Sáng sớm Lãnh Thiên Hạo đã gọi Vân Du dậy. Vân Du ngồi trên giường oán hận nhìn hắn cố chấp không chịu mặc y phục. Hắn lại ra tối hậu thư: “Nàng muốn tự mặc hay ta tới giúp?” “Ta tự làm lấy.” Vân Du uất ức cầm lấy y phục bước đến sau bình phong thay. Dùng điểm tâm xong hắn bế nàng bước ra đại môn: “Nàng muốn đi đâu?” Hắn biết nàng sợ nóng sẽ không chịu đi bộ đâu. “Hầm bang.” Thực sự giờ nàng chỉ muốn đến đó thôi. Hắn không trả lời liền mang nàng ra ngoài. Hắn mang nàng đi hết nơi này đến nơi nọ lại mua rất nhiều thứ. Dân chúng cũng sớm biết được liền bàn tán không ngớt lời. Có người mang Dung phi và Vân Du ra so sánh nữa. Có người lại nói chuyện của Lãnh Thiên Hạo năm xưa chỉ là lời đồn linh tinh. Vân Du len lén quan sát sắc mặt của Lãnh Thiên Hạo thì thấy hắn thản nhiên như không có chuyện gì. Lát sau hắn bế nàng vào tửu lâu bất ngờ lại gặp người quen. “Thần tham kiến lục Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi vạn phúc kim an.” Lãnh Thiên Hạo điềm đạm: “Vân thượng thư không cần đa lễ.” Vân Du nhìn chầm chầm vào tên nam nhân trước mặt. Cũng họ Vân như nàng a. Nhưng nàng lại không có ký ức của khổ chủ làm sao nhận ra hắn được. Lãnh Thiên Hạo cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Du Du, nàng biết ai không?” Vân Du cực lực lắc đầu. Vân Chương nhíu mày quan sát vị muội muội đã từng là si nhi của mình. Hắn nghe nói nàng đã sớm không còn là si nhi nữa rồi. Hắn đã từng nâng niu nàng trên tay, lúc trước hễ gặp hắn đều là gọi ca ca nhưng giờ nàng nhìn hắn như người xa lạ. Đôi mắt to tròn kia như không nhận thức được hắn vậy. “Vương phi đã sáu năm không gặp Vân thượng thư nên nàng mới nhận không ra ngươi. Ngươi sẽ không để bụng chứ?” Lãnh Thiên Hạo lãnh đạm nói. Hắn sớm biết nàng ở Vân phủ sống không tốt. Làm sao biết được Vân Chương đối với nàng thế nào. Vân Chương rất nhanh thu hồi thần sắc cười: “Vương gia quá lời, thần làm sao có thể trách gia muội. Nàng được gả cho người từ khi còn nhỏ làm sao có thể nhớ hết mọi chuyện được.” Nhắc đến chuyện này hắn lại đau lòng. Do hắn giữ chức công bộ nên cứ phải đi xa nhà. Lúc nàng bị gả đi hắn đang ở Tế Châu chưa biết sự tình nếu không hắn nhất định trở về ngăn cản. Khi trở về thì chuyện đã rồi nếu không hắn nhất định ngăn lại. Hắn còn nghe hạ nhân báo lại nàng về lại mặt mang theo bay gương vàng mã nữa. “Du Du, đây là Vân thượng thư Vân Chương đại ca của nàng đấy” Lãnh Thiên Hạo thấp giọng nói. Vân Du chớp chớp mắt nhìn Vân Chương. Hắn gọi nàng là gia muội cơ đấy. Thật thân thiết như vậy sao? Lệ Chi cũng chưa từng nhắc đến hắn trước mặt nàng. Vân Chương mở lời đề nghị: “Vương gia, hẹn không bằng ngẫu nhiên gặp. Thần có thể mời ngài đến phủ dùng bữa không?” Lãnh Thiên Hạo im lặng nhìn