Sáng nay, Vân Du dặn tiểu Đăng tử đến ngự thiện phòng chuẩn bị một ít điểm tâm rồi đến Từ Ninh cung và Khâu Ninh cung thỉnh an. Mỗi ngày thỉnh an xong nàng đều có đồ mang về a. Rất có lợi.
Tiểu Đăng tử mang điểm tâm đến Khâu Ninh cung đợi nàng. Nàng thỉnh an xong liền đưa chiến lợi phẩm cho hắn mang về bản thân thì đến Tử Hoằng cung trả ơn cho Lãnh Thiên Hề và Hà Thủy Liên.
Tiểu Đăng tử lại ngoan cố không chịu rời đi. Nàng làm sao không biết thái phi cho nàng mượn tiểu Đăng tử là khi nàng gây chuyện có người giúp. Nàng là tốt bụng sợ hắn tuổi cao theo nàng đi lung tung sẽ sớm bỏ mạng. Bất đắc dĩ nàng đưa hắn đi theo.
Thật đáng ghét! Hôm nàng đi lạc chẳng thấy bóng dáng của một cung nữ, thái giám nào. Hôm nay đi đâu cũng thấy, lỡ họ báo với Lãnh Thiên Hạo cuộc đời nàng coi như xong.
Đến một góc nhỏ của ngự hoa viên, có trái bóng của tiểu công chúa lăn đến. Tiểu Đăng tự cúi người nhặt lên rồi mang đi trả lại. Nàng nhân cơ hội đó liền núp ở một bụi cậy. Hắn quay lại không thấy nàng liền hốt hoảng chạy đi tìm.
Bóng hắn đi khuất nàng mới bước ra phủi hết lá cây trên người rồi thong thả theo ký hiệu bước đến Tử Hoằng cung.
Người chưa thấy tiếng đã truyền vào tai của Lãnh Thiên Hề và Hà Thủy Liên đang đánh cờ ở hoa viên: "Vương gia ca ca, Vương phi tỷ tỷ, Du Du đến thăm hai người đây."
Hai người bọn họ đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh. Sau bụi cây thấy bóng dáng của một tiểu oa nhi tay xách cặp lồng tung tăng bước đến miệng cười rất tươi.
Hai người đều há hốc không nói được lời nào. Không phải nàng là tú nữ rớt tuyển sao? Sao hôm nay lại ung dung đi lại trong cung vậy?
"Muội là cố tình sai ngự thiện phòng làm điểm tâm đến cảm tạ hai người giúp muội ra đại môn a" Nàng nháy mắt tinh nghịch nói.
Lãnh Thiên Hề vẫn chưa thể phun ra được chữ nào. Khẩu vị của đại hoàng huynh thay đổi rồi sao? Bất quá nàng vẫn chưa trưởng thành a. Xem ra nàng rất được sủng ái nên mới có thể sai sử ngự thiện phòng.
Hà Thủy Liên nhận lấy cặp lồng cười hiền hậu: "Hôm đó Du Du có ra được đến đại môn không?"
Nhắc đến nàng lại sinh khí, chân dẫm mạnh xuống đất nói: "Lúc đó muội đi được nửa đường thì bị bắt lại."
Lãnh Thiên Hề gấp mạnh chiết phiến trong tay hỏi: "Là kẻ nào to gan dám bắt người trong hoàng cung" Không lẽ bây giờ hoàng cung canh gác lỏng lẻo như vậy sao?
"Là một tên đại ma đầu" Vân Du mím chặt môi, tay nắm thành quyền thể hiện sự câm phẫn: "Sau này có cơ hội muội nhất định sẽ mang hắn ra băm nhuyễn làm nhân bánh bao."
Hà Thủy Liên sợ đến xanh mặt. Nàng là tiểu thư dòng dõi hương thư làm sao tiêu hóa được những thứ kinh dị Vân Du vừa phun ra chứ.
Khéo môi của Lãnh Thiên Hề kéo lên cao. Không ngờ đại hoàng huynh của hắn trong mắt tiểu oa nhi này lại trở thành đại ma đầu. Lá gan của nàng cũng rất to mới có thể nói được những lời này.
"Thôi không nhắn đến hắn nữa" Nàng hắt một hơi mạnh rồi nói: "Chúng ta mau dùng điểm tâm thôi."
Bọn họ rất thích Vân Du. Tử Hoẳng cung dạo này ngoại trừ Lãnh Thiên Hạo, Lãnh Thiên Hàn ra thì Lãnh Thiên Minh lâu lâu mới đến. Mỗi lần đến cũng là bắt Lãnh Thiên Hề ra làm chính sự. Giờ có Vân Du ở đây bọn họ rất cao hứng a.
Dùng điểm tâm xong bọn họ giữ nàng lại chơi đùa. Nàng không có nơi nào để đi liền đáp ứng. Hà Thủy Liên kéo nàng vào trong sương phòng cùng nàng ta trò chuyện.
