Phù Lạc

Chương 38

Edit: Y Giai “Cái này rất đơn giản.” “Cái này quá tầm thường.” “Cái này, dù sao cũng là không tốt.” Tâm tình Phù Lạc buồn bực nhìn Lộng Ảnh lấy quần áo ra. Lần đầu tiên không yên như vậy, không biết nên mặc bộ quần áo nào xuất hiện ở trước mặt hắn, muốn dùng thái độ cùng diễn cảm như thế nào đây? Thật sự là phiền lòng quá mà, con người ta một khi có dục cầu sẽ không dễ dàng bảo trì trái tim tiêu sái. “Tiểu chủ, ta cảm thấy vài món này đều nhìn tốt lắm mà, tiểu chủ bất luận mặc cái gì cũng dễ nhìn hết.” Phù Lạc vỗ vỗ má phấn của Lộng Ảnh, “Những thứ này đều mặc qua rồi, không có cảm giác mới mẻ.” Phù Lạc tự thân cũng là người yêu sự mới mẻ, lấy mình suy ra người, đương nhiên cảm thấy Long Hiên đế gặp qua ngàn vạn đóa hoa đã sớm mệt mỏi thẩm mỹ cần có cảm giác mới mẻ. Buổi tối cần câu dẫn Long Hiên đế như thế nào ta, hắn đã rất lâu không chạm mình rồi, Phù Lạc mắc cỡ đỏ mặt tưởng niệm cái loại cảm giác mất hồn phệ cốt này, đến đây Phù Lạc thầm nghĩ sau này mình cũng sẽ tưởng niệm kỹ thuật của Long Hiên đế, thật sự có một chút luyến tiếc, một tháng mới có thể ăn một lần, chẳng trách làm cho người ta tương tư muốn điên mà. Một đêm này Long Hiên đế lại vững như Thái Sơn xem tấu chương, Phù Lạc ngáp, cố chấp nâng cao tinh thần, nhất định phải đợi cho Long Hiên đế lên giường, thân làm một người nam nhân, nên thực hiện nghĩa vụ nam nhân chứ. Rốt cục, rốt cục, hai chân tôn quý của hắn cũng bước về phía giường. Phù Lạc thân mặc áo tơ dài màu hồng nhạt vội vàng từ trên giường đứng lên, “Thần thiếp hầu hạ hoàng thượng thay quần áo.” Phải nói Long Hiên đế vẫn có chút đáng khen, bản thân cũng biết tự cởi và mặc quần áo, không giống rất nhiều hoàng đế được miêu tả trong tiểu thuyết ngay cả loại công việc cơ bản này cũng không biết làm. Ví dụ hiện tại Long Hiên đế vì không quấy rầy Phù Lạc nghỉ ngơi, sẽ không gọi Vạn Toàn tiến vào hầu hạ. “Sao không ngủ?” Long Hiên đế lạnh lùng hỏi, Phù Lạc lại giống như nghe thấy tiếng hắn nuốt nước miếng, tầm mắt của hắn theo mức độ phập phồng của bộ ngực do Phù Lạc cố ý mà nóng rực. Phù Lạc ôn nhu cởi quần áo cho Long Hiên đế, ngón tay như có như không lướt qua lồng ngực của hắn, bụng, xuống đến tiết khố. Tay Long Hiên đế một phát bắt được bàn tay không an phận của Phù Lạc, trẫm tự mình làm. Chờ đợi Long Hiên đế vào trong Đế Hoa trì chạm trắc Bạch Ngọc, có vòi nổi trên mặt nước, Phù Lạc cũng nhẹ nhàng đi vào. “Thần thiếp hầu hạ hoàng thượng tắm rửa.” Nàng chậm rãi đi xuống bậc thang của Đế Hoa trì, đôi chân ngọc phấn mượt mà dưới tà áo khi lộ khi giấu, Phù Lạc nhìn thấy mâu sắc của Long Hiên đế chuyển sang thâm sâu. Khóe miệng chưa một tia cười mị hoặc, nhóc con, ta không tin không gợi lên được bản tính của đại sói xám nhà ngươi. Bước trên bậc thang, đối mặt Long Hiên đế, ngón tay như đóa sen bạch ngọc của Phù Lạc cởi bỏ nút thắt trên áo, nhẹ nhàng thả