Vân Du hồi lâu, thấy nàng không trả lời nên hắn đồng ý. Dù sao hắn cũng chưa từng cùng nàng đến Vân phủ lại mặt. Thế là ba người ngồi xe ngựa đến Vân phủ. Vân Chương cho thư đồng bên cạnh về báo để mọi người trong phủ có sự chuẩn bị. Vân Du lúc này mới mở miệng nói: “Ta muốn mang Lệ Chi cùng về.” Vốn dĩ định là sẽ cho xe ngựa chạy một vòng kinh thành trước sau đó mới đến Vân phủ để kéo dài thời gian cho hạ nhân chuẩn bị chu đáo mọi viện. Nghe Vân Du nói thế nên xe ngựa chạy một vòng đến Ưng gia. Vân Du chạy xuống xe liền bay thẳng vào trong tìm Lệ Chi. Từ miệng của Lệ Chi nàng biết được Vân Chương vốn đối với mình rất yêu thương. Hắn thường xuyên mang vải vóc và bánh kẹo đến cho nàng. Lại còn lén lút đưa nàng ra phụ dạo nữa. Sau này hắn biết được nàng bị đám thứ tỷ cướp hết vải vóc hắn liền không đưa đến nữa. Mỗi lần chỉ có bánh kẹo thôi. Hắn thường xuyên xa nhà, có lần đề nghị đưa nàng đi cùng nhưng bị nhị phu nhân phản đối. Vân quốc công lại nhất nhất nghe theo nàng ta nên cũng không có cách đưa nàng đi. Không ngờ hắn rời đi được hơn một năm nàng lại xuất giá. Lúc đó trong phủ không cho thông báo chuyện này đến Tế Châu nên hắn hoàn toàn không biết gì. Vân Du nghe xong liền gật gù. Nàng nói với Ưng bá mẫu muốn cùng Lệ Chi về Vân phủ. Ưng bá mẫu nào dám không đồng ý. Lệ Chi vừa bước lên xe ngựa liền hướng Lãnh Thiên Hạo hành lễ rồi quay sang cười với Vân Chương: “Đại thiếu gia.” Vân Chương hướng nàng ta thăm hỏi một lượt. Vân Du ngồi nép vào lòng Lãnh Thiên Hạo quan sát hai người kia. Lãnh Thiên Hạo thì thầm vào tai nàng: “Nàng thật không nhớ?” Vân Du lắc đầu rồi mang chuyện Lệ Chi kể với nàng một lượt nói với hắn. Hắn cũng gật gù không trả lời. Xe ngựa vừa dừng lại, trên dưới Vân phủ đều run rẩy bước ra đại môn hành lễ. Bọn họ biết được Lãnh Thiên Hạo không quỷ nhan như lời đồn nhưng lại ở biên cương giết địch nhiều năm. Lại nói hắn cưng chiều Vân Du như vậy. Lúc trước bọn họ từng đối với nàng không tốt. Có phải hay không lần này đến chỉnh người. Sau tiếng miễn lễ Lãnh Thiên Hạo bế nàng ngồi xuống ghế thái sư. Vân Du ôm lấy cổ hắn nhìn đám người Vân gia. Lúc này Vân Kiều, Vân Hạ cũng đã thành thân nên mang theo trượng phu cùng hồi phủ. Vân Khanh cũng cùng tượng phu nhi tử hồi phủ. Lệ Chi nói với nàng Vân nhị công tử quyết chí đến Yên Châu buôn bán. Hắn còn thề rằng không thành công nhất quyết không trở về. Vân lục công tử vừa sinh ra được vài canh giờ liền ngưng thở không biết lý do. Nhị phu nhân mỉm cười lấy lòng Lãnh Thiên Hạo: “Vương gia sao không để Vương phi ngồi bên ghế, như vậy chẳng phải thoải mái hơn sao?” Lãnh Thiên Hạo phóng đôi mắt phượng đến chỗ nàng ta: “Bổn vương hành sự không cần Vân nhị phu nhân phí tâm.” Âm thanh lạnh lẽo không