Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 47 : Giựt tiền cướp sắc
Vô Cực quốc, Chính Ninh năm thứ mười lăm, mùa đông.
Biên giới phía Nam Vô Cực, núi Hoàng Thạch.
Dãy núi trùng điệp nhấp nhô, trải dài tận nơi xa tít nào đó thẳng đến bình nguyên Hoàng Thạch thì kết thúc, tựa như lưỡi đao bị đứt đoạn.
Nơi ngọn núi kết thúc như bị gió cắt tan nát thành từng mảnh nhỏ, rơi từ trên cao xuống, tạo thành một dốc núi lởm chởm đá, đứng ở trên này dõi mắt nhìn về chân trời phía đằng xa, sẽ thấy một tòa thành nguy nga tráng lệ.
Đô thành Trung Châu của nước Vô Cực tọa lạc tại trung tâm năm châu đại lục, cũng là trung tâm chính trị của đại lục này.
Tuy nhìn từ rất xa nhưng vẫn cảm giác được sự đồ sộ hùng vĩ của tòa thành, tường thành kiên cố như sắt, diện tích rộng lớn khiến người ta không khỏi thán phục, nhìn từ nơi xa thôi cũng không thể không hít vào một hơi rồi nín lặng, hiển lộ vẻ sùng bái đại thành nổi danh nhất Năm châu đại lục này.
Thình lình như có tiếng sói tru vang lên, phá vỡ sự trang nghiêm yên tĩnh.
“Cho ta một nam nhân đi! Để cho ta vui vẻ sảng khoái ôm về nhà…”
Trên đỉnh núi cao có người nào đó đang đứng hóng gió, lồng ngực căng tràn, vẻ mặt say sưa há miệng hát vang: “Vui vẻ sảng khoái ôm nam nhân về nhà…”
Diêu Tấn ở phía sau đau khổ khốn cùng bịt hai tai lại, lại thêm một lần nữa trào dâng ý nghĩ muốn phản bội con sói kia.
Nghe hát thì đâu có gì phải sợ, sợ nhất là nghe ai đó gào khóc, nếu muốn sống thọ thì nên tránh xa Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao vừa khóc vừa gào xong liền phủi y phục, nói với tiểu đệ có một không hai của mình, “ Ôi, mặc dù Trung Châu ở ngay trước mắt nhưng để đến được đó thì còn phải đi xa lắm, lộ phí của chúng ta đã xài hết rồi, đệ đi mượn một chút ít đi.”
“Nơi hoang dã thế này đi đâu mượn đây?” Diêu Tấn bày vẻ mặt đưa đám nói: “Chẳng lẽ tỉ trộm của đệ rồi đệ trộm lại của tỉ?”
“Xí!” Mạnh Phù Dao phun nước bọt, đột nhiên mắt sáng rỡ khi nhìn xuống núi,
“Nhìn thấy chiếc xe kia không? Đi, chúng ta đi ăn cướp đi! Tỉ cướp sắc, đệ giựt tiền!”
Nàng cột chặt bao đồ vào người, bôi nước nghệ vàng lên mặt y như cũ, bịt mặt bằng tấm vải đen, trượt xuống núi:
“Núi này là do ta mở…”
Trên con đường dài ngoằn ngoèo, Mạnh Phù Dao vừa đứng chống nạnh vừa gân cổ hét to để tạo sự chú ý, Diêu Tấn-thành viên còn lại của tổ cướp giựt hai người thì lén lút mon men tới phía sau xe ngựa.
“Núi Hoàng Thạch này đã có từ rất lâu. Xưa kia, khi Hoàng đế Thần Võ nước Vô Cực giao chiến với Hoàng đế Vũ Liệt nước Tuyền Cơ đã đi qua ngọn núi này, bị ngọn núi này ngăn cản, Hoàng đế Thần Võ đã hạ lệnh phá núi mở đường nghênh địch, tám mươi vạn tướng sĩ đã khai phá ngọn núi này suốt một tháng ròng. Thế cho nên, núi này không phải do ngươi mở.”
