Phù Lạc
Chương 32
Phi tần hậu cung có hai mươi lăm người, mỗi tháng luân phiên thị tẩm, năm ngày còn lại là Hiền phi, Tĩnh phi thêm hai ngày, Vũ Chiêu nghi thêm một ngày, quy củ mưa móc cùng triêm cứ như vậy bắt đầu chấp hành.
Hôm nay, chính là viện Hoán Thanh Như Tần thị tẩm.
Gian ngoài, giọng nói của thái giám the thé xuyên qua tường, hoàng thượng giá lâm.
Trên mặt thanh nhã tái nhợt của Như Tần bởi vì thị tẩm từ trên trời giáng xuống, nhiễm lên sắc hồng nhạt như ráng chiều, thấy Phù Lạc đến sớm vấn an cũng tâm viên ý mã, đúng là một giai nhân tuyệt sắc, Phù Lạc biết Như Tần vì sao được sủng ái, từ một cung nữ nho nhỏ bay lên tầng trời trở thành tần Chính ngũ phẩm, nhưng không biết vì sao Như Tần có tám phần tương tự Dự vương phi này lại bị thất sủng.
Cũng từng lơ đãng hỏi qua Như Tần, nàng ta chỉ thở dài, “Thiếp cùng Dự vương phi mây bùn khác biệt, một người trên trời, một người dưới đất.” Phù Lạc cũng từng căm giận bất bình loại cấp bậc khác biệt này. Hoàng thượng không yêu, ngay cả sủng cũng phân ra xuất thân cao quý hay không.
Nghĩ đến đây Phù Lạc vô cùng khó có thể lý giải, vì sao Long Hiên đế có thể bỏ những thứ yêu thích gả Thượng Quan Mật Tuyết cho Dự vương, nói tình yêu của hắn vĩ đại đến mức chỉ cầu giao ra, Phù Lạc rất khó tin tưởng, ngược lại nói Long Hiên đế yêu không đủ nồng đậm càng làm cho người ta tin tưởng hơn.
Trong chủ điện đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, Phù Lạc một trận phiền lòng, gây án, chỉ có lúc gây án mới vui sướng nhất. Nàng lắc mình đi ra ngoài, thậm chí không thông báo cho Lộng Ảnh, Lộng Ảnh lo lắng nhìn bóng lưng của nàng.
Phù Lạc rời khỏi viện Hoán Thanh bất tri bất giác lại đi tới viện Lê Uyển, nhớ tới Liễu A Man ở bên trong, đột nhiên nghĩ đến một hồi đại vũ. Người trên đường nhìn thấy nàng cũng không kỳ quái, hiện giờ Phù Lạc ăn mặc hơn một cung nữ có thân phận chạy đi nơi nào, mọi người còn tưởng rằng nàng cũng là một trong đám vũ kỹ, công phu nhận quần áo của người trong cung so với nhận người còn lợi hại hơn.
Đi tới Thính Hương Thủy Tạ, chỉ thấy áo trắng bay múa, Phù Lạc một trận vui sướng, rất nhanh đi đến trước mặt của nàng ấy, cũng không chờ đợi nàng ấy phản ứng, ôm eo của nàng, từ nhạc khúc lại có thể múa lên điệu waltz. Liễu A Man đang muốn mắng người nào, người tới Thính Hương Thủy Tạ quấy rối cũng không nhiều, vừa nhìn lại là Phù phi ngày xưa, mà nàng ôm lấy chính mình, mang theo vũ bước mà mình tuyệt không quen thuộc, nhưng trong bóng đêm làn váy tận tình bay lượn, thấy nha đầu hầu hạ bên cạnh nghi là khách đến từ trên trời, hai giai nhân tuyệt sắc, mép váy sinh gió, phiêu nhiên bay múa, Liễu A Man cảm kích thức thời cũng thanh tĩnh lại, đi theo vũ bước của Phù Lạc, toàn bộ chuyện đều ném ra sau đầu.
Phù Lạc âm thầm tán thưởng, quả nhiên là tài múa xuất sắc, lần đầu tiên nhảy điệu waltz lại có thể đâu vào đấy, không có chút cảm giác nào mới lạ cố sức.
Một hồi múa xong, dường như so với Phù Lạc trước kia vẫn là Phù phi còn thân cận hơn.