mang theo nộ khí, nhưng đây được xem là không nộ tự uy. Nhị phu nhân ê mặt cúi thấp xuống không còn biết nói gì hơn. Vân quốc công nhanh miệng bảo hạ nhân mang trà đến. Lãnh Thiên Hạo đưa tách trà cho nàng rồi nhìn Vân quốc công: “Bổn vương đột ngột đến phủ bái phỏng không biết có làm phiền đến Vân quốc công hay không?” Vân quốc công cung kính trả lời: “Vương gia đại giá quan lâm lão thần đón tiếp không chu đáo còn sợ làm Vương gia mất hứng lý nào lại thành phiền.” Lúc nhận được thông báo Lãnh Thiên Hạo sẽ đến bọn họ lo chuẩn bị đến mệt lả người, lý nào lại không phiền. Lãnh Thiên Hạo hài lòng với câu trả lời liền đưa mắt lướt qua từng người trong phủ: “Lúc Vương phi đến quân doanh bổn vương thấy y phục của nàng không được tốt như các vị phu nhân ở đây đâu. Chưa hết nhìn nàng lúc đó gầy gò xanh xao thật khiến bổn vương đau lòng. Bổn vương còn nghĩ do triều đình cấp không đủ lương bổng cho Vân quốc công nữa kia. Không nghĩ đến nơi đây là trang hoàng nguy nga như vậy, các vị phu nhân lại phấn son vàng mang đầy trên người. Vân quốc công có lời nào cùng bổn vương giải thích không?” Nhị phu nhân xoắn chặt chiếc khăn trong tay sợ hãi. Lúc trước nghe đồn Lãnh Thiên Hạo không thích nữ nhân. Nàng ta nghĩ Vân Du đến đó một là mất mạng hai là không được nhìn đến nên không chuẩn bị y phục tử tế cho nàng. Đến trang sức cùng toàn đồ rẻ tiền thôi. Chỉ có đồ cười mang đến lục Vương phủ là hoành tráng. Không ngờ chuyện nhỏ như vậy Lãnh Thiên Hạo cũng để ý đến. Nàng ta đưa mắt nhìn Vân quốc công cầu cứu. Vân quốc công run rẩy chắp tay trả lời: “Hồi Vương gia, xưa nay chất liệu và màu sắc của vải vóc đều để Vương phi tự mình lựa chọn.” Ý hắn đều do do Vân Du không có mắt nhìn không thể trách bọn họ được Vân Chương đứng một bên nghe mà sinh khí, tay hắn nắm chặt dưới ống tay áo dài. Lúc trước hắn vô tình nghe được nhị phu nhân dọa nàng, nếu nàng mặc sắc sáng nhất định sẽ bị thu dữ đến ăn thịt. Nàng sợ hãi đến xanh mặt liền không dám chọn những màu sáng. Bất quá nếu nói ra cả Vân phủ sẽ đại họa lâm đầu. Hiện nàng được sủng ái như vậy cũng xem như là bù đắp đi. Lãnh Thiên Hạo nhìn thấy Lệ Chi gật đầu hắn lại nói: “Vậy Vân quốc công đem chất liệu vải còn thua cả cung nữ mang đến cho Vương phi lựa chọn sao?” Vân quốc công á khẩu nhìn nhị phu nhân. Trước giờ hắn đâu màng đến những chuyện này. Những thứ trong đại hậu trạch đều do nhị phu nhân đích thân xử lý cơ mà. Nhị phu nhân đứng không vững nha hoàn bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy nàng ta. Lãnh Thiên Hạo nhếch môi hỏi: “Nhị phu nhân làm sao? Bổn vương vẫn chưa hỏi xong, vạn lần đừng ngất đi.” “Vân quốc công suy nghĩ cũng đã lâu rồi, có phải hay không nên cho bổn vương câu trả lời.” Hắn lại nhìn Vân