ra, ngay sau đó là tiếng hít vào hơi lạnh của Long Hiên đế. Phù Lạc cái gì cũng không mặc ư? Sai. Bên trong còn có Bikini bằng gấm trắng tự chế, nơi này không có nguyên liệu may áo tắm hiện đại, gấm trắng tuy rằng không thấm nước, chính là hình dạng vẫn có thể bắt chước vô cùng giống. Mặc vào Bikini chính là vì thị giác hưởng thụ chưa thỏa mãn của Long Hiên đế, kỳ thật đây chẳng phải là cách hưởng thụ rất hoa lệ à. Bộ ngực trắng nõn run rẩy giấu ở sau gấm trắng mỏng, mảnh đất tam giác thần bí bị tiểu khố mô tả vô cùng phấn khích. Phù Lạc tao nhã đi xuống bậc thang, đến gần trong nước, đi ra phía sau Long Hiên đế, cầm lấy khăn mềm nhẹ nhàng vì hắn mà chà cánh tay, đồi ngực, đùi ~~ “Đủ rồi.” Long Hiên đế phát hỏa túm lấy khăn mềm, một tay nắm ở vòng eo Phù Lạc, dùng răng nanh cắn mở dây lưng buộc áo Bikini, quả nhiên là cao thủ mà. Phù Lạc than nhẹ thỏa mãn hưởng thụ ngọt ngào tra tấn của hắn, đầu v* truyền đến sự đau đớn do hắn trừng phạt. “Hoàng thượng.” “Hiên Áo.” Long Hiên đế sửa lại. Hắn cố chấp mạnh mẽ ôm lấy Phù Lạc đi đến bên giường, “Tiểu yêu tinh, đây là nàng tự chuốc lấy.” Nhiệt lực hôn xuống khắp toàn thân, hô hấp của hắn càng ngày càng cuồng dã, càng lúc càng dồn dập, tay Phù Lạc gắt gao bắt lấy nóng rực của hắn, nhích lại gần ướt át của mình, cứ tưởng hắn muốn chiếm lĩnh chính mình, kết quả ~~ Kết quả Long Hiên đế kêu lên một tiếng đau đớn, thật sự lật thân lên, khoác áo choàng đi ra ngoài cửa, một đêm không về. Ngày kế mới biết được đêm đó hắn đi đến chỗ của Ngọc phi. “Chẳng lẽ là ta mắc bệnh truyền nhiễm?” Phù Lạc buồn bực đoán, bằng không hắn như thế nào, ngay lúc thời điểm đó còn có thể dừng lại, còn dám tìm những nữ nhân khác, thật sự là kẻ sĩ chỉ có thể chết chứ không thể chịu nhục, thiêu đốt đi, cả vũ trụ của ta. Phù Lạc mang theo trà mật ong hương bưởi chanh mà mình kinh tâm điều chế, đi vào Nghi Thủy các bên bờ hồ Tiếp Thiên, đánh bài 《Thụy Liên》triền miên ngọt ngào, dịu dàng trầm thấp, bởi vì chờ đợi mỗ Long đại giá. Lộng Ảnh đã hỏi thăm được rõ ràng, hoàng thượng muốn tới điện Thiên Hân gần đây tiếp kiến sứ giả ngoại bang. Quả nhiên, hắn đến đây, Phù Lạc cũng không biết từ khi nào mình lại có thể quen thuộc tiếng bước chân của hắn như vậy, đại khái là vì biết người biết ta đi. “Thần thiếp vấn an hoàng thượng.” “Ừ, tiếp tục đàn đi.” Phù Lạc ngoan ngoãn ngồi trước cầm, Long Hiên đế nghiêng người dựa vào trên ghế, nhắm hai mắt, chau mày, thỉnh thoảng lấy tay ấn xuống bên đầu. Phù Lạc hoa si nhìn Long Hiên đế, chưa từng thấy hắn mỏi mệt đến thế, nhưng dễ nhìn đúng là dễ nhìn mà, ngay cả lúc mỏi mệt cũng hấp dẫn người ta như vậy, làm cho người ta thương xót, ít đi khí phách ngày thường không ai bì nổi, bộ dạng giống một người thường cũng có lúc mệt mỏi. Một khúc qua đi, Phù Lạc nhẹ nhàng tiêu sái đến sau lưng hắn, hai tay mò lên huyệt Thái Dương của nhẹ nhàng ấn xuống, may mắn