại: "Ta đi mua vòng cho Lệ Chi mệt mỏi quá liền hồi cung." Nàng lấy hộp gấm nhỏ chứa đôi vòng phỉ thủy đưa cho Lãnh Thiên Hạo xem để gia tăng độ tin tưởng. Lãnh Thiên Hạo gật đầu cho qua. Nàng mua xong mệt mỏi liền có thể hồi phủ nghỉ ngơi sao lại phải hồi cung chứ. Rõ ràng nàng không muốn ở lại. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đến cùng trong cung có gì chơi mà nàng nhất quyết muốn lưu lại bỏ hắn tịch mịch trong phủ. Lãnh Thiên Hạo đưa nàng đến phòng ăn dùng điểm tâm không bao lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng kèn pháo. Lãnh Thiên Hạo bế nàng trên tay bước ra thì thấy Lãnh Tình, Lãnh Ý được hỉ nương đưa ra cúi người hướng nàng và hắn trả lễ. Nếu như hôm qua mọi người vui vẻ cười toe toét thì hôm này khóc lóc rất bi thương. Lệ Chi, Lãnh Tâm ôm lấy họ khóc như mưa. Vân Du sụt sịt nước mắt. Ai bảo cứ đại hôn là vui chứ. Chỉ có những nhà đón dâu mới vui vẻ thôi, những nhà gả con làm sao vui cho được. Tất nhiên trừ Vân phủ lúc gả nàng cho Lãnh Thiên Hạo. Lãnh Tình, Lãnh Ý vén hồng cân nhìn Vân Du: "Vương phi." Vân Du được Lãnh Thiên Hạo đặt xuống rồi bước đến ôm lấy bọn họ. Tuy thời gian thân cận cùng bọn họ không nhiều nhưng đã là người đều có thể cảm nhận được bọn họ đối với nàng thế nào. Sau khi kiệu hoa rời đi, Lãnh Thiên Hạo bế Vân Du vào phòng phân phó Lệ Chi, Lãnh Tâm mang chậu than và nước để nàng rửa mặt. Hắn để nàng lên giường rồi đưa khăn đến cho nàng. Vân Du sướt mướt cầm lấy khăn lau nước mắt, hắn ôm lấy nàng: "Nàng phải vui giúp bọn họ chứ. Hôm nay là đại hôn không nên như vậy." Bên ngoài có tiếng hạ nhân truyền vào: "Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong." "Đã biết." Lãnh Thiên Hạo lạnh giọng trả lời người bên ngoài. Vân Du nghe liền sáng mắt. Hắn rời đi nàng có thể hồi cung rồi: "Ngươi bận sao? Mau đi đi không cần quan tâm đến ta." "Ta cùng nàng đến Liêu phủ uống rượu mừng." Lãnh Thiên Hạo mang hộp gốm đựng lễ vật của Lệ Chi mang đến cho nàng đặt đôi vòng phỉ thúy vào rồi cùng leo lên xe ngựa đến Liêu phủ. Trên xe nàng nhíu mày nghĩ cách trốn thoát. Lãnh Thiên Hạo mỉm cười nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng. Bước xuống xe ngựa mọi người có mặt đều cúi người hành lễ: "Tham kiến lục Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi vạn phúc kim an." "Hôm nay là đại hỉ của Liêu phủ không cần câu lễ." Lãnh Thiên Hạo bế Vân Du trên tay hô to. Nhìn vào bên trong hai đôi uyên ương vẫn còn đứng đó hắn liền hỏi: "Tại sao vẫn chưa làm lễ bái đường? Nếu lỡ giờ lành thì không hay." Liêu lão gia bước đến cung kính nói: "Lục Vương gia, Vương phi hôn sự này do người ban. Lão thân mời hai vị làm chủ hôn cho hôn lễ này." "Bổn vương và Vương phi hôm nay chỉ là khách" Lãnh Thiên Hạo điềm đạm nói: "Chủ hôn vẫn để Liêu lão gia và Liêu phu nhân làm chủ." Liêu lão gia không có gì để nói nữa liền cho tiến hành hôn lễ. Lễ hoàn mọi người ngồi xuống dùng tiệc. Vân Du mở miệng muốn đến thăm Lãnh Tình, Lãnh Ý. Liêu phu nhân xung phong đảm nhiệm đưa nàng đi. Thấy không thoát được lại ở phủ người khác không thể đi cửa sau nên thăm Lãnh Tình, Lãnh Ý xong nàng quay lại ngồi bên Lãnh Thiên Hạo. Ngô Trọng Kỳ thấy nàng không vui liền hỏi: "Vương phi, đại hôn sao người lại mang dáng vẻ này?" "Phủ ngươi thiếu bớt người ngươi có vui được không. Bổn phi thật muốn bắt rể a." Nàng