Không lâu sau, Lãnh Thiên Hề mang một chung đồ hầm vào: "Nàng mau dùng cho nóng" Hắn quay sang cười với Vân Du: "Cái này Du Du không dùng được"
Nàng bước đến thấy vẻ mặt buồn chán của Hà Thủy Liên. Lãnh Thiên Hề mở chung đồ hầm ra lấy muỗng múc ra chén rồi thổi nguội giúp nàng ta.
Vân Du nghĩ gì nói đó: "Hai người là muốn có hài tử sao?" Mùi thuốc bắc tỏa ra nồng nặc. Nàng rất thích ăn đồ hầm thuốc bắc nhưng lại không muốn uống thuốc bắc a.
Hai người trợn to mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên rồi Hà Thủy Liên nhẹ nhàng gật đầu. Bọn họ đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn chưa thành công.
"Muội biết cách giúp hai người a" Nàng nghiên đầu đưa ra gợi ý: "Hai người có muốn thử không?"
Trong mắt bọn họ nàng nhìn thấy sự không tin tưởng. Cũng đúng thôi, một tiểu oa nhi mười tuổi làm sao biết được nhiều chuyện như vậy được. Nàng làm sao hơn được thái y đây.
"Thôi đã trễ rồi muội về đây" Nàng đứng dậy rời đi: "Lần sau muội lại đến."
Hà Thủy Liên liền lên tiếng gọi nàng lại rồi quay sang nói với Lãnh Thiên Hề: "Thiên Hề, hay là chúng ta cũng thử xem. Chúng ta dùng biện pháp của các thái y cũng đã lâu nhưng vẫn không có tác dụng gì."
Lãnh Thiên Hề do dự một hồi lâu mới gật đầu. Thế là họ giữ nàng lại dùng bữa. Nhìn bữa ăn của bọn họ nàng cũng sợ. Toàn là thịt.
"Cách của muội không cần dùng thuốc chỉ cần sinh hoạt khoa học thôi" Nàng nhếch môi nói: "Sau hơn một tháng mới bắt đầu cảm thấy có hiệu quả."
"Sinh hoạt khoa học?" Cả hai đồng thanh hỏi lại.
"Ân" Nàng gật đầu: "Nghĩa là ăn uống, tập thể dục, ngủ đủ giấc....Như trên bàn ăn của hai người đã thiếu mất rau củ a. Cái gì cũng phải ăn một ít mới tốt"
Thế là Vân Du đọc cho họ vài cái thực đơn mà nàng nhớ. Lúc trước nàng đã từng diễn thuyết về chuyện này nên cũng rất bình thường. Rồi nàng đưa cho bọn họ một cái thời gian biểu. Bảo bọn họ nên có thời gian sinh hoạt lành mạnh không nên thức khuya.
Sau đó nàng đẩy Lãnh Thiên Hề ra rồi cùng Hà Thủy Liên tính ngày rụng trứng như ở hiện đại. Hà Thủy Liên hiếu kỳ hỏi:
"Tại sao muội lại biết những chuyện này?"
Nàng liền mở to mắt tiếp tục nói dối: "Lúc trước muội dạo ở kinh thành có nghe một một vị quái y nói a. Do hiếu kỳ nên muội đến nghe rồi nhớ đến bây giờ."
Nàng còn biết cách sinh con theo ý muốn nữa cơ. Bất quá nàng không thích quan niệm trọng nam khinh nữ nên không nói bọn họ biết.
Sau đó chơi thêm một chút nàng liền rời đi. Nàng lại đến chỗ thái phi chơi đến khi đại môn đóng cửa mới trở về.
Vừa về đến Lưu Mộng cư đã thấy tiểu Đăng tử khóc lóc chạy đến:
"Vương phi a, người đã đi đâu khiến lão nô tìm người cả ngày. Thật khiến lão nô lo lắng."
Nàng vỗ vai hắn an ủi: "Bổn phi mải lo chơi nên đi lạc mất. Khiến ngươi lo lắng bổn phi thật đáng trách."
Nói xong nàng phân phó hạ nhân nấu nước nóng. Trong khi đợi nước nóng tiểu Đăng tử từ trong tay áo rút ra một phong thư. Hắn lau nước mắt rồi nói:
"Vương phi, lúc nãy Vương gia ở đây đợi người rất lâu không thấy vừa rời đi người lại về. Ngài ấy có viết phong thư cho người còn dặn người phải hồi thư."
Vân Du không nhìn lấy nửa mắt trực tiếp hạ lệnh: "Đem đốt đi." Nàng đương nhiên là thông minh biết tìm thời gian trở về để tránh giáp mặt với Lãnh Thiên Hạo rồi.
Tiểu Đăng tử liền cứng cả người, khả năng ăn nói dường như cũng mất đi: "Vương phi, người....người là còn giận Vương gia sao? Chuyện đó..........chuyện đó cũng đã rất lâu rồi.....người không nên...." Hắn thật hối hận khi nói cho nàng nghe a. Nếu có cơ hội thay đổi hắn nhất định sẽ bịa chuyện gạt nàng.
Vân Du lén thở dài rồi quay sang hắn nói: "Ngươi cũng biết chuyện đó đã lâu rồi sao bổn phi lại để trong lòng được chứ. Là ngươi nghĩ quá nhiều thôi."
