Phù Diêu

Chương 315

Câu nói của Lãnh Vũ làm Vương Quốc Hoa rất buồn bực. Lãnh Vũ đương nhiên không phải nói vu vơ, Vương Quốc Hoa biết có nhân vật lớn nào đó mình không biết nhưng lại nhằm vào mình. Ngày đầu tiên đi làm, Vương Quốc Hoa đến phòng Nhân sự, tất cả thủ tục đã làm xong. Tiếu Mãnh dẫn Vương Quốc Hoa đến phó trưởng ban thư ký phụ trách văn phòng nghiên cứu chính sách, vị phó trưởng ban thư ký Đỗ này cũng rất khó hiểu tại sao Vương Quốc Hoa bị ném vào văn phòng nghiên cứu chính sách. Trước đó khi xem tài liệu của Vương Quốc Hoa, y không khỏi giật mình vì đối phương còn trẻ như vậy đã là cấp phó huyện. Sau vài câu khách khí và khuyến khích, phó trưởng ban thư ký Đỗ gọi chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu chính sách đến dẫn người về. Chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu chính sách – Long Bân là cán bộ cấp phó giám đốc sở, năm nay trên 50 tuổi. Thấy Vương Quốc Hoa, y không khỏi có chút giật mình rồi lập tức khôi phục bình thường. Dẫn Vương Quốc Hoa đến văn phòng, Long Bân chỉ vào một cái bàn nói: - Đây là bàn làm việc của cậu, có gì cần thì nói với tiểu Liên, cô ta phụ trách hậu cần và tạp vụ. Tiểu Liên là người phụ nữ hơn 30 tuổi, cao khoảng 1m5 nhưng có vòng eo khá to. Tiểu Liên bề ngoài bình thường nhưng lại rất thân thiện, sau khi chủ nhiệm Long chắp tay rời đi, Tiểu Liên đã cười cười đi lên chào Vương Quốc Hoa: - Lãnh đạo Tiểu Vương. Vương Quốc Hoa bị gọi như vậy không khỏi ngẩn ra, hắn vội vàng đứng lên cười nói: - Gọi tôi Tiểu Vương hoặc Quốc Hoa là được. - Ha ha, vậy sao được, văn phòng nghiên cứu chính sách đừng nhìn là ít được chú ý nhưng người có thể có bàn làm việc đều là lãnh đạo của tôi. Vương Quốc Hoa thấy vẻ mặt kiên quyết của Tiểu Liên nên mặc cô ta gọi như thế nào thì gọi. Có Tiểu Liên giới thiệu, Vương Quốc Hoa không bao lâu sau biết văn phòng này có những ai. Ngoài Vương Quốc Hoa và Tiểu Liên, trong văn phòng này còn sáu người khác, tuổi bình quân là 50, cấp bậc đều là chính huyện. Ngoài ra còn có hai người phụ trách cấp phó giám đốc. Văn phòng nghiên cứu chính sách không có phó chủ nhiệm, hai người phụ trách kia tương đương phó chủ nhiệm. Tình hình bình thường văn phòng nghiên cứu chính sách không có việc gì làm, các vị lãnh đạo đều ngồi uống trà đọc báo, chỉ có mình Tiểu Liên là nhân vật tạp vụ là bận nhất, hầu hết thời gian làm việc như một con ong. Phòng Tổng hợp gọi điện tới bảo Vương Quốc Hoa tự ra ngoài thuê phòng, cơ quan hàng tháng trợ cấp 150 đồng. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng có thể đến khu tập thể ở. Vương Quốc Hoa cuối cùng chọn thuê bên ngoài. Vương Quốc Hoa không phải không có người quen trên tỉnh chẳng qua là không dám liên lạc bởi vì đều là phụ nữ, hơn nữa bên trong còn có điểm mập mờ. Vì thế Vương Quốc Hoa đành phải tự mình đi tìm. Đen đủi chính là gần ủy ban tỉnh không có phòng tốt cho thuê, Vương Quốc Hoa tìm cả ngày không được đành phải dừng lại. Sau đó hắn cẩn thận nghĩ khách sạn chỉ cách ủy ban tỉnh có 500m, không