Phù Diêu

Chương 316

Du Vân Vân im lặng lắng nghe, sau khi nghe xong kế hoạch ba bước của Vương Quốc Hoa, Du Vân Vân mới nở nụ cười: - Lúc học ở Mỹ dì cũng có đi học một khóa về kinh tế. Nói thật rất nhiều thứ cháu nói gì căn bản chưa từng thấy ở trong sách. Nói tới đây Du Vân Vân dừng một chút rồi nói tiếp: - Dì không hiểu mấy điều cháu nói nhưng dì tin cháu. Vấn đề an toàn thông tin thì dì có thể giải quyết giúp, chẳng qua phải chờ đến ngày mai. Cháu muốn đăng bài thì tốt nhất sớm đưa cho dì xem. Được rồi, còn gì nữa không? Đúng, ở văn phòng nghiên cứu chính sách cũng không có việc gì để làm, chờ bên Thái Lan bắt đầu động thì cháu tốt nhất nên nghỉ phép xem xét. Dì không yên tâm về Phi Dương. Du Phi Dương há miệng nhưng không phản bác, Du Vân Vân cười ha hả xua tay bảo hai người lui ra. Vương Quốc Hoa có chút tò mò nói: - Phi Dương, dì từng học ở Mỹ à? Du Phi Dương cười ha hả nói: - Học ở Mỹ cũng không có gì là lạ, dì học năm năm ở một trường công ở Mỹ, có hai bằng thạc sĩ, dì chưa nói việc này với ai khác. Vương Quốc Hoa than thở thầm nghĩ chuyện hôm nay đúng là lạ. Du Vân Vân có hai bằng thạc sĩ một là bên tài chính, hôm nay nói mấy điều này chưa chắc có thể thuyết phục được Du Vân Vân. - Không nghĩ ra hả? Dì vì ba tôi nên nỗ lực rất nhiều, nếu không với năng lực của dì thì đâu mới ở cấp bậc như thế này? Du Phi Dương nói như vậy, Vương Quốc Hoa cũng thầm than một tiếng. Người phụ nữ có thể hy sinh rất nhiều, có thể nói đây là tính điển hình của phụ nữ truyền thống. Hôm sau lại là ngày bình thường của Vương Quốc Hoa ở văn phòng, có lẽ văn phòng nghiên cứu chính sách này bị của trụ sở ủy ban tỉnh bỏ quê. Đến cuối tuần, Vương Quốc Hoa chạy tới biệt thự. Ở trong chỉ còn hai người, hai vị tiên sinh đã đi, Diệp tiểu thư đang loay hoay với điện thoại vệ tinh ở trên bàn. Du Phi Dương nghe thấy tiếng động nên đi xuống lầu. - Lại đây xem thứ mà dì kiếm được này. Vương Quốc Hoa không biết cái này nên xua tay nói: - Tôi không biết cái này, xem cũng vô ích, chỉ cần giữ được bí mật là đủ. Du Phi Dương nhỏ giọng nói: - Đây là lấy từ bên quân đội đó, tổng cộng ba cái, hai cái khác dì tìm người đưa sang Thailand cùng Hongkong. Nói ra ông đừng không tin, thứ này là bí mật quân sự. Vương Quốc Hoa quả nhiên giật mình thầm nghĩ Du Vân Vân đúng là kiếm thứ quá ác. Vẻ mặt này làm Du Phi Dương đắc ý vỗ vai Vương Quốc Hoa: - Tối chúng ta phải chơi vui vẻ mới được. Mấy hôm nay chạy loạn không có tâm tư mà chơi. Tôi gọi Mẫn Nguyệt, lát cô ấy mang hai em trẻ trung tới, tối ông đừng đi. