Dạo gần đây, cứ cách ngày là Vân Du bị thái hậu triệu kiến giảng bài . Vân Du hồi phủ liền mang ra kể lể với Lãnh Thiên Hạo. Mỗi lần như thế hắn đều mang nàng lăn lên giường, nàng ngất đến mấy lần hắn mới buông tha. Rất nhanh Lãnh Thiên Hàn, Thái Thanh Thúy cũng dọn đến kinh thành. Sau khi hạ triều, Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Huyền nằn nặc đòi đến lục vương phủ làm khách. Lãnh Thiên Minh nghe vậy cũng mượn cớ đến góp vui. Bất đắc dĩ Lãnh Thiên Hạo mang hết về phủ. Vân Du đang ở một hoa viên nhỏ cách Thanh Tâm cư không xa chơi đánh golf. Hoa viên này Lãnh Thiên Hạo vì nàng mà cho người xây nên. Ở đây chỉ có một mảng cỏ xanh và một bộ bàn ghế, ngoài ra chẳng có gì. Dạ minh châu chịu lực tác động của gậy liền lăn đi. Đáng tiếc không rơi vào lỗ mà lăn đến chân của ai đó đang bước vào. Lãnh Thiên Minh cúi người nhặt “quả bóng nhỏ” lên há hốc nhìn Lãnh Thiên Hạo: “Lục đệ, đây là dạ minh châu.” Vân Du thấy Lãnh Thiên Hạo trở về liền cao hứng chạy đến ôm lấy thắt lưng của hắn: “Phu quân.” Lãnh Thiên Hạo ôm lấy nàng rồi hướng Lãnh Thiên Minh giải thích: “Du Du bình thường ở trong phủ không có gì để chơi nên thần đệ để nàng tùy hứng.” “Hoàng thượng ca ca, đây gọi là di phục xuất tuần sao?” Vân Du ngây thơ nói: “Bình thường muội cũng thường chơi như vậy. Hoàng thượng ca ca không nên làm quá như thế.” Lãnh Thiên Minh trợn to mắt ra nhìn. Cái gì mà không nên làm quá? Nếu hắn không đến đây cũng không biết Lãnh Thiên Hạo mang dạ minh châu cho nàng đem làm bóng mà đánh. Lãnh Thiên Huyền chép miệng thán: “Lục hoàng huynh thật giàu có. Cả dạ minh châu cũng mang cho nàng chơi.” Lãnh Thiên Hề thắc mắc liền hỏi: “Du Du mang dạ minh châu làm gì?” “Đánh tích tẩu.” Vân Du vui vẻ trả lời: “Vương gia ca ca chơi cùng muội không? Trò này vui lắm.” Lãnh Thiên Hàn sớm đã biết liền khuyên Lãnh Thiên Minh: “Đây là chuyện bình thường của lục vương phủ, hoàng thượng không cần phải kinh hỉ như vậy.” Hắn cùng nàng ở Hàng Châu ba năm còn thấy được nhiều chuyện kinh hách hơn nhiều. Vân Du hậm hực trừng mắt nhìn hắn rồi nhanh chóng mát mẻ: “Hoàng thượng ca ca có biết không? Lúc trước muội ở Hàng Châu cùng ngũ ca, ngũ tẩu cải nam trang được muội mời đến phủ chơi. Ngũ ca đã cấp tốc chạy đến…” Giọng nàng kéo dài cười giảo hoạt nhìn Lãnh Thiên Hàn. Lãnh Thiên Hàn rùng mình liền nói: “Du Du, chỗ ta có một ngàn lượng.” Hắn lấy trong ta áo một tờ ngân phiếu đưa đến trước mặt nàng. Hắn sớm biết nàng đang nói đến sự kiện nào. Thôi thì đem bạc ra giữ miệng nàng vậy. Vân Du vui vẻ cầm lấy tờ ngân phiếu còn cấp cho hắn ánh mắt tán dương: Ngũ ca thật biết điều. Lãnh Thiên Huyền hiếu kỳ liền hỏi: “Ngũ hoàng huynh chạy đến đó làm gì?” Lãnh Thiên Hề cũng tò mò: “Tiếp đến thì sao?” Lãnh Thiên Hạo sớm được nàng kể cũng giả vờ thúc giục: “Nàng mau kể tiếp đi.” Lãnh Thiên Minh nhàn nhạt nói: “Lục đệ muội đã nhận bạc rồi làm sao có thể nhớ được sự kiện tiếp theo chứ.” Hắn chậm rãi bước đến bàn ngồi xuống. Vân Du lườm Lãnh Thiên Minh rồi kể tiếp: “Lúc đó ngũ ca hứa đưa cho muội hai ngàn lượng.” Lãnh Thiên Hàn tức muốn ngất xỉu: “Ta lúc nào có hứa như thế.” “A, là muội nhớ nhầm. Thực ra là…..” Vân Du đưa tay lên