Cơn đau nhức như muốn xé rách từng bó cơ khiến cho Hạ Tư Mộ đau tỉnh. Cô mơ màng liếm đôi môi khô khốc, hai mắt bởi vì cơn đau mà tối đen dần dần nhận được một chút tia sáng. Phải vài phút sau, Hạ Tư Mộ mới nhìn thấy được khung cảnh xung quanh. Đủ thứ rác rưởi lẫn lộn vào nhau, mùi vị hỗn loạn tanh tưởi lẫn cũ mốc lâu ngày bốc lên xung quanh. Hạ Tư Mộ còn có thể cảm nhận được trạng thái của bản thân - cô đang bị chôn lấp trong một mớ rác thải, chỉ trừ cái đầu, từ cổ trở xuống đều ngập trong đủ loại rác. “Chết… tiệt! Hôi quá!” Hạ Tư Mộ rên rỉ, cô cố gắng nhúc nhích đầu ngón tay, muốn vươn mình ra khỏi đống rác thải, lại phát hiện ra từng cơn đau đớn đến choáng váng hoa mắt. Cô một đầu ngón tay cũng không còn sức để cử động! Gen dị năng cấp SS mạnh mẽ của cô đã hoàn toàn đứt gãy. Bây giờ Hạ Tư Mộ thậm chí còn yếu đuối hơn cả một cô gái nhân loại của trái đất cổ đại thời xưa, cơ thể thì không chỗ nào không bị thương xé rách, máu tươi đầm đìa. Cô thậm chí còn không có thời gian để tự hỏi bản thân vì sao còn chưa chết. Nếu cô còn không thoát khỏi được núi rác này, cô sẽ chết thật luôn! Sau một lúc Hạ Tư Mộ nhúc nhích uốn éo đủ cách, cuối cùng cô cũng cắn răng vươn được một cánh tay ra khỏi đống rác. Cơn đau rách từ bả vai khiến cho Hạ Tư Mộ đau tới muốn chảy nước mắt, nhưng cô chỉ có thể kìm lại, cơ thể mất nước nghiêm trọng mà còn lãng phí nước rớt ra chỉ có đồ ngu thôi. Tới lúc bầu trời tối đen, Hạ Tư Mộ cuối cùng cũng thoát được khỏi núi rác đã suýt chút chôn vùi mình. Dựa vào đôi mắt đã sớm được huấn luyện thích ứng với bóng đêm, Hạ Tư Mộ mới nhìn rõ được xung quanh mình là một bãi rác lớn đến thế nào, từng núi rác lớn nhỏ che khuất hết tầm mắt cô, trong bóng đêm lờ mờ trông vô cùng ảm đạm. Hạ Tư Mộ nhìn cơ thể với quân phục nát như tương của bản thân. Đây chính là cơ thể của cô trong cơn bạo tạc bom nổ. Mặc dù dị năng ánh sáng bậc Gen SS của Hạ Tư Mộ rất mạnh, nhưng cô kích nổ là hệ thống bom ngầm của toàn bộ nhà tù Thời Không, kể cả dị năng giả bậc SSS cũng sẽ không sống nổi! Cô không những còn sống, mà còn xuất hiện trong một bãi rác khổng lồ suýt bị chôn sống trong nó. Điều này thật sự vô cùng lạ kỳ! “Cơ thể vẫn là của mình, chắc chắn không phải trọng sinh gì đó mà tiểu thuyết hay viết.” Hạ Tư Mộ suy tư lẩm bẩm. Cô ngoại trừ thời gian làm việc quản chế nhà tù, Hạ Tư Mộ còn có một sở thích đó chính là đọc tiểu thuyết. Văn học mạng thời kỳ địa cầu cổ rất thần kỳ, xuyên không, trọng sinh, thần quái linh dị, đam mỹ ngôn tình gì đó đều là những thế giới thần kỳ mộng mơ lý tưởng của thiếu nữ, khiến cho Hạ Tư Mộ mê mẩn không tài nào dứt ra được. Nếu như bản thân Hạ Tư Mộ không chết