Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 2 : Kẻ ngu si

Hiện tại Mặc Thư Kỳ ở một nơi gọi là thôn Bách Gia, trước đây trong thôn chỉ có một trăm gia đình, bởi vậy mọi người gọi là thôn Bách Gia. Ba tháng trước Mặc Thư Kỳ được kẻ có tên là ngu si ở thôn Bách Gia cứu lên, được hắn thu xếp ở trong nhà hắn, có hắn dốc lòng chăm sóc Mặc Thư Kỳ mới từ từ khôi phục sức khỏe. Mặc Thư Kỳ phát hiện hắn bị người trong thôn coi là kẻ ngu si cũng không ngốc lắm, chỉ là so với người bình thường đơn thuần lương thiện hơn, cho nên đến mức độ có chút ngốc mà thôi. Người ở trong thôn nói kẻ ngu si năm nay hai mươi tuổi, đã là cái lão nam tử. Hai mươi năm trước phụ thân kẻ ngu si mang theo kẻ ngu si một thân một mình đi tới thôn Bách Gia. Sau khi sinh ra kẻ ngu si cả người liền đặc biệt suy yếu, mấy năm sau liền qua đời. Bởi vì dung mạo của kẻ ngu si cực xấu xí cho nên không ai nhận nuôi, cuối cùng một nữ tử họ Lâm trong thôn không nhìn nổi mà nhận nuôi hắn. Bởi vì xấu xí mà những nam tử cùng tuổi trong thôn cũng không muốn gần gũi hắn, nữ tử cũng không muốn liếc mắt hắn một cái. Lâm Ái nhận nuôi hắn chưa từng đọc sách, cho nên cũng không đặt tên cho hắn. Hắn không biết nói chuyện nên không cùng người khác trao đổi. Bởi vậy người trong thôn liền vẫn gọi hắn là kẻ ngu si, hắn cũng không ngại, vẫn thân thiện cùng người trong thôn ở chung. Hắn không thường trợ giúp người trong thôn, bởi vậy sau khi Lâm Ái mất người trong thôn cũng ít nhiều gì chăm sóc hắn, cho nên hắn mới yên ổn mà sống đến hiện tại. Thời điểm một lần kẻ ngu si đi bắt cá nhặt được Mặc Thư Kỳ, lúc đầu hắn còn tưởng rằng là con cá, mò tới mới phát hiện là một người. Kẻ ngu si vì tìm đại phu cho nàng nên đi chung quanh cầu xin người. Bởi vì không biết nói chuyện, hắn chịu không ít khổ sở, khắp nơi bị người khinh thường, đáng tiếc chính là cuối cùng vẫn không có mời đến. Bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là đi lên núi hái chút thảo dược bình thường. Mặc Thư Kỳ sau khi tỉnh lại dưới sự giúp đỡ của kẻ ngu si liền liên hệ với ám vệ Hồng ở Mặc các. Sau đó ở chỗ này chậm rãi dưỡng thương. Thời điểm Mặc Thư Kỳ ở dưỡng thương, mỗi ngày nhà kẻ ngu si được người trong thôn đến thăm, có không ít người thanh niên trẻ bởi vì vẻ bề ngoài của Mặc Thư Kỳ mà đến gần cô. Mặc Thư Kỳ di truyền vẻ bề ngoài của phụ thân, phụ thân được gọi là đệ nhất mỹ nam nước Tần. Mặc Thư Kỳ làm nữ nhi của y, dung mạo tất nhiên là sẽ không kém. Nhưng là sau khi mọi người phát hiện con mắt của Mặc Thư Kỳ bị mù liền dần dần rời xa cô. Có mấy người vì nhìn thấy khí chất không bình thường của Mặc Thư Kỳ, lường trước cô không phải người của gia đình bình thường, nói là không chú ý con mắt của cô, muốn theo cô, nhưng là đều bị Mặc Thư Kỳ từ chối. Từ đó chỉ có một mình kẻ ngu si nhẫn nhục chịu khó chăm sóc Mặc Thư Kỳ, không có ghét bỏ qua cô. Điều này làm cho lòng cô nhiều năm tịch mịch cảm thấy một chút ấm áp. Thời điểm ám vệ tìm đến, người trong thôn muốn đến quan