Tiếng nói phát ra từ trong xe ngựa, bình thản, nhã nhặn, phảng phất chút xa cách, lạnh nhạt.
Mạnh Phù Dao bị sặc nước miếng, lại hét vang: “Cây này là do ta trồng…”
“Bình nguyên Hoàng Thạch trải dài đến tận sông Hoàng, hàng năm sông Hoàng thường dâng nước gây ra lũ lụt cuốn trôi gần hết đất màu nơi đây. Tám năm trước, Thái tử Vô Cực hạ lệnh di dời dân chúng ở ngoại ô đến sống tại dãy núi Hoàng Thạch, trồng cây gây rừng trên bình nguyên Hoàng Thạch và dãy núi này. Thế cũng cho nên, cây này không phải do ngươi trồng.”
…
Người nào đó lại bị sặc nước miếng lần thứ hai nên mất hết kiên nhẫn, hét to: “Núi này không phải ta mở! Cây này không phải ta trồng! Nếu muốn đi qua, mau đưa hết tiền, dâng hết sắc ra!”
Sau một lúc im lặng màn xe được vén lên.
Mạnh Phù Dao đang đứng dưới trời nắng, đột nhiên nheo mắt lại.
Gió thổi rất lạnh tựa như những lưỡi băng sắp sửa lao tới, hơi thở phả ra tựa hồ có thể khiến những lưỡi băng ấy rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn. Núi Hoàng Thạch phía sau bị bao phủ bởi một màn sương mỏng, những tảng đá trời sinh đã màu đỏ dường như đỏ rực thêm hơn, hàng cây cổ thụ xanh rì giữa những khe đá đã xanh lại càng thêm xanh.
Đây là trận rét đầu đông của vùng đất giá lạnh này, tất cả cảnh vật đều bị không khí lạnh bao phủ, mặc dù miễn cưỡng vẫn duy trì được vẻ đẹp, nhưng lại đẹp đến mức gượng gạo đông cứng.
Duy chỉ có nam tử bên trong chiếc xe sáng tờ mờ kia, cho dù nhìn không thấy rõ diện mạo, nhưng với bộ quần áo trắng như tuyết, màu môi nhạt như sắc hoa đào là khiến người ta cảm giác tự nhiên mềm mại, gió lạnh không ngừng tạt vào mặt, nhưng hình như đã dịu bớt đi vài phần giá buốt.
Mạnh Phù Dao nghiêng đầu lẩm bẩm: “Ghét nhất ai mặc quần áo trắng, giả tạo!”
Chàng trai áo trắng trong xe như đang mỉm cười, bỗng nhiên nhấc tay, không kịp nhìn ra hắn làm gì thì Diêu Tấn phía sau đã ngã lăn đùng, kêu lên thảm thiết.
“Cô nương, chỉ bằng thế này đã muốn tại hạ nộp tiền dâng sắc à, dường như có chút xem thường ta quá?”
Mạnh Phù Dao hóa đá, miệng đáp: “Ta không quen biết người phía sau, nhưng mà vừa hay ta đột nhiên cảm thấy ngươi không được đẹp lắm, tiền của ngươi ta cũng thấy không hấp dẫn nữa, thế này nha, đại gia ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường ta, bye bye, hẹn gặp lại sau.”
Nàng phủi mông xong liền định xoay người chuồn đi, để mặc Diêu Tấn lăn lộn phía sau.
“Tiết trời rét buốt, lúc này cần nhất là vật làm ấm thân, dù cho cô nương chướng mắt với tài sắc của tại hạ, nhưng đối với “Nhất Hộc Xuân” chắc không có ý kiến gì chứ?” Tiếng nói theo gió truyền tới, giọng điệu chẳng chút cám dỗ nào nhưng Mạnh Phù Dao lại cảm thấy cám dỗ khôn cùng.