mà còn xuất hiện ở một nơi kỳ lạ thế này, đây rõ ràng là kịch bản xuyên không! Cơn đói cồn cào cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Tư Mộ, cô nhăn nhó ôm dạ dày đang quặn thắt, liếc mắt nhìn xung quanh. Một bãi rác khổng lồ thế này, chắc chắn sẽ có thứ để cô nhét đầy bụng chứ nhỉ… Bởi vì cơ thể bị thương trầm trọng, có thể hạn chế di chuyển từng nào hay từng đó, Hạ Tư Mộ chỉ còn cách đào số rác xung quanh bản thân. Bóng tối mịt mù khiến cô không có cách nào xác định hình dáng rác rưởi xung quanh, chỉ còn cách dùng cảm giác và xúc giác của bản thân để tìm kiếm đồ ăn, gặp thứ gì có vẻ giống như đồ ăn thì đem lên miệng cắn thử. Đào suốt mười lắm phút, cắn lên miệng đủ thứ kỳ quái, cuối cùng Hạ Tư Mộ cũng may mắn tìm được quả gì đó tròn tròn mềm mềm, đem lên miệng cắn rồi điên cuồng nuốt xuống. Một quả táo đã hơi héo khô, nhưng đủ để cô suýt chút nữa ăn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình. Tuy nhiên bụng thì đã đỡ cồn cào, cơn khát nước sau khi ăn xong quả táo xuất hiện càng mãnh liệt. Hạ Tư Mộ đến môi khô khốc cũng không dám liếm, sợ sẽ mất thêm lượng nước ít ỏi trong cơ thể. Trong đêm tối thế này xác xuất tìm được một chai nước uống dở nào đó lại càng không thể nào, cô chỉ có thể đợi đến sáng mai hay sao? Trong lúc Hạ Tư Mộ đang nghĩ vậy, từng tiếng tí tách rơi xuống từ trên bầu trời khiến cô mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên. Hạ Tư Mộ hướng mặt lên trời nhắm mắt giơ lưỡi ra để hứng một chút nước. Cô quả thực hứng được vài giọt nước rơi lên mặt và đầu lưỡi, nhưng chúng lại khiến da mặt và đầu lưỡi của cô tê dại nóng bỏng, lại còn chua rất chua. “***, lại còn mưa axit cơ đấy!!!” Bầu trời tối đen dội lên đầu Hạ Tư Mộ những giọt axit nóng bỏng, chạm vào da thịt vốn còn chưa khép miệng vết thương của cô giống như đang xát muối vào vậy. Hạ Tư Mộ gào lên một câu chửi bới, với lấy miếng vải vừa nãy cô mò được trong đống rác trùm lên đầu che kín cơ thể, cố gắng lê lết chạy trong cơn mưa thiêu đốt da thịt. May sao đã tìm được một quả táo lót dạ, Hạ Tư Mộ mới có chút năng lượng chạy trốn tìm một chỗ trú ẩn trong cơn mưa axit này. Cô chạy rất lâu, cố gắng lợi dụng núi rác lớn nhỏ để vừa tránh mưa vừa tìm đường chạy. Nhanh chóng tấm vải che của cô bị thủng lỗ lớn lỗ nhỏ, giọt mưa dính vào da thịt của Hạ Tư Mộ xót đau vô cùng, cũng cùng lúc đó Hạ Tư Mộ nhìn thấy được một bóng đen khá lớn, trông giống như một kiến trúc nhà ở hơn là núi rác, lại còn phát ra ánh sáng le lói. Hạ Tư Mộ mừng rỡ phát động chút sức tàn cuối cùng, trước khi tấm vải trên người bị axit đốt hết chạy được vào trong một căn phòng tối đen, ngất xỉu ngã vào bên trong.