tâm giúp đỡ cô đều bị cô từ chối. Mặc Thư Kỳ cũng không có lập tức rời khỏi, cô để ám vệ xây dựng một gian nhà trúc trong rừng cách nhà kẻ ngu si cách đó không xa. Một bên dưỡng thương, một bên suy nghĩ kế hoạch kế tiếp theo. Hồng dẫn dắt vài ám vệ khác dựng tốt nhà trúc sau đó đưa đến một ít vật phẩm thường dùng ở Mặc các cho Mặc Thư Kỳ. Sau khi bố trí xong cô liền chuyển vào ở, vốn là muốn cho kẻ ngu si rời khỏi và phá gian nhà của hắn cùng đi, nhưng Hồng nhắc nhở Mặc Thư Kỳ nói hắn là nam tử, không nên một mình ở cùng một chỗ với nữ tử. Mặc Thư Kỳ vốn không thèm để ý những điều này, nhưng nghĩ tới người trong thôn liền đồng ý. Mặc Thư Kỳ cảm thấy vẫn gọi ân nhân của mình là kẻ ngu si rất nguy, cô cũng không muốn gọi hắn như vậy, nghe nói phụ thân hắn họ Lam, dưỡng mẫu họ Lâm, cho nên cô gọi hắn là Lâm Lam. Kẻ ngu si cũng rất yêu thích cái tên này, toét miệng nở nụ cười ‘hì hì’ cả ngày. Sáng sớm mỗi ngày Lâm Lam sẽ đưa điểm tâm cho Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ vốn là muốn cho Hồng nấu, thế nhưng Hồng nói mình một nữ nhân làm sao có khả năng biết nấu cơm. Ám vệ đều là nữ tử, cho nên không ai biết nấu cơm. Mặc Thư Kỳ tự mình cũng biết nấu một chút, thế nhưng cô bây giờ không nhìn thấy, cho nên vấn đề cơm canh của bọn họ chỉ có thể giao cho Lâm Lam giải quyết. Mỗi lần tới bữa ăn Hồng sẽ đem nguyên liệu nấu ăn mới mẻ tới cho Lâm Lam. Sau khi Lâm Lam làm xong sẽ đưa tới, tay nghề của Lâm Lam thật sự rất tốt, bất luận nguyên liệu nấu ăn ra sao đến hắn nó đều sẽ biến thành từng món từng món thực bắt mắt. Lâm Lam rất thích nghe Mặc Thư Kỳ đánh đàn, một lần hắn đến đưa cơm đang lúc Mặc Thư Kỳ có chút buồn bực chuyện của người Mặc gia, bởi vậy đánh đàn giải buồn. Lâm Lam nghe được cả người ngơ ngác đứng ở sau lưng cô, hắn nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, mãi đến tận lúc đàn xong một khúc sau đó hắn mới phản ứng lại, con mắt của hắn sáng long lanh, thật giống như là tự mình phát hiện ra đồ vật gì mới mẻ, không ngừng vỗ tay. Bởi vì là ân nhân của mình, Mặc Thư Kỳ cũng không ngại, ngược lại còn rất thích đánh đàn cho hắn nghe. Tuy rằng Lâm Lam cũng không hiểu âm nhạc, nhưng tâm tư hắn đơn thuần, rất dễ dàng liền có thể cảm giác được ca từ bên trong khúc nhạc chứa đựng tình cảm, tri kỷ như vậy liền nhớ mà tìm tới Mặc Thư Kỳ. Bởi vậy Hồng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Các chủ của mình đánh đàn cho vị công tử ngốc kia nghe. Sinh hoạt bình thản như vậy bị một chuyện bất ngờ cắt đứt. Ngày đó Mặc Thư Kỳ bởi vì tẻ nhạt để Hồng đẩy cô đi ra ngoài tản bộ, từ sau khi con mắt Mặc Thư Kỳ mù bước đi đều rất không tiện. Hồng tưởng tượng ra xe lăn của thế kỷ hai mươi mốt, Hồng sai người làm sau khi xong liền cho người mang lại đây. Mặc Thư Kỳ rất thích cảm giác được Hồng đẩy tản bộ ở trong rừng trúc, thời điểm khi các nàng đi tới cửa thôn cách đó không xa Lâm Lam và một người nam tử tuổi còn trẻ tranh luận gì đó, nam tử kia đẩy ngã Lâm Lam còn đánh đổ rổ của