“Điệu múa của tiểu chủ~~”
“Gọi ta là Phù Lạc đi, A Man.” Phù Lạc chân thành nhìn chăm chú Liễu A Man.
“Điều múa của Phù Lạc, A Man chưa bao giờ thấy qua, ngươi học được như thế nào?”
“Ta cũng là hồi bé chứng kiến vũ giả nước khác nhảy qua.”
Liễu A Man thấy Phù Lạc không muốn nói nhiều, cũng không tìm căn nguyên để hỏi.
“A Man, sau này ta còn có thể tới tìm ngươi khiêu vũ không?”
“Hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
“A, đúng rồi, Băng Thuần nàng ấy?” Phù Lạc nhất thời tò mò, nhớ tới truyền kỳ mà Vũ Chiêu nghi từng trải qua, dùng một điệu múa động tâm đế, đạt tới Chiêu nghi.
Sắc mặt Liễu A Man trầm xuống, “Vũ Chiêu nghi không chỉ có múa rất tốt, người cũng thật sự thông minh lanh lợi.”
“Nàng ấy?”
“Ngày ấy thịnh yến, nếu không phải nàng ta kê đơn với ta, khiến ta bệnh không dậy nổi, làm sao có thể có Vũ Chiêu nghi ngày hôm nay? Thấy nàng ta tư chất tuyệt hảo, vốn định đem sở học suốt đời đều truyền cho nàng ta, không thể tưởng được nàng ta vì tranh thủ tình cảm, lại dám đối với ta như thế.”
Phù Lạc nghĩ đến nữ tử ngày đó để cho mình đặt tên là Băng Thuần, tại sao lại biến thành như vậy chứ.
“Vì sao A Man không nói với hoàng thượng?”
“Ngụy Băng Thuần đã trò giỏi hơn thầy, ta thì cái gì cũng không phải của hoàng thượng, hiện tại hoàng thượng đều chỉ thưởng thức Vũ Chiêu nghi múa.” Lắng nghe, cũng có thể nghe ra oán hận trong dư âm.
“A Man vốn không để ý đến thánh sủng, vì sao?”
Đã thấy hai má Liễu A Man ửng hồng, “Ta không được múa trên yến tiệc, sẽ không còn được gặp lại chàng.”
“Chàng?” Phù Lạc bát quái truy đuổi, có thể không động tâm với Long Hiên đế, lại vì chàng mà động, thật muốn biết là ai.
Không địch lại thế công của Phù Lạc, Liễu A Man rốt cục nhận người mình thương mến chính là Thất vương gia, Hiên Ý. Thế nhưng thân phận khác biệt quá nhiều, chỉ có thể là thần nữ hữu tâm, Tương Vương vô mộng.
Từ Lê Uyển Viên trở về, đi đến lãnh cung, vốn muốn nhìn Tiểu Tư Du một chút, lại nghe thấy bên cạnh Tử Trúc Lâm truyền đến tiếng đàn lạnh lẽo du dương, âm vận đó âu sầu triền miên, khiến người ta rơi lệ. Ngón tay theo người đánh mà động, Phù Lạc đi theo hắn chìm nổi vào tình yêu thầm mến ngọt ngào chua xót lúc đầu, ai oán người hắn yêu xuất giá, thâm tình đến chết không đổi, tiếng đàn trầm thấp cuối cùng giống như nói về sau bất luận nàng hiện tại biến thành bộ dáng gì đi nữa, tình yêu của ta cũng không bao giờ thay đổi.
Tiếng đàn tràn ngập cảm tình như vậy lại thêm tài nghệ người đàn xuất thần nhập hóa, khiến Phù Lạc say lòng mê mẩn, không khỏi đi về hướng trong rừng.
Chỉ thấy một nam tử tuấn tú tao nhã khoảng ba mươi tuổi, một thân trang phục nhạc công trong cung, sắc mặt bi thương vỗ về cầm.
Phù Lạc nhìn biểu tình quạnh quẽ của hắn, không dám tiến lên quấy rầy, chỉ đứng xa xa nhìn nam tử thâm tình đã tràn ngập bi thương này, nhất thời không khỏi hâm mộ nữ tử mà hắn yêu say đắm.