chống tay lên bàn oán hận. Lãnh Thiên Hạo xoa đầu nàng nói: "Liêu phủ có hai nam đinh nàng muốn bắt ai?" Mọi người trong bàn đều há hốc. Không phải Vương gia thật sự chiều ý tiểu Vương phi đó chứ? Liêu gia thật bất hạnh rồi. "Cả hai." Vương Doãn há hốc: "Vương phi thật tham lam!" "Phàm là người đều tham lam." Nàng khinh bỉ hắn. Nói thì là như vậy Lãnh Thiên Hạo làm sao lại có thể bắt người chứ. Hắn chỉ muốn trêu nàng thôi. Vân Du nhìn Lãnh Thiên Hạo cười ngọt ngào. Tay nàng liên tục châm rượu cho hắn. Nếu hắn say nàng liền có thể hồi cung rồi. Lãnh Thiên Hạo thấy tiểu nương tử ngoan ngoãn liền cao hứng uống hết ly này đến ly khác. Lát sau hắn không say mà lại cùng Vương Doãn đến tịnh phòng. Vậy cũng được. Nàng ngoan ngoãn ngồi cười nói với Hồ Điệp. Đợi hắn và Vương Doãn đi khuất, đám người cùng bàn bị mời rượu đến chóng mặt không để ý đến nàng liền chuồn êm về cung. Về đến cung nàng gặp Lãnh Thiên Hàn. Hắn nói với nàng vài ngày nữa phải về Hàng Châu. Đó chẳng phải là sau đại hôn của Lệ Chi sao? Nàng liền cao hứng nói: "Ngũ ca đưa muội theo được không? Ngũ ca hứa cho muội xem đồ cổ a." Lãnh Thiên Hàn nhìn nàng cao hứng cũng không nỡ từ chối. Hắn biết nhất định Lãnh Thiên Hạo sẽ phản đối nên đáp ứng cũng chẳng tổn thất gì: "Được, nhưng phải được sự đồng ý của lục đệ mới được." Vân Du gật đầu rồi trở về Lưu Mộng cư. Nàng nhất định sớm lấy hưu thư của Lãnh Thiên Hạo rồi đếnHàng Châu làm khách du lịch. Lãnh Thiên Hạo quay lại không thấy nàng liền đen mặt lại rời khỏi Liêu phủ. Hắn tự hứa với lòng ngày mai sẽ không sơ suất như vậy nữa. ----------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------- Hôm nay Vân Du vận toàn thân màu xanh ngọc bích, thân váy màu nhạt, viền và thắt lưng bản to cùng màu bằng gấm thêu đậm sắc hơn. Nàng không tin màu này cũng trùng. Không ngờ Lãnh Thiên Hạo bước đến bế nàng cũng mặc màu y hệt. Nàng thật muốn ngất. Vân Du đâu biết được tiểu Đăng tử cố ý vào buổi tối bắt nàng chọn y phục trước để hắn gửi thư thông báo với Lãnh Thiên Hạo đâu. Y phục nên chuẩn bị từ sớm đây là thói quen từ đời trước của nàng nên cũng không cảm thấy có gì lạ. Lãnh Thiên Hạo bế nàng trên tay lại cằn nhằn: "Sao hôm qua nàng lại lén trốn đi như vậy? Nàng là Vương phi muốn rời đi cũng phải nói với gia chủ. Lén rời đi như vậy người ta sẽ nói...........(đã lượt bớt rất nhiều từ)" Vân Du lần đầu biết được Lãnh Thiên Hạo cũng lắm điều như vậy. Nàng liền lùi bước: "Được rồi, sao này ta rời đi cùng lắm sẽ nói cho người biết. Đừng giận nữa." Đừng nói nữa ta nghe đến lỗ tai ngập tràn rồi. Lãnh Thiên Hạo thấy nàng ngoan ngoãn cũng không nỡ trách mắng nữa: "Nàng nói thì phải tự nhớ lấy. Về sau đừng tái phạm nữa." Hắn không cho nàng có lần sau nữa đâu. Vân Du liên tục gật đầu. Lãnh Thiên Hạo thả nàng xuống để nàng dùng điểm tâm. Vân Du ôm đĩa điểm tâm từ trong bên ra ngoài tiền thính rồi đặt lên bàn từ từ thưởng thức. Vương Doãn lại nhịn không được liền trêu nàng: "Vương phi nhà chúng ta hình như béo lên thì phải." Hắn nhíu mày, đưa tay xoa cằm vờ như đang suy đoán. Vân Du bất giác liền đưa tay xuống bụng kiểm tra. Dạo này nàng tập thể dục đều đặn làm sao lại béo lên được. Tiêu Tử ôm bụng cười to: "Thì ra Vương phi nhà chúng ta vừa tham ăn vừa sợ béo." Nàng lườm hai người bọn họ hét to: "Bổn phi lúc nào béo, các ngươi mới béo." Nàng chỉ thừa nhận mình