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Diệp tiểu thư ở bên kia, Du Phi Dương bĩu môi nói: - Ông cũng biết thỏ không ăn cỏ gần hang, dùng cô ả làm việc chứ không phải để giải quyết vấn đề sinh lý. Lúc này Diệp tiểu thư đứng lên nói: - Sếp, thứ này có nhiều tầng mật khẩu bảo vệ nên chắc không có vấn đề gì. Du Phi Dương đưa cô một phong bì rồi nói: - Cô lái xe Bmw ngoài cửa đi đi, có chuyện tôi sẽ gọi điện cho cô. Diệp tiểu thư cầm phong bì mở ra thấy là tập tiền nên đẩy trả lại: - Cảm ơn sếp, tiền này có tính là tiền thuê không? Du Phi Dương cười nói: - Đương nhiên không tính, tiền này là hỗ trợ tiền đi lại cho cô. Diệp tiểu thư rất thoải mái lái xe đi. Du Phi Dương cất máy kia vào két rồi vỗ vỗ tay: - Lại là chuyện phiền phức. - Nói ai phiền vậy? Ngoài cửa truyền tới tiếng của Mẫn Nguyệt, phía sau còn có hai cô gái 17, 18 tuổi. Vương Quốc Hoa thấy thế quay đầu lại nhìn Du Phi Dương: - Tôi có việc phải về, ông tự hưởng thụ đi. Du Phi Dương biết tính của Vương Quốc Hoa nên không giữ lại. Mẫn Nguyệt chờ Vương Quốc Hoa đi mới có chút bất mãn nhỏ giọng nói: - Phi Dương, hắn sao không nể mặt vậy? Vẻ tươi cười trên mặt Du Phi Dương lập tức biến mất thay vào đó là vẻ nghiêm khắc. Hắn hung dữ nói: - Sau này tôi không muốn nghe bất cứ câu nào như vậy về Quốc Hoa, cô còn chưa đủ tư cách đánh giá hắn. Mẫn Nguyệt sợ hãi đến độ mặt tái nhợt lại. …. Vương Quốc Hoa lái xe về khách sạn, nửa đường bụng kêu gào mới nhớ mình chưa ăn tối. Bầu trời không biết lúc nào đổ mưa, trời hơi tối, đèn đường đã sáng. Xe đằng trước dừng lại, Vương Quốc Hoa thò đầu ra nhìn hình như là có sự cố giao thông. Phù, Vương Quốc Hoa châm thuốc híp mắt chờ đợi. Ven đường có một xe công, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua phát hiện một gương mặt quen thuộc đang đứng dưới ánh đèn. Vương Quốc Hoa mở cửa xuống xe đi tới nắm tay cô gái nói: - Lên xe tôi. Hả, cô gái giật mình thấy rõ là ai nên mới đi theo. Cô mỉm cười ngồi lên vị trí bên cạnh tay lái. Vương Quốc Hoa lấy chiếc áo khoác ngoài ở ghế sau đưa cô: - Không sợ lạnh à mà mặc ít thế? Liên Tuyết mặt thêm áo mỉm cười nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Vương Quốc Hoa: - Ngài đừng phí công đoán làm gì, em là Liên Tuyết. Xe khởi động Vương Quốc Hoa hỏi một câu: - Về đoàn à? Liên Tuyết lắc đầu nói: - Bọn em đã chuyển ra ngoài, còn phải cảm ơn ngài nếu không bọn em không có tiền thuê nhà. Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu nhìn cô không nói, Liên Tuyết giải thích: - Ngài không phải bán vé giúp sao? Trưởng đoàn Mộ Dung lấy tiền bán vé thành tiền thưởng, ba chị em em mỗi người được 300, vấn đề biên chế cũng giải quyết, tiền lương cũng tăng, một tháng mỗi người cũng được hơn năm trăm. Đối với Vương Quốc Hoa mà nói đây không có gì khó cả. Nhưng hắn biết thế giới này nhiều người vì biến hoá nho nhỏ đó mà thay đổi cả cuộc đời. Vương Quốc Hoa không khiêm tốn, cũng không khoe khoang chỉ cười cười không nói. Liên Tuyết chỉ đường, xe đến một tiểu khu. Đứng trước khu nhà, Liên Tuyết do dự một chút nói: - Ngài ăn chưa? Hay là vào ăn, chị em nấu ngon lắm. Vương Quốc Hoa hơi do dự thì có người gõ cửa. Hắn hạ kính xuống thấy Liên Mai ddangg mỉm cười, cô giơ túi nilon lên nói: - Em mua vịt nướng, ngài vào ăn đi. Vương Quốc Hoa đành phải gật đầu xuống xe đi lên lầu cùng. Căn hộ không lớn, có hai phòng ngủ, một phòng khách, nhìn qua được xây dựng khá lâu. Trong góc có một tủ lạnh cũ, ở giữa có cái bàn. - Sao cô biết trên xe là tôi? Vương Quốc Hoa nhỏ giọng hỏi Liên Mai một câu. Liên Mai chỉ mỉm cười không giải thích mà đi vào trong bếp. Thật ra Liên Tuyết lại có câu trả lời cho hắn: - Biển số xe của ngài bọn em nhớ ở đây. Liên Tuyết chỉ vào ngực, Vương Quốc Hoa liếc nhìn, quy mô rất bình thường nhưng cao vút. Liên Tuyết cảm thấy được ánh mắt hắn nhìn vào đâu nên hai má đỏ lên. Vương Quốc Hoa cười hắc hắc chuyển đề tài: - Làn da của các cô rất trắng. Liên Tuyết như tìm được tự tin, cô ngẩng đầu nhìn hắn: - Đây là ưu điểm duy nhất của bọn em. Vẻ xấu hổ thẹn thùng của cô làm hắn không nhịn được đưa tay sờ mặt, cảm giác rất mềm mại. Động tác này rõ ràng hơi liều lĩnh, Vương Quốc Hoa đang định thu tay về nhưng bị Liên Tuyết giữ lại. Cô cười cười nhìn Vương Quốc Hoa rồi lại nhìn bếp. Liên Tuyết cầm tay Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói: - Đi vào phòng em. Liên Tuyết nhẹ tay nhẹ chân đi về trước, tay vẫn cầm tay hắn. Vào phòng, Liên Tuyết vội vàng đóng cửa, đóng xong một lần nữa nhìn về phía phòng bếp. - Được rồi, ngài có thể sờ thoải mái. Rất rõ ràng ý của Liên Tuyết là sờ mặt nhưng nó có nhiều ý nghĩa. Vương Quốc Hoa giật mình: - Sờ loạn à? Vương Quốc Hoa theo bản năng nói một tiếng phối hợp với vẻ mặt nên Liên Tuyết biết hắn nghĩ gì, cô vội vàng nói: - Sờ loạn trên mặt. Nói còn chưa đủ, Liên Tuyết không ngờ cầm tay Vương Quốc Hoa đặt lên mặt mình. Vấn đề là tay Vương Quốc Hoa theo bản năng đưa xuống cổ, người Liên Tuyết không đứng được từ từ nghiêng tới đầu dựa vào ngực hắn. Trong phòng bếp vang lên tiếng thở dài, Liên Mai đưa tay sờ mặt mình giống như cũng muốn tìm cảm giác đó. Đồ ăn làm xong, Liên Mai đứng ở cửa do dự khá lâu mới gõ cửa. Cửa bên trong mở ra nhưng không xuất hiện cảnh mà Liên Mai nghĩ. Hai người vẫn chỉnh tề, thực tế thời gian vừa nãy chỉ có vài phút. Không có rượu mà mặt hai cô đỏ như uống rượu. Mãi tới khi ăn xong, Vương Quốc Hoa bỏ đũa Liên Mai mới đứng lên lí nhí nói: - Để đó, hai người vào phòng nói chuyện đi.