Từ đó, mỗi đêm đều tới mảnh rừng trúc này nghe tiếng đàn của nam tử, gián tiếp hỏi thăm, mới biết được hắn là nhạc công mới đến, Trang Du.
Có một lần Phù Lạc thật sự nhịn không được tiến lên, hy vọng có thể bái nam tử này làm thầy. Hắn lấy cành trúc làm bút, họa trên mặt đất, kiếp này thề, sẽ không thu đồ.
Nhưng Phù Lạc cũng không dễ dàng buông tha cho người ta, mỗi đêm đều ngồi ở bên cạnh hắn, ở trên không trung bắt chước chỉ pháp của hắn, nam tử kia cũng không để ý, chỉ là về sau chỉ pháp đánh đàn cũng dần dần chậm dần.
Hai người cứ không quấy rầy đối phương làm bạn đêm khuya như vậy, vì nữ tử mà hắn yêu say đắm tịch mịch đánh đàn.
Hắn, không nói nên lời, lấy cầm thay tâm, Phù Lạc ngắm nhìn mặt của hắn, liền cảm thấy trên thế giới này cũng có thứ làm cho người ta lưu luyến. Chỉ là, không biết nữ tử kia vì sao không nhìn thấy sự si tình của hắn, lại có thể gả cho người khác, rất ngu xuẩn.
Ngày mà Phù Lạc trông mong cuối cùng đã tới.
Lộng Ảnh nhìn Phù Lạc sau khi chăm chút quần áo, khen tự đáy lòng: “Hoàng thượng nhất định sẽ phủ phục ở dưới váy thạch lựu của tiểu chủ.”
Phù Lạc quỷ bí cười cười, đây là mục đích của nàng.
Ở trong cung này, sinh cũng là bởi vì thánh sủng, chết cũng là bởi vì thánh sủng, tiến vào nhà giam là bởi vì hoàng thượng, thoát khỏi nhà giam tự nhiên cũng không thiếu được hoàng thượng.
Phù Lạc dùng hoa thơm tắm rửa, chỉ đi bước nhỏ mùi hoa cùng với việc ăn Lãnh Hương Hoàn thời gian dài mà có được lãnh hương quyện vào nhau, khiến Lộng Ảnh trở nên giống như cún con, thích khẽ ngửi trên mái tóc nàng, đứa nhỏ này bị làm hư rồi.
Bộ váy sa mỏng hình hoa anh đào, nhẹ nhàng phiêu du, thắt lưng bó sát, khiến dáng người thon dài mãnh khảnh của Phù Lạc hoàn toàn hiện ra, tao nhã lại nhiều thêm mấy phần mị hoặc, trang dung trên ánh mắt là dùng công phu lấy phấn vàng điểm qua, khóe mắt hơi xếch, yêu mị mê hoặc.
Thất Bảo xuân phong xa đã đợi ở ngoài điện. Quy củ của hậu cung Viêm Hạ là phi tần dưới ngũ phẩm chỉ có thể triệu thị giá tới điện Xuân Loan, nhưng cũng sẽ bởi vì hoàng thượng ngủ lại nơi khác mà có thay đổi.
Ví dụ hôm nay Phù Lạc vốn đi vào điện Xuân Loan, nhưng có người báo nói sau khi hoàng thượng tiếp kiến đại thần nội các ở điện Dụ Côn thì mệt mỏi, tính ngủ lại Thiên Điện, cho nên lại đi tới Thiên Điện của điện Dụ Côn, nào biết mới nói ở nơi này, lại báo hoàng thượng lên giá trở về Điện Can Nguyên.
Phù Lạc tức giận đến mức cắn răng, cũng không biết có phải đông lạnh hay không, mùa thu về ban đêm bắt đầu lạnh, Phù Lạc mặc sa mỏng tất nhiên là không chịu nổi rét lạnh, trong lòng đem Long Hiên đế nguyền rủa tám trăm lần.
Chờ đến lúc tiểu thái giám tuyên nàng đi vào, tươi cười lại trở về trên mặt, trấn định, ngươi nhất định phải trấn định, mỉm cười, mỉm cười, Phù Lạc nói với chính mình.