tham ăn thôi. Lãnh Thiên Hạo mỉm cười ôm lấy nàng: "Nàng không có béo đâu." Cho dù có hắn cũng vẫn yêu thương nàng như vậy giờ vậy. Tiếng kèn trống ở bên ngoài truyền đến ngày một rõ ràng khiến lòng Vân Du buồn bã. Thêm hai người nữa lại rời khỏi lục Vương phủ. Nàng cầm điểm tâm trên tay rơi lệ, tay vuốt ve gò má trắng hồng của Liễu Thu Huệ vẫy tay về phía mình: "Phi phi, đi cùng Huệ nhi." Lãnh Thiên Hạo giữ chặt nàng để Lãnh Tâm bế Liễu Thu Huệ ngồi lên ngựa cùng La Đường Kỵ. Hắn cúi người bế nàng đặt lên tay. Vân Du vừa nức nở nhìn theo đoàn người rời đi vừa cho nốt miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng. Tiêu Tử, Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ leo lên ngựa nhìn thấy Vân Du vừa ăn vừa khóc như vậy đúng là không còn lời nào để diễn tả nữa. Tiểu Vương phi nhà bọn họ thật rất tham ăn a. Đám phó tướng vừa buồn cười vừa không dám cười liên tục ho khan như bệnh tập thể. Hồ Điệp định khuyên nàng nhưng thấy mắt nàng rơi lệ miệng lại nhai chóp chép liền buồn cười không dám nói gì nữa. Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng cười khổ lắc đầu. Tiểu nương tử nhà hắn đúng là cực phẩm. Có ai đang buồn mà còn có tâm trạng ăn uống như tiểu nương tử nhà hắn chưa. Không nhịn được hắn lại hôn lên gò má đầy lệ của nàng. "Lát nữa chúng ta đến đó cũng sẽ gặp Huệ nhi lại còn có Lãnh Tình, Lãnh Ý nữa." Vân Du sụt sịt mũi gật đầu. Sao người ta thành thân nàng lại khóc lóc nhiều như vậy cơ chứ? Từ lúc xuyên về cổ đại đến nay dường như nàng rất dư nước mắt. Đến phủ của La Đường kỵ uống rượu mừng. Hồ Điệp vui vẻ kể Lãnh Tình, Lãnh Ý nghe Vân Du và Lãnh Thiên Hạo hôm qua muốn bắt rể. Lãnh Tình, Lãnh Ý cảm thấy may mắn khi tiểu Vương phi chỉ nói đùa. Nếu nàng thực sự muốn bắt e rằng không ai ngăn cản được. Lãnh Thiên Hạo không an tâm chốc chốc lại quay sang nhìn tiểu nương tử đang đang ngồi bàn bên cạnh. Hắn cũng muốn đưa nàng ngồi kế bên mình nhưng thấy nàng buồn bã như vậy cũng không đành lòng. Vân Du cùng họ nói vài câu rồi chạy đến chơi cùng Liễu Thu Huệ. Đám phó tướng thấy tiểu Vương phi cực kỳ cao hứng liền bảo nàng kể chuyện. Vân Du hiện không có hứng thú nên từ chối. Lãnh Thiên Hạo cũng muốn nghe nàng kể chuyện. Bất quá nàng từ chối hắn cũng không ép buộc. Lát sau Liễu Thu Huệ buồn ngủ liền được đưa vào trong. Vân Du hết trò chơi liền chạy đến bên Lãnh Thiên Hạo nắm tay hắn làm nũng: "Vương gia phu quân, người ta muốn hồi cung." "Nàng mệt, ta cùng nàng hồi phủ nghỉ ngơi được không?" Lãnh Thiên Hạo quay sang ôn nhu nhìn nàng. Vì lý do gì nàng cứ một mực muốn ở trong cung? Trong cung đến cùng có gì tốt hơn phủ của hắn. "Ta muốn hồi cung." Nàng bĩu môi nhưng vẫn giữ chất giọng mềm mỏng. Lãnh Thiên Hạo khẽ thở dài rồi ôm lấy eo nhỏ của nàng hỏi: "Nàng vì sao không cùng ta hồi phủ? Hoàng cung không phải nơi nàng nên lưu lại đâu." Nàng cũng biết a. Bất quá nàng vẫn muốn lấy thêm ít bạc trước khi rời đi. Nàng đưa ngón út ra móc vào ngón út của hắn: "Ta hứa với ngươi sau đại hôn của Lệ Chi liền xuất cung" theo ngũ ca đi Hàng Châu. Nàng thầm bồi thêm câu sau trong bụng. Lãnh Thiên Hạo thấy nàng hứa với hắn tâm cũng đặt xuống, đôi mày kiếm cũng giãn ra không ít. Chỉ cần nàng xác định thời hạn với hắn, hắn cũng sẽ không tiếp tục miễn cưỡng nàng. Hắn đích thân đưa nàng đến Lưu Mộng cư rồi dặn dò vài thứ mới rời đi.