“Nhất Hộc Xuân” hả, đây là loại rượu ngon nhất lừng danh khắp Năm châu đại lục, một giọt mười phân vàng, vương công quý tộc bình thường cũng không có được, nếu có thì cũng giấu trong hầm rượu nhà mình mà không dám uống, dân chúng bình thường nghe thôi cũng chưa từng nghe qua. Sở dĩ nàng biết được là vì lão đạo sĩ chết bầm kia là một con sâu rượu, khi lão nổi cơn nghiện rượu liền đi lang bạt khắp các nước, cạy cửa đào mộ, lật từng cái rương cái hòm để tìm loại rượu này. Nàng từng tò mò trộm uống qua một lần, từ đó mãi không quên được.
Hương vị của rượu hạng nhất này ngọt ngào đậm đà, khi uống vào đầu lưỡi cảm giác tê tê, đưa người ta lên thiên đường lúc nào chẳng hề hay biết.
Ôi…Trời lạnh mà được ôm bình rượu ngon này uống đúng là còn hưởng thụ nào bằng…
Mạnh Phù Dao vừa nghĩ xong thì cười tủm tỉm, khi xoay người lại đã bày vẻ mặt rạng rỡ sung sướng, nhấc chân trèo lên xe: “Ôi chao, công tử thiết đãi thật hậu hĩnh, nếu từ chối thì thật bất kính, thật ra ta đã biết huynh rất giàu có, còn sắc à…cũng đẹp lắm đó.”
“Cám ơn cô nương khen ngợi.” Chàng trai mỉm cười, thấy Mạnh Phù Dao vào xe thì tự nhiên dịch người nhường chỗ, nhưng không hiểu sao vừa mới nhích được một nửa thì khựng lại.
Mạnh Phù Dao quan sát thấy đồ vật bày biện trong xe mộc mạc mà tinh xảo, chỗ ngồi trống bên này đặt một cái áo khoác lông cáo tuyết trắng, đầu lông óng ánh sắc bạc, vô cùng hào hoa phú quý. Chỗ trống bên kia đặt một bọc vải bên trong chứa thứ gì đó, Mạnh Phù Dao không thích chật chội bèn đẩy nó đi.
Bọc vải kia liền bay vèo vào tay chàng trai, vải bị bung ra, lộ ra một chậu hoa có phiến lá màu tím đậm.
Mạnh Phù Dao trừng to mắt, một lúc lâu sau cười ha ha nói: “Công tử cho chậu hoa mặc áo ngồi trong xe ngựa sao? Đây là loại hoa quý hiếm gì vậy?”
“Chỉ là một loài hoa có lá tím bình thường mà thôi.” Chàng trai cẩn thận bọc kỹ chậu hoa lại rồi nói: “Không biết nhà nào đấy ném nó ở ngoài đường, khiến nó sắp chết trong giá buốt, ta tiện tay nhặt được, hoa cỏ đâu phải vô tri vô giác, nó cũng rất sợ lạnh.”
Mạnh Phù Dao dở khóc dở cười, lắc đầu, vừa ngước mắt nom thấy rõ ràng gương mặt của chàng trai thì trong lòng liền nhảy dựng. Đây không phải là nam tử mặc áo bào trắng cực kỳ thích sạch sẽ, đi theo Tề Tầm Ý mà nàng đã gặp dưới chân núi
Huyền Nguyên sao? Trong túi áo nơi ngực nàng còn cất giữ đai lưng của hắn.
Nàng bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, nhớ là khi ở dưới chân núi Huyền Nguyên nàng đeo mặt nạ, bây giờ khuôn mặt cũng dịch dung nên chẳng sợ hắn nhận ra, tức thì thản nhiên cười hỏi: “Công tử họ gì?”
“Tại hạ họ Tông.” Tông Việt lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt sáng rực long lanh, hắn lấy bình rượu rót ra cho Mạnh Phù Dao, “Mời!”
Mạnh Phù Dao không nhận, cười nói: “Ta còn có một người bạn nữa.”
TôngViệt khẽ phất tay, một bóng người chợt lóe lên phía ngoài xe, Diêu Tấn lập tức bị ném lên chiếc xe ngựa phía sau, đôi ngươi Mạnh Phù Dao co rút, nhìn chằm chằm Tông Việt trưng ra nụ cười nịnh nọt.