“Thần thiếp vấn an hoàng thượng.” Phù Lạc gót sen nhẹ nhàng đi vào Điện Can Nguyên, mỗi một nhịp bước, mỗi một lần tươi cười đều là dốc lòng diễn luyện rất lâu, chờ chính là hôm nay. May mắn Long Hiên đế để Lan Hiền phi an bài mưa móc cùng triêm, nếu không cũng chỉ có thể trình diễn cái loại kịch bản lỗi thời gọi hồn ký ở ngự hoa viên.
“Bình thân.”
“Nàng tựa hồ rất cao hứng?” Ngồi ở trên giường rồng Long Hiên đế nhìn tươi cười rực rỡ của Phù Lạc.
Phù Lạc chỉ cười không nói.
Hắn vẫy tay, ý bảo Phù Lạc tiến lên.
“Hầu hạ trẫm thay quần áo.”
Phù Lạc uyển chuyển mị hoặc đến gần Long Hiên đế, đôi môi như có như không phớt qua môi của hắn.
“Thần thiếp còn vì hoàng thượng chuẩn bị một điệu múa.”
Long Hiên đế kéo ra một nụ cười giễu cợt, “Rất thú vị.” Hắn đụng đụng giường, Vạn Toàn đẩy cửa vào, “Cho triệu nhạc công.”
Phù Lạc xoay người rời đi, rất nhanh nhạc công đi đến cách vách, Trang Du lại cũng có mặt, trên mặt Phù Lạc bay lên rặng mây đỏ, lại có thể dâng lên một chút xấu hổ, mặt Trang Du đổi màu, giống như không biết Phù Lạc, cũng khiến nàng thả lỏng tâm, thấp giọng nói yêu cầu của mình.
Nhịp trống tấu lên, tiếng cầm triền miên ngân vang, tình ca khiến người khác mặt đỏ tim đập được tấu ra, Phù Lạc bắt đầu múa cột kiểu cổ đại, chính là ống thép đổi thành cột giường, kỳ thật không cần cây cột, ghế tựa, chỉ cần Long Hiên đế cũng có thể thay ống thép.
Nàng, lụa mỏng rơi xuống đất, nàng, tà váy bay lên, khóe mắt nàng mị hoặc liếc qua, môi của nàng yêu mị cười lên, phấn lưỡi nàng nhẹ nhàng lướt qua môi đỏ mọng, ngón tay của nàng xoa xương quai xanh khêu gợi, nàng cuồng dã, nàng phóng khoáng, nàng như rắn nước đong đưa vòng eo, nàng ở trên cột trượt cái mông đầy đặn, nàng ma xát bộ ngực Long Hiên đế, một lời mời không cần nói.
Ngón tay nàng thon nhỏ mê hoặc, chân tuyết trần trụi linh động, theo điệu múa của nàng, cả cung điện giống như đều rung động, tình dục giấu giếm trong những ngóc ngách đen tối đang dần được châm đốt lên.
Long Hiên đế giật giật hầu kết, mâu sắc càng thêm sâu, Phù Lạc giống như nhìn thấy sắc tím yêu dị phản xạ trong đó.
Có thể nhịn đến khi múa xong, Phù Lạc không thể không bội phục khả năng chịu đựng của hắn.
Phù Lạc di động chân trần của mình, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Long Hiên đế, ngón tay khẽ họa bờ môi của hắn, “Hoàng thượng có thỏa mãn bản thân nhìn qua?”
“Nàng muốn đạt được cái gì từ trẫm?” Thanh âm của Long Hiên đế bởi vì tình dục mà khàn và nhỏ, Phù Lạc cảm thấy thanh âm như vậy mới dễ nghe, so với giọng nói ngày thường lạnh như băng kia càng dễ nghe hơn.
Cũng khó trách Long Hiên đế sẽ hỏi như vậy, một phi tử bị chính mình tự tay bóp chết đứa con, hiện giờ đối với chính mình không những không oán hận, ngược lại còn tận tâm đòi hoan, điều này rất không bình thường không phải ư? Hắn cũng chưa bị tình dục làm cho choáng váng đầu óc.
“Phù Lạc muốn” Phù Lạc chăm chú nhìn vào ánh mắt của hắn, rất sợ nhìn đến chỗ sâu trong hắn, phấn môi chu lên, nhẹ nhàng phun ra ~
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
103 chương
63 chương
286 chương
130 chương
47 chương