"Vậy.... vậy còn thư?" Hắn đưa lá thư đến trước mặt nàng.
Tâm trạng Van Du trở nên nặng nề quay lưng bước đến bình phong rồi nói: "Ngươi để trên bàn đi, lát nữa ta xem" Lát nàng nhất định đem nó đi tiêu hủy.
Tiểu Đăng tử thấy nàng chuẩn bị tắm liền đóng cửa bước ra, cũng không quên đem thư để lại vào trong tay áo.
Hôm nay hắn tìm không được tiểu Vương phi liền nghĩ nàng đi lạc nhất định trở về Lưu Mộng cư nên hắn lập tức quay về. Không ngờ không gặp nàng mà gặp Lãnh Thiên Hạo.
Hắn vội kể sự tình cho Lãnh Thiên Hạo nghe rồi còn định quay lưng đi tìm Vân Du nữa. Không nghĩ đến Lãnh Thiên Hạo mang kinh nghiệm của bản thân ra nói với hắn:
"Nếu nàng muốn ngươi đi cùng thì đã không bỏ ngươi lại. Nếu nàng đã cố ý đi lạc nghĩa là muốn tách khỏi ngươi. Ngươi đừng tìm nữa, có tìm được nàng cũng không chịu cùng ngươi trở về đâu."
Sau đó Lãnh Thiên Hạo kể cho hắn biết tính cách và sở thích của Vân Du để hắn dễ dàng hầu hạ. Lúc đó hắn mới biết Lãnh Thiên Hạo đã hoàn toàn bỏ qua Dung phi toàn tâm toàn ý với nàng rồi. Hắn nhất định không để nàng có suy nghĩ không tốt về Lãnh Thiên Hạo. Thư nhất định nàng phải đọc, phải hồi thư.
Vân Du tắm xong liền cho người dọn cơm. Tiểu Đăng tử cũng bước vào ngồi bên cạnh nàng. Thấy nàng chuẩn bị gắp thức ăn hắn lấy hết can đảm liền mang thư ra đọc to:
"Du Du, mấy hôm nay nàng có khỏe không? Nàng ở đó có quen không? Ta tìm nàng hai ngày rồi nhưng không gặp liền viết thư để lại. Hai hôm nữa hoàng cung tổ chức săn bắn, ta muốn đưa nàng đi cùng. Ngày mai nàng chỉ cần đến nói với mẫu hậu muốn đi cùng ta là được. Nàng đọc được liền hồi thư lại cho ta."
Dù gì nàng cũng bảo sẽ đốt đi hắn liền mở ra đọc luôn. Tính cách của Vân Du nhất định không mang hắn ra dụng hình đâu.
Nàng đang gắp miếng trứng liền khựng lại khi nghe được tiếng đọc. Hắn làm sao lại không để thư trên bàn mà lại đọc nàng nghe. Nàng quay sang nhìn hắn trân trối đến khi hắn đọc hết lá thư. Nàng muốn đem hắn ra hành quyết.
Cái gì mà muốn đưa nàng đi cùng. Hắn là muốn đưa Đình nhi của hắn đi cùng nhưng không được mới mang nàng ra làm bình phong chứ gì. Nàng thừa biết rồi. Ta không đi, ta không đi cùng ngươi. Ta chữi tục (đã lượt bớt hàng vạn chữ)
Đọc xong thư, tiểu Đăng tử đi đến bàn lấy bút và nghiên mực đến đặt bên nàng: "Vương phi, thư cũng đã đọc thỉnh người hồi thư."
Vân Du đen mặt lại: "Không cần, ngày mai ta gặp hắn là được" Lần này nàng bị tiểu Đăng tử hại đến mức không còn khẩu vị ăn uống nữa rồi. Chỉ là sợ bị đau bao tử nên cố gắng cho vào miệng thôi.
"Thật sao?" Tiểu Đăng tử cao hứng: "Vậy người có muốn đi cùng Vương gia không?"
Vân Du rất muốn nói "không muốn, ta không phải thế thân của Trác Thanh Đình" nhưng nghĩ lại nếu nói như vậy tiểu Đăng tử lại nhét thêm rất nhiều thứ vào não của nàng nên nàng đổi thành câu khác:
"Ngươi đã cũng biết, hiện mùa thu rồi còn gì, đâu còn con vật nào nữa đâu mà săn. Thái hậu là cố ý để Lãnh Thiên Hạo đi cùng Nhan Tiêm Thư và Lữ Uyển Uyển có cơ hội tìm hiểu nhau. Nếu ta cùng đi khác nào phá hỏng chuyện tốt của thái hậu. Ngươi biết thái hậu vốn không thích ta. Thái hậu mất hứng ngươi cũng biết kết quả như thế nào rồi, chắc không cần ta phải nói chứ."
Sau một câu dài của Vân Du tâm của tiểu Đăng tử cũng trầm xuống. Nàng nói rất đúng a. Hắn không thể phản bác được gì. Tiểu Vương phi tuy còn nhỏ nhưng quả rất thông minh a. Suy nghĩ còn thấu đáo hơn cả hắn.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
11 chương
6 chương
78 chương
61 chương
28 chương