Lâm Lam. Hồng rất tức giận, muốn xông qua dạy dỗ nam tử kia thì bị Mặc Thư Kỳ ngăn lại. Mặc Thư Kỳ để Hồng đi vào gần một chút, muốn nghe bọn họ đang nói cái gì. "Kẻ ngu si, ngươi không nên mơ mộng hão huyền. Mặc tiểu thư sẽ không thích ngươi, ngươi cũng không nhìn lại mình một chút, làm sao có khả năng sẽ có người yêu thích ngươi, ta cảnh cáo ngươi, cách Mặc tiểu thư xa một chút, nàng là của ta." Người thanh niên trẻ vừa nói một bên vừa đá rổ của Lâm Lam. Lâm Lam chỉ là không ngừng lắc đầu, biểu thị chính mình không có. "Này, ngươi có nghe hay không, Mặc tiểu thư là người xinh đẹp giống như tiên trên trời làm sao có thể sẽ coi trọng nam tử xấu như ngươi vậy, ngươi làm sao còn không biết lấy nước tiểu soi soi lại chính mình, nhìn ngươi xấu thành cái dạng kia, ta nhìn thấy ngươi đều cảm thấy muốn nôn." Nam tử nói xong nhấc lên ngón tay Lan Hoa Chỉ*, sờ sờ mặt của mình. (dem: lấy ngón tay cái và ngón giữa chạm vào nhau sẽ ra kiểu này.) "Vị công tử này, không biết ngươi là ông mai nhà ai, chờ sau khi có ý muốn lấy phu chắc chắn tìm ngươi đi làm mối." Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ dần dần tới gần Lâm Lam và tên nam tử kia. Mặc Thư Kỳ quay đầu về Hồng nhẹ nhàng gật đầu một cái, Hồng đem Lâm Lam dìu đến bên người cô, cô nắm thật chặt hai tay Lâm Lam không cho hắn né ra, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Lam nhi, không có sao chứ, đều là ta không tốt, để ngươi chịu oan ức." "Mặc… Mặc tiểu thư… ta… ta tên là Lưu Hà… ta là nam tử đẹp nhất thôn Bách Gia này… Mặc tiểu thư… ta thích ngươi." Lưu Hà lắp ba lắp bắp nói. "Xin lỗi, Lưu công tử, ta đã có người thích, cho nên không thể thích ngươi. Tuy rằng có thể hắn không trở lên xinh đẹp, nhưng lòng hắn rất đẹp. Huống hồ, con mắt của ta không nhìn thấy, có đẹp hay không cũng không đáng kể, so với những người nam tử mặt xinh đẹp kia, nhưng nội tâm đã mục nát. Ta càng yêu thích loại như Lam nhi này. Cho nên, Lưu công tử, ngươi đã hiểu chưa?" Mặc Thư Kỳ nhìn như nhẹ nhàng nói với Lưu Hà. "Ngươi… ngươi…" Lời Lưu Hà còn chưa nói hết, liền tức giận chạy mất. "Tiểu thư, ngươi thật là lợi hại, ngươi không biết nha, Lưu cái gì Hà kia mặt mới vừa rồi đều tái đi, đây thật là làm cho người ta thoải mái sắp chết rồi." Hồng hài lòng nói, sau đó phát hiện Mặc Thư Kỳ cũng không để ý gì tới nàng, liền ngượng ngùng ngậm miệng lại. "Lâm Lam, ngươi không sao chứ, là ta suy nghĩ không chu toàn, gây cho ngươi phiền toái, xin lỗi." Mặc Thư Kỳ áy náy nói. Lâm Lam lắc đầu biểu thị mình không có chuyện gì, đáng tiếc chính là nàng không nhìn thấy. Hồng bởi vì chuyện của nàng không dám mở miệng, cho nên Lâm Lam muốn biểu đạt ý tứ của mình Mặc Thư Kỳ cũng không biết. Sau khi yên lặng một hồi Mặc Thư Kỳ buông tay Lâm Lam ra nhàn nhạt nói với Hồng: "Trở về đi." Hồng đẩy nàng chậm rãi về phía nhà trúc, Lâm Lam muốn giữ lại, nhưng là không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể bình tĩnh nhìn nàng, nhìn Hồng đi như vậy Lâm Lam lắc đầu thở dài.