quốc công, sắc mặt cũng vẫn là không có biểu cảm. Vân Chương thấy nhị phu nhân bị như vậy cũng không lấy làm lạ. Làm bậy không thể sống. Hắn vốn là con của Lưu di nương nên chuyện của nhị phu nhân hắn đều không có ý kiến. Mọi người trong tiền thính cúi gầm mặt xuống, tay nắm chặt vì sợ. Vân Du nhìn bọn họ rồi nhìn Lãnh Thiên Hạo: “Ngươi muốn làm gì?” “Chẳng phải lúc trước nàng bị họ khi dễ sao? Giờ ta đang giúp nàng đấy” Hắn nhỏ giọng sủng nịnh nhìn nàng. Vân Du nhíu mày nói: “Bọn họ một mực bảo đó là do ta tự chọn, ta lại không thể nào nhớ được.” Nàng cũng đã chỉnh bọn họ rồi. Sau đó cũng chẳng ai dám đắc tội với nàng nữa. Thôi thì cho qua đi. Nhìn thái độ của nàng hắn biết được nàng cũng không muốn cùng bọn họ có quan hệ gì nữa: “Chuyện này xem như đến đây thôi. Vương phi cũng không muốn truy cứu.” Bọn họ nghe được liền quy xuống liên tục dập đầu đa tạ. Lãnh Thiên Hạo lại bảo muốn đến xem nơi ở lúc trước của nàng. Đáng tiếc, nơi đó đã bị nhị phu nhân chiếm làm của riêng. Nàng ta cho người tháo dỡ rồi xây lại nên cũng chẳng thể làm được gì. Nhìn dáng đi lắc mông của nàng ta Vân Du lại cảm thấy chướng mắt nên nàng cố ý dẫm vào váy khiến nàng ta bổ nhào xuống đất. Vân quốc công giữ đôi phu thê lại dùng bữa. Đám trượng phu của mấy thứ tỷ kia cũng là quan nên ai cũng tìm cách lôi kéo nịnh nọt Lãnh Thiên Hạo. Vân Du cố ý thấy Vân Khanh đang uống canh liền chòm người cố tình gắp trật miếng thịt làm bay vào mặt nàng ta. Nàng ta phun cả ngụm canh vào mặt nhị phu nhân đối diện. Vân Hạ bị Vân Du cố ý vươn chân sang đạp một cái. Nàng lại nghĩ đó là do Vân Kiều bên cạnh đạp mình. Thế là cả hai đạp qua đạp lại rốt cuộc đạp trúng chân của trượng phu nhà mình. Tên đó la lên một tiếng liền nhận ngay ánh nhìn giết người của nương tử nhà mình rồi im bặt không dám mở miệng. Vân quốc công ngoài cách giận chó mắng mèo ra thì không thể làm gì hơn. Mỗi lần như thế chỉ biết mắng nữ nhi yêu quý của mình không ý tứ. Lãnh Thiên Hạo biết được do nàng gây ra. Cứ thấy Vân quốc công chuẩn bị mắng người hắn lại kéo nàng đến bên sủng nịnh hôn một cái. Hắn không thể giúp nàng chỉnh người liền cho nàng tùy hứng đi. Dùng bữa xong, Lãnh Thiên Hạo không muốn lưu lại liền cáo từ. Đưa Lệ Chi về Ưng gia rồi Vân Du nói với Lãnh Thiên Hạo: “Ngươi không cần để ý mấy người ở Vân gia làm gì. Nhưng mà đối với vị ca ca kia không nên lạnh nhạt quá.” Hắn sủng nịnh kéo lấy chóp mũi của nàng. Vân Du oán hận nắm lấy tay hắn kéo xuống: “Tại sao lúc nào ngươi cũng mang mũi ta ra đùa? Nhỡ lại tẹt thêm thì sao?” Hắn không trả lời liền nâng cằm nàng lên hướng môi hôn xuống. Vân Du nhanh tay hơn đưa tay nắm lấy hai cánh môi của hắn rồi bật cười ha hả. Lãnh Thiên Hạo đem tay nàng xuống ôm lấy cùng nàng cười.