từng có bạn bè nhất thời hứng thú học mát xa Đông y học mấy kỹ xảo xoa bóp, ở chỗ huyệt vị trên đầu Long Hiên đế dùng lực thích hợp mát xa. Sau một hồi, Long Hiên đế chậm rãi mở phượng nhãn câu người, “Lạc Nhi học được kỹ xảo này từ lúc nào?” Phù Lạc kinh ngạc với xưng hô của hắn, khi nào thì hai người thân cận như thế rồi? “Hoàng thượng thích không?” “Ừm.” Phù Lạc thở dài một hơi, chủ tử này thật sự rất khó hầu hạ, rất khó khen ngợi người khác. Phù Lạc giống như hiến vật quý bưng lên trà mật ong hương bưởi chanh đặc chế, sau khi Long Hiên đế uống một hớp, hơi nhíu mày, “Trẫm thích uống trà đắng.” Không biết thưởng thức, Phù Lạc tưởng mình nghĩ thầm trong lòng, kết quả lại là lẩm bẩm ra miệng. “Nàng nói cái gì?” Long Hiên đế híp mắt, kề sát mặt Phù Lạc. “Thần thiếp cái gì cũng chưa nói?” “Chẳng lẽ là trẫm ù tai rồi?” Ngữ khí Long Hiên đế rất khẳng định tỏ vẻ chính mình không nghe rõ, khẳng định như vậy lại càng giống như Phù Lạc phạm sai. “Thần thiếp nói vẫn là hoàng thượng thưởng thức cao.” “Kỳ thật trà này cũng đặc sắc, chỉ là trẫm không thích uống trà ngọt.” Trên mặt Long Hiên đế hiện ra một tia xấu hổ. Phù Lạc lại đi ra sau lưng hắn, ấn huyệt vị cho hắn, để hắn tận lực thả lỏng. “Hoàng thượng phải đi tuần à?” Không trả lời. “Đi tuần rất tốt, có thể dùng hai mắt của mình xem quốc thổ mà mình thống trị, sẽ không bị che đậy, hoàng thượng thật anh minh. Người ta nói, đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường, thần thiếp thuở nhỏ sinh trưởng ở thâm cung, cũng khát vọng nhìn xem thế giới bên ngoài rốt cuộc là cái dạng gì đây?” Vẫn là không trả lời. “Hoàng thượng xuất hành, chẳng lẽ không tìm một người tri kỷ hầu hạ à? Nếu hoàng thượng mỏi mệt, ai tới giúp hoàng thượng nghỉ ngơi đây?” Ám chỉ như vậy đủ rõ ràng chứ? Còn không trả lời. Kết quả Phù Lạc thì thầm nói liên tục, cái gì mà muốn nhìn phong thổ bên ngoài một chút, nghe nói mỗ tộc nào đó có tập tục lạ, lại mỗ châu nào đó có tiết Phong Tranh, lại ca múa của mỗ nữ tử nào đó, lại Phật quang Vân Hải của Kỳ Sơn, vân vân, nói đến khi miệng đắng lưỡi khô, chuột rút, còn không có phản ứng. Ngay lúc Phù Lạc cho rằng Long Hiên đế có phải đã chết rồi không, hắn rốt cục mở mắt, “Lạc Nhi muốn theo trẫm đi tuần?” Phù Lạc gật đầu như giã tỏi, “Được rồi, đừng gật đến gãy cổ.” Trong thanh âm của Long Hiên đế có ý cười. “Hoàng thượng?” “Trẫm quyết định tiến hành chọn lựa tài nghệ ở hậu cung, người cuối cùng thắng sẽ được theo trẫm xuất cung, hoàng triều Viêm Hạ ta địa linh nhân kiệt, các nơi đều là kỳ nhân dị sĩ, người mà trẫm mang ra ngoài cũng không thể khiến trẫm mất mặt.” Tâm Phù Lạc nhất thời trầm xuống, Long Hiên đế này cũng thật độc, là ghét bỏ chính mình không tài không có chuẩn tắc sợ dọa người khác à? Bất kể như thế nào, cũng không thể nhận thua, thật sự không được cũng chỉ có thể lấy trộm tuyệt kỹ của các đại tài tử giai nhân cổ kim.