Phu nhân: chúng ta kết hôn đi
Chương 64 : Cắn chết anh (2)
Ở bãi biển, có hai cô gái xinh đẹp, nhan sắc thì không cần bàn đến nữa, quá xinh đẹp. Đẹp động lòng người.
Những giọt nước biển theo sóng vỗ trôi dạt vào bờ, chạm lấy mũi bàn chân cô, mát lạnh, cô cảm thấy thích thú vô cùng.
Bát Bát vác tay lên vai cô:"Chồng cậu đâu?".
"Anh ấy sao?"_Lỗ Tiêu Mạn lúc này mới nhớ đến anh, khi nãy cô chạy ra khỏi căn phòng ám muội đó, cũng không để ý là anh có đi theo hay không:"Chắc đang thay đồ".
"Mà lúc nãy tôi thấy hai má của cậu rất đỏ?"_Bát Bát huýt sáo:"Nói nghe đi, cậu và anh chồng họ đã đó đó rồi không?".
"Ăn nói bậy bạ"_Lỗ Tiêu Mạn bắt lỗi lại:"Mà cậu vừa rồi gọi chồng mình là gì? Anh chồng sao?".
"Điều đương nhiên, tôi và Nha Khắc sắp đính hôn rồi".
"Ồ, vậy mà chẳng nói cho tôi hay biết, bạn bè như vậy đó sao?"_Lỗ Tiêu Mạn chu môi ra, giận dỗi.
"Sớm muộn cậu cũng biết thôi, nói làm gì cho tốn thời gian".
"Nhìn kìa, nhìn kìa, hai người kia đẹp trai quá đi mất".
"Ôi, chắc tôi chết".
"Hay là đến đó xin số phone đi?".
....v...v...
Rất nhiều tiếng hò hét vang vọng, giống như thấy được thần tượng vậy?
Vì tiếng hò reo đó khiến cho cô và Bát Bát cùng ngoảnh đầu lại nhìn.
"Phụt.....đẹp trai thật!"_Lỗ Tiêu Mạn nói với Bát Bát, cô bây giờ mới để ý nga, chồng cô sao đẹp trai đến vậy?
Cô biết anh quyến rũ như vậy thì cô không đến đây đâu?
Mấy cái ánh mắt thèm thuồng đó làm cô bực bội?
Bát Bát khẽ nhìn cô, cười nhẹ nhàng rồi đi đến chỗ chồng sắp cưới.
Lục Nha Khắc vẫn như thói quen sẽ ôm Bát Bát vào lòng:"Chúng ta đi tắm biển?".
"Không tắm cùng họ sao?"_Bát Bát đưa mắt nhìn cô và anh.
"Em nhìn Tiêu Mạn đi, ánh mắt như giết người ấy !".
"Hi hi, chắc cậu ấy nổi cơn ghen rồi".
Nói xong, cả hai không nói gì, đi tắm biển.
Lỗ Tiêu Mạn hậm hực đi đến phía của anh, đang bị bao vay bởi các cô gái ăn mặc còn khiêu gợi hơn cả cô, từng bộ bikini đều mỏng manh đến có thể nhìn thấy hết!.
Cô cố gắng chen vào đám đông đó, khi đã lọt vào, cô không nói không rằng kéo tay anh đi, tất nhiên có rất nhiều ánh mắt hình viên đạn nhìn cô.
Lục Thiên Ân :"Em kéo anh đi đâu vậy? Anh đang nói chuyện mà!".
Nhìn thấy cô và anh đi được một đoạn khá xa chỗ đó, cô mới buông tay anh ra, nộ khí hừng hừng:"Anh thích nói chuyện với mấy cô gái đó lắm phải không?".
"Có một chút"_Lục Thiên Ân nói lí nhí.
Cô thở mạnh, đôi mắt như có lửa nhìn anh chằm chằm:"Vậy anh đi đi, đi khuất mắt em".
Lục Thiên Ân biết cô đang ghen, nên không muốn làm cô giận nữa, nắm tay cô đung đưa:"Anh không đi đâu hết, anh ở lại với em".
".........".
"Vợ? Có nghe anh nói gì không?".
"........".
"Vợ?".
Dù cho anh cố gọi bao nhiêu lần thì cô vẫn không thèm lên tiếng, cũng chẳng cần nhìn đến anh.
Một lúc sau đó, cô giữ lại bình tĩnh, mỉm cười gian xảo:"Chồng?".
Âm thanh đó kéo dài làm anh thấy sởn gai ốc, vừa lúc đó cô cằm tay anh lên, cắn phập vào cánh tay anh, hàm răng của cô như lưỡi dao sắc bén vậy, cắn một cái đã đau, chẳng những vậy cô còn cắn rất mạnh, ắc hẳn sẽ chảy máu.
Cô vừa cắn vừa nhìn anh:"Em cắn chết anh luôn".
Tuy nhiên, anh vẫn không nói câu nào, vợ giận thì để vợ trút giận thôi!
Làm chồng là phải nhường nhịn vợ!
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
19 chương
64 chương
61 chương
308 chương
122 chương
9 chương