miệng ngây thơ nói. “À không, là ta nhớ lầm. Đúng là ta có hứa như vậy” Lãnh Thiên Hàn tiếc nuối đưa cho nàng tờ ngân phiếu sau đó liền chạy đến bên Lãnh Thiên Minh tránh xa nàng. Nếu là còn đứng lại lâu một chút sợ không chỉ là hai ngàn lượng đâu. Lãnh Thiên Hề khẽ gắp chiết phiến cũng bước đến ngồi xuống. Tuy hắn cũng hiếu kỳ nhưng biết nàng nhận được ngân phiếu sẽ không nói đâu. Thực đáng chết, hắn bỏ lỡ biết bao nhiêu cuộc vui rồi. Lãnh Thiên Hạo cũng đưa nàng qua bên đó ngồi. Lãnh Thiên Huyền không chịu liền chạy đến hỏi liên tục. Vân Du thản nhiên nói: “Tiểu Huyền Huyền có bao nhiêu bạc? Ngươi trả hơn ngũ ca ta sẽ nói cho người biết.” Lãnh Thiên Huyền không chịu thua thế là cùng Vân Du đấu khẩu rồi bốn mắt trừng nhau. Bên ngoài thông báo Thái Thanh Thúy, Hà Thủy Liên, thất Vương phi và hài tử của bọn họ đến. Lãnh Thiên Hạo cho người đưa họ vào. Bọn họ bước vào hành lễ xong, Vân Du nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi hướng thất Vương phi nói: “Thất đệ muội thật vất vả.” Nàng bắt trước ngữ điệu của Lãnh Thiên Hạo. Thất Vương phi không hiểu liền dịu dàng hỏi lại: “Sao lục hoàng tẩu lại nói như thế?” Nàng trưng ra bộ dáng đồng cảm: “Thất đệ muội ở kinh thành bận bịu chăm sóc Nguyên nhi thế mà tiểu Huyền Huyền lại vô tâm lập những tám phòng thiếp bên ngoài. Lại còn chuẩn bị thêm phòng thứ chín.” Lãnh Thiên Huyền gân cổ cãi lại: “Ta lúc nào có tám phòng thiếp” rồi hắn hướng thất Vương phi phân trần: “Nàng đừng tin Du Du. Nàng ta là nói hươu nói vượn cố ý hãm hại ta.” Hắn lúc đó chỉ thuận miệng lấy một con số ra lừa nàng thôi. Không ngờ đây lại thành hại mình. Vân Du lại nói: “Không chỉ ta mà hoàng thượng ca ca và ngũ ca cũng có nghe a.” Thất Vương phi tròn mắt nhìn Lãnh Thiên Minh và Lãnh Thiên Hàn như muốn hỏi điều đó có phải thật không? Nàng ta lại mở miệng nói: “Lục hoàng tẩu rõ ràng có nhân chứng chàng còn dám chối cãi nữa sao?” Lãnh Thiên Minh và Lãnh Thiên Hàn nhìn nhau. Bọn họ thật là có nghe nhưng không phải nghe từ miệng Lãnh Thiên Huyền. Mà là nghe Vân Du mắng chữi còn nguyền rủa Lãnh Thiên Huyền mãi mãi không thể lập thiếp phòng thứ chín. Thấy bọn họ không giúp mình Vân Du lại cố ý châm dầu vào lửa: “Lúc ở Khởi Hưng thành tiểu Huyền Huyền còn to miệng nói thất đệ muội hiền lương thục đức là hung dữ nữa cơ. Vương gia ca ca và Vương gia phu quân cũng có mặt ở đó. Ta đương nhiên là không có tin rồi. Tiểu Huyền Huyền chỉ biết nói hươu nói vượn thôi.” Lãnh Thiên Hạo cùng Lãnh Thiên Hề cúi mặt không dám xác nhận sự thật. Bọn họ xác thực là có nghe chính miệng Lãnh Thiên Huyền nói như vậy. Thất Vương phi yêu kiều cười một cái rồi hướng mọi người xin phép rời đi trong giây lát. Nàng ta nắm tai của Lãnh Thiên Huyền kéo đi nơi nào đó. Trong không gian còn nghe được tiếng của Lãnh Thiên Huyền thống khổ kêu oan uổng. Lãnh Thiên Minh nhìn theo bóng của Lãnh Thiên Huyền hỏi Vân Du: “Lục đệ muội vì sao lại oan uổng hắn?” “Do hắn gạt muội trước” Nàng ngồi trên đùi của Lãnh Thiên Hạo ung dung uống trà: “Lại nói chuyện hắn bảo thất đệ muội hung dữ quả là có thật.” Lãnh Thiên Hề nhếch môi thán: “Đúng là quân tử báo thù mười năm chưa muội.” Lãnh Thiên Hàn thở dài ôm lấy Lãnh Tử Hàm dặn dò: “Sau này đừng bao giờ chọc phải lục hoàng thẩm có biết chưa?” Hắn còn tiếc nuối hai ngàn lượng cùng đống bảo vật bị hư hại lúc trước đây này. Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng khuyên nhủ: “Nàng mau đến đó giải thích thích đi. Nếu không thất hoàng đệ không biết lại trở thành bộ dạng gì.” Thấy Lãnh Thiên Huyền bị kéo đi không thương tiếc hắn liền cảm thấy tội lỗi thay nương tử của mình. Vân Du không thèm trả lời hắn. Nàng chỉ chăm chú hôn lấy hôn để hai tờ ngân phiếu thơm tho trên tay thôi. Thái Thanh Thúy kéo tay Vân Du ra khỏi Lãnh Thiên Hạo: “Du Du, ta muốn ăn món gà mật ong do muội làm. Trù sư trong phủ không ai làm được ngon như muội.” Đó là điều đương nhiên thôi. Nàng nướng trước mặt nàng ta như vậy mới kích thích được vị giác. Trù sư làm dưới bếp xong mới mang lên làm sao bằng được. Vân Du lại dặn dò hạ nhân chuẩn bị. Ngoại trừ Lãnh Thiên Hàn và Lãnh Thiên Hạo ra thì đám nam nhân còn lại điều tò mò nhìn nàng. Lãnh Thiên Minh suýt thổ huyết khi thấy nàng mang cây bút lông to mà năm xưa Lãnh Thiên Hạo cố sống cố chết lấy cho bằng được ra để phết mật ong nước gà. “Lục đệ, đây là…” Lãnh Thiên Hàn vội đỡ lời: “Hoàng thượng không nên quá lưu tâm những chuyện nhỏ nhặt của lục vương phủ.” Lãnh Thiên Hề trố mắt nói: “Lục đệ thật để nàng mang ra chơi.” Lãnh Thiên Minh hô hấp khó khăn nói: “Đệ không nên chìu nàng như vậy.” Lãnh Thiên Hàn và Lãnh Thiên Hề đồng thanh: “Thần đệ đã từng khuyên lục đệ đáng tiếc hắn không chịu nghe.” Lãnh Thiên Hạo ngồi xổm bên cạnh giúp nàng lau mồ hôi rồi miệng mấp máy giải thích: “Lúc đệ đến biên cương có mang theo bên người, không nghĩ đến chiến sự bận rộn không còn thời gian tao nhã như trước nữa nên mãi mà vẫn chưa có cơ hội thử dùng. Khi nàng đến mang ra nướng gà đệ phát hiện thì đã muộn mất rồi đành tặng luôn cho nàng vậy.” Vân Du nhìn Lãnh Thiên Hề cười nham hiểm: “Vương gia ca ca vẫn còn chưa trả nợ cho muội đâu.” Hà Thủy Liên một tay nắm lấy tay của Lãnh Tử Ân, một tay ôm lấy Lãnh Thiên Hề xấu hổ không trả lời được gì. Lãnh Thiên Hề đỏ mặt họ khan chữa ngượng: “Muội muốn thế nào?” Vân Du không trả lời tiếp tục nướng gà. Nàng vốn không nghĩ muốn họ báo đáp đâu. Chỉ là muốn đe dọa một chút thôi. Lãnh Thiên Hạo bênh cạnh luôn miệng hỏi vì sao Lãnh Thiên Hề lại thiếu nợ nàng. Sau khi bị dụng hình bức cung Lãnh Thiên Huyền cũng được thả trở về cùng mọi người. Tuy mặt dung mạo yêu nghiệt của hắn vẫn được toàn vẹn nhưng bên trong thắt lưng sớm đã bầm tím nhiều chỗ. Thất Vương phi giữ lại cho hắn bộ dạng đẹp đẽ để có sỉ diện thôi. Vân Du hướng thất Vương phi cười: “Thật đệ muội không cần quan tâm đến tiểu Huyền Huyền làm gì. Đến đây cùng mọi người ăn gà đi.” Sau đó bọn họ cùng trò chuyện vui vẻ đến tối mới rời đi. Mọi người đều vui vẻ trừ Lãnh Thiên Minh. Hắn trở về cung còn phải xử lý đống tấu chương chất cao như núi. Lãnh Thiền Hề thấy vậy cũng cảm thấy bản thân may mắn năm đó không giành được đế vị. Nhìn Lãnh Thiên Minh khổ sở còn hắn cùng đám hoàng đệ lại ung dung thế này quả nhiên vẫn là tốt. Năm đó nhất thời hồ đồ muốn làm hoàng đế, cũng may không như nguyện nếu không hiện hắn thật hối hận chết a.