Nàng nâng cốc rượu, rượu trong cốc có màu vàng nhạt, đúng là “Nhất Hộc Xuân” thứ thiệt. Loại rượu này có màu sắc kì dị nên rất khó hạ độc, bởi vì bất luận bỏ chất gì lạ vào trong cũng đều khiến rượu vẩn đục. Sắc rượu lúc này có màu vàng nhàn nhạt dịu ngọt như chiếc mỏ vịt duyên dáng của con vịt trắng phau, đang nổi trôi trên mặt hồ nước xanh biêng biếc đương tiết xuân tháng ba, bảo đảm chẳng có chút độc nào.
Tâm tình Mạnh
Phù Dao rất tốt, uống liên tục vài chén, uống hoài chẳng thấy đã ghiền nên định bưng bình lên tu, đâu dè suýt chút nữa chạm vào tay Tông Việt, hắn vội vàng rút tay lại.
Mạnh Phù Dao đâu để ý đến, chẳng mấy chốc đã uống đến say khướt, sau đó ở trong xe ngựa lắc lư ca hát. Khi nàng vừa cất giọng thì người đánh xe lập tức run rẩy, xe ngựa xốc nảy liên tục, rất có nguy cơ bị lật xe. Hát xong nàng lột tất cả túi tiền trên áo bày ra cho Tông Việt xem, nói to: “…Người anh em…hết tiền rồi…đành…nhờ vào…đại ca huynh giúp đỡ…”
Nàng xoay lắc vài vòng, chân trái giẫm lên chân phải, đứng chẳng vững, ngã bịch xuống chỗ Tông Việt ngồi.
Mạnh Phù Dao thừa dịp quậy luôn, thõng tay duỗi chân gác lên chỗ ngồi, ngửa đầu sung sướng phì ra một hơi dài, mùi rượu trong xe ngựa bỗng chốc nồng nặc.
Tông Việt khẽ cau mày cúi người quan sát, hận không thể đá văng nàng càng xa càng tốt, đành im lặng nhích lùi, cẩn thận ôm chậu hoa đặt sang một bên vì sợ tay chân thô kệch của người nào đó lỡ tay đập bể, sau đó mở cửa sổ ra.
Gió man mác lạnh lùa qua ô cửa sổ xua tan bớt mùi rượu nồng nặc, chỉ vừa mới làm vậy thôi mà khi Tông Việt xoay lại thì đã thấy người nào đó chiếm cứ ba chỗ ngồi, đầu đặt trên đệm giường của hắn, chân gác lên bên khác, tay thì đè lên chiếc áo lông cáo tuyết trắng của hắn.
Đôi giày bẩn đen sì của nàng quệt đầy vết dơ trên chiếc đệm gấm, Tông Việt đau khổ nhìn chỗ của mình, do dự một hồi cuối cùng cũng xoay người bước xuống xe, đi đến chiếc xe ngựa phía sau.
Khi hắn vừa mới bước xuống xe, Mạnh Phù Dao nhanh như chớp liền mở mắt, ánh mắt trong veo tựa như nước suối trên đỉnh núi cao chưa từng bị ai chạm vào, đâu giống kẻ say rượu ban nãy?
Nàng lật người ngồi xổm xuống, nhanh tay gõ “kịch kịch” trên chiếc đệm ngồi rồi bất chợt dừng lại, thò tay dưới tấm đệm từ từ lôi ra một vật.
Màn xe đột nhiên bị vén lên, ánh sáng chiếu lên bóng lưng của kẻ trộm nào đó đang hốt hoảng, cùng lúc đó trên xe ngựa phản chiếc bóng người áo trắng thon dài đang cầm chậu đồng trong tay.
Tim Mạnh Phù Dao nhảy thình thịch, bàn tay đang đặt nơi tấm đệm cứng đờ.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
278 chương
194 chương
74 chương
59 chương