bằng đến thuê một phòng ở khách sạn, hắn cũng không thiếu tiền. Vương Quốc Hoa quay về khách sạn tìm quản lý nói ở một tháng, khách sạn rất dứt khoát giảm 5%. Bắt đầu từ hôm sau Vương Quốc Hoa quay lại trạng thái như lúc mình làm ở văn phòng nghiên cứu chính sách huyện Nam Sơn. Hắn đến định lau dọn qua bàn ghế nhưng thấy mấy ông lão ở đây được chiếu cố hơn ở huyện, đã có hai nhân viên quét dọn, ấm trà cũng được pha. Vương Quốc Hoa phát hiện mình không có việc gì thì Tiểu Liên đã xuất hiện, trong tay còn cầm một túi đồ. Sau khi chào lãnh đạo Tiểu Vương, Tiểu Liên rót cho mình một chén rồi lấy len sợi trong túi ra ngồi đan. Nói thật Vương Quốc Hoa không thể nào quen nổi. Một người đang bận quen đột nhiên nhàn quá thì chính là sự hành hạ. Mặc dù hắn từng có kinh nghiệm tương tự khi ở huyện Nam Sơn nhưng hắn vẫn không quen với tiết tấu như thế này. Cũng may hắn sớm có chuẩn bị, hắn ném cho Tiểu Liên túi hạt dưa rồi cuối cùng về vị trí mở quyểnsách dày trong cặp ra đọc. Tiểu Liên không phải họ Liên mà họ Tiêu. Nghe nói là con cháu một vị lãnh đạo nào đó, theo cô ta nói thì đã ở văn phòng nghiên cứu chính sách này được ba năm. Một ngày cứ thế trôi qua, tối lúc hết giờ làm Du Phi Dương gọi điện tới. Vương Quốc Hoa không về khách sạn mà tới thẳng khu biệt thự. Trong phòng còn có hai nam một nữ đều đeo kính. Ba người không nhận ra Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa vào liền cười cười mời vào. - Theo yêu cầu của ông tôi đã chuẩn bị xong. Vị này là Nông tiên sinh, vị này là Hoắc tiên sinh, bọn họ phụ trách hai đoàn ở Hongkong và Thailand, đây là Diệp tiểu thư phụ trách liên lạc. Du Phi Dương giới thiệu sơ qua, Vương Quốc Hoa gật đầu coi như trào. Vương Quốc Hoa nói với vị Hoắc tiên sinh phụ trách bên Thailand: - Bên Thailand thì nhất định phải chú ý thật kỹ, sau tháng năm mỗi ngày phải có báo cáo chi tiết về thu chi, cụ thể lúc nào ra tay thì chờ thông báo. Nói xong Vương Quốc Hoa đột nhiên nhíu mày nói: - Phương pháp liên lạc có xử lý tốt không? Liên lạc qua điện tín bình thường khá mạo hiểm. Tôi lo ông gần đây chuyển tài chính sang Hongkong sẽ khiến người chú ý. Du Phi Dương nghe xong cũng nhíu mày nói: - Vấn đề này ông chờ chút, tôi hỏi dì xem, dì là chuyên gia ở vấn đề này. Du Phi Dương gọi số nói nhanh qua yêu cầu còn bồi thêm một câu: - Đây là ý của Quốc Hoa, bọn con lần này chơi không nhỏ nên sợ tin tức lộ ra. Chuyện này dì trước hết đừng nói với bố. Vương Quốc Hoa mới đầu có chút khó hiểu sao Du Phi Dương nói tới mình, sau đó hắn lập tức hiểu ý. Đang suy nghĩ thì Du Phi Dương ném máy cho hắn: - Dì muốn nói chuyện với ông. - Cháu chào dì, dì có gì cần sai bảo? Du Vân Vân ở bên kia nói: - Bảo Phi Dương lập tức về, đừng lo, Hứa thúc của cháu mấy ngày này không ở nhà. Du Vân Vân do dự một chút rồi nói tiếp: - Không phải không tin cháu và Phi Dương mà là điều các cháu muốn làm không đơn giản, dì không thể không biết hai đứa đang làm gì. - Cháu biết rồi, bọn cháu về ngay. Vương Quốc Hoa dập máy rồi chuyển lời lại với Du Phi Dương. Du Phi Dương nhăn nhó mặt mày nói: - Cái này có thể nói với dì sao? Đúng, ông cũng chưa nói rõ với tôi đó. Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua mấy vị kia rồi thản nhiên nói: - Về gặp dì đã. Trên đường về, Vương Quốc Hoa lái xe không nhịn được nói: - Mấy người này đều là người Hongkong, có thể tin không? Du Phi Dương rất kiên quyết nói: - Cái này tôi có thể cam đoan, cụ thể kéo bọn họ như thế nào thì lát tôi nói với ông. Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Không cần, tôi tin ông, ông nói có thể tin thì sẽ không vấn đề gì. Du Phi Dương không nói gì nhưng mắt y đang lóe lên. Về tới Hứa gia, Du Vân Vân đứng ở cửa đợi hai người về. Du Vân Vân rót trà cho Vương Quốc Hoa, bảo mẫu và Hứa Phỉ Phỉ bị đuổi ra ngoài thì Du Vân Vân mới ngồi xuống cười nói: - Bắt đầu đi. Vương Quốc Hoa đã suy nghĩ khá kỹ nên nói gì nên lúc này hắn lập tức có thể mở miệng. - Dì, đầu tiên cháu muốn nói với dì về hình thức kinh tế Châu Á….. Vương Quốc Hoa dành không ít thời gian để nghiên cứu về cơn khủng hoảng tài chính Châu Á nên nói ra dễ như trở bàn tay. Mất mười phút Vương Quốc Hoa đại khái trình bày rõ tình hình sau đó đổi giọng: - Bọt biển đã hình thành, căn cứ nghiên cứu của cháu thì các tập đoàn tài chính quốc tế sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này. Nhật Bản, Anh, Mỹ là đồng minh thân cận nhưng giới tài chính quốc tế do Soros làm đại biểu lại là đám cá mập rất giỏi đánh hơi thấy mùi máu.Năm 92 Soros phong tỏa đồng bảng Anh và thành công. Lần này cháu cho rằng hắn ra tay đầu tiên chính là Thái Lan, bởi vì dự trữ ngoại hối của quốc gia này không thể ứng phó được sức mạnh của các tập đoàn tài chính quốc tế. Mà cháu bảo Phi Dương gom góp tài chính cũng là chuẩn bị cho hai bước. Bước đầu là một khi phát hiện có trái phiếu bán ra mạnh thì lập tức mua vào để đi nhờ xe. Sau đó lập tức chuyển tới Hongkong đây là bước thứ hai. Mấy năm qua thị trường bất động sản và thị trường chứng khoán của Hongkong cũng nhiều bọt biển, Soros sẽ không bỏ qua cơ hội này. Căn cứ phân tích của chúa thì Soros phong tỏa đồng Usd Hongkong chỉ là ngụy trang, bởi vì đồng Usd Hongkong liên quan tới tỉ giá hối đoán, nói trắng ra là usd Hongkong chính là nhánh phụ của Usd Mỹ. Mục đích thật của Soros chính là kiếm tiền từ thị trường chứng khoán. Vì thế bên Hongkong cháu chuẩn bị chia làm ba bước. Bước đầu khi trái phiếu khủng hoảng thì sẽ có nhiều bài viết được đưa ra trình bày về quan điểm của cháu. Chuyện này còn cần nhờ dì giúp nếu không kẻ vô danh như cháu khó có thể được đăng bài. Bước hai là phải xem chính phủ đặc khu Hongkong sau khi về sẽ ứng phó như thế nào, thời gian này chính là lấy tĩnh chế động. nếu chính quyền đặc khu lấy chính sách bảo vệ thị trường chứng khoán mà không phải bảo vệ đồng Usd Hongkong thì bước thứ ba của cháu chính là để Phi Dương tham gia về phía chính quyền đặc khu Hongkong. Nếu đặc khu Hongkong dùng biện pháp nâng lãi suất trái phiếu như vậy thì chỉ có thể bán đi tất cả trái phiếu mình có.