Phù Dao Hoàng Hậu

Chương 34 : Mưa gió nổi lên

Typer : BTCĐ Màn đêm buông xuống, sắc đen nặng nề bao phủ bầu trời Hoàng thành, tối nay trăng úa sao mờ, mâu mù vần vũ, không có chút mát lạnh của khí trời sắp thu. Thời tiết tuy xấu, nhưng Hoàng thành Thái Uyên lại vô cùng rực rỡ lộng lẫy. Khắp Hoàng thành giăng đầy lụa treo đầy đèn, cách ba bước là có một chậu hoàng cúc nở hoa vàng thắm, trên đó treo chiếc lồng đèn đỏ thẫm, sắc vàng chan hòa ánh đỏ khiến cảnh sắc càng thêm rực rỡ mê ly, khiến người người hoa mắt. Nơi thủy đình trước cung Càn An, cầu ngọc lóng lánh, sóng biếc lăn tăn. Trên nóc đình treo dạ minh châu, trong đình sắp một dãy bàn gỗ Tử Đàn. Trước tấm bình phong hình Song Long ngẩng cao đầu là chỗ ngồi của Hoàng đế, sơn hào hải vị đầy ắp các bàn, chỉ chờ đến giờ Dậu khi Hoàng đế dâng hương xong là khai tiệc. Lúc này tất cả các Hoàng tử đều có mặt tại Càn An Cung, ở trong điện chờ Hoàng đế giá lâm, trò chuyện vui vẻ với nhau, hòa thuận ấm áp, thật là một cảnh tượng thâm tình hiếm có của nhà Đế vương. Tề Tâm Ý dựa tà tà vào ghế, bóc trái nho chậm rãi ăn, vừa ăn vừa liếc mắt nhìn cát chảy xuống trong chiếc bình lưu ly*. *bình lưu ly: đồng hồ cát. Lúc này, vừa qua giờ Thân. Phía Tây Lục Cung cách Càn An Cung một khoảng, vắng vẻ nhiều hơn so với chính điện. Phi tần của Hoàng đế không nhiều, có rất nhiều cung điện để trống, không lên đèn nên tối mù mịt. Tuy cũng được trang trí hợp thời, nhưng vẫn hiện lên vài phần cũ kỹ lạnh lẽo. Gió thổi khiến đèn lồng treo dưới mái hiên lắc lư, đốm đỏ như máu hòa tan vào sắc đen u ám, mang đến cảm giác rất thê lương. Phía trước có hai bóng người, một mặc trang phục thái giám và một mặc trang phục cung nữ, vội vã đi về hướng Tín Cung. Hai người này bước đi vội vã, khi gặp phải thị về tuần tra liền chui vào khắp mọi ngóc ngách. Thân hình cả hai đều nhanh nhẹn, đi thẳng một mạch đến đây mà cũng không gây kinh động gì. Trước khi đến điện Tuyên Đức, hai người dừng bước. Vượt qua điện Tuyên Đức ở trước mặt, nơi cư ngụ của lão Thái phi tiền triều, chính là lãnh cung Tín Cung. Qua vĩnh hạng (ngõ dài trong cung) Tín Cung chính là cửa Tây Hoàng thành, dân thường gọi là “Cửa chết.” Bởi vì thi thể những phi tần bị giam cầm đến chết, và những người hầu trong cung phạm tội bị đánh chết đều bị ném ra ngoài từ của này. Tương truyền vĩnh hạng Tín Cung quanh năm không thấy ánh nắng, gió lạnh đìu hiu, nên rất ít người đi qua đây. Nhưng hôm nay lại khác. Trước tường điện Tuyên Đức và Tín Cung binh giáo như rừng, giáp sắt chói lòa. Thị vệ như hắc xà chiếm đóng các ngõ hẹp, tuần tra qua lại như thoi đưa. Canh phòng kín kẽ không một khe hở, ngay cả chuột con cũng không cách nào chui qua được. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ sầu lo trong mắt đối phương. Vách tường Tín Cung đang ở trước mặt, nhưng hôm nay, khoảng cách vài mươi thước ngắn ngủi lại tựa như rãnh trời, như nếu muốn bay lên cũng không thể nào bay qua được. Vân Ngấn đầy lo lắng, ngẩng đầu nhìn mấy đen kéo đến dày đặc trên bầu trời. Tháng mười phương Nam vẫn còn đương mùa hạ, lúc giông bão sáp dấy lên, hình như gió cũng u ám nặng nề thổi tới. Cơn gió ẩm ướt như thế táp vào mặt, tưa như giơ tay ra là có thể nắm chặt lấy, có thể bắt được hơi nước trong lòng bàn tay. Còn ba khác, là đến gia yến Hoàng thất. Sắc mặt Vân Ngấn xanh mắt, bất động nhìn chằm chằm phía trước, bước chân thị về qua lại không ngừng, nơi đáy mắt y từ từ biến ảo. Một vài hình ảnh đã chìm sâu trong tâm trí, vượt qua tháng năm dài dăng dẳng, lần nữa hiển hiện trước mắt y. … Cũng là vô số nói chuyện bước chân thoăn thoắt không ngừng, dửng dưng lướt qua trước mặt y. Y thở hổn hển, vươn tay cố níu lấy ai đó để có thể nhận được giúp đỡ, nhưng lại bị giày của ai đó vô tình giẫm lên. Y đau đớn ngước mắt lên nhìn, người này lại cố tình giẫm mạnh lên tay y thêm nữa. Ở bãi tha ma đêm đó, cú đêm lượn lờ trên những ngọn cây, cánh chim sướt qua lá cây lay xào xạc, tiếng cú kêu rời rạc như tiếng ma rên quỷ khóc than. Y nằm gục trên mặt đất ẩm ướt, nhìn mũi xẻng sáng loáng chứa đầy bùn đất lẫn máu tạt vào mặt mình, che lại tầm mắt của y, khiến y không thể thấy rõ trong cái hố kia…. Hô hấp Vân Ngấn từ từ trở nên gấp gáp. Những ác mộng đã chìm sâu theo năm tháng kia, khi nào mới có thể xóa nhòa vĩnh viến? Đốm lửa nhỏ lập lòe nơi đáy mắt chợt bùng lên sáng chói. Vân Ngấn nắm chặt thanh kiếm bên hông, nhấc chân định sải bước, bông nhiên bị một người kéo lại. Vân Ngấn quay đầu, nhìn chằm chằm Mạnh Phù Dao đang lôi kéo tay mình, y lạnh lùng hất tay nàng ra. Đốm lửa trong mắt y bùng lên mạnh mẽ, như sẵn sàng phóng ra ngoài bất cứ lúc nào. Mạnh Phù Dao bị ánh mắt ấy và dáng vẻ lạnh lùng bao phủ sát khí của Vân Ngấn làm cho giật mình hoảng hốt. Nàng thấy y dường như đang bị kích động muốn tiến lên quyết chiến một mình, vội vàng kéo y lại. Nàng có lòng tốt không muốn y chết, sao y lại tức giận như vậy chứ? Nàng bĩu môi, không có ý định cãi nhau với y vào lúc này, chỉ nhanh chóng ra hiệu, ý bảo y quay người tránh sang chỗ khác. Trong mắt Vân Ngấn hiện lên sự nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Phù Dao chắc chắn như vậy, y đành làm theo lời nàng. Nàng lui về sau một bước, lạng lẽ cắt một nhánh cây của một bụi hoa bên cạnh. Nắm chặt trf tay cẩn thận tước vót, làm thành một món đồ có hình tròn tròn dài dài, ước lượng trong lòng bàn tay xem thử, sau đó giấu nhẹm vào trong tay áo. Sắc trời tuy tối, nhưng cũng không che đậy được vết ửng hồng khả nghi bỗng nhiên xuất hiện trên mặt nàng. Nắm vật đó trong lòng bàn tay, tròn dài thô ráp, mặt Mạnh Phù Dao nóng ran, nàng nhếch môi, cười bất đắc dĩ. Haiz, chỉ trong một phút bốc đồng mà nàng đã tham gia vào cuộc đảo chính này, danh dự đời này của Mạnh Phù Dao nàng đã bị chôn vùi tại Hoàng cung Thái Uyên quỷ quái này rồi. Giờ Thân hai khắc. Đèn sáng treo cao trong điện Càn An. Tề Tâm Ý đang cao hứng kể tài nghệ cao siêu của đoàn tạp kỹ Tả Hoài diễn vở “Vũ gia ban”, nước miếng tung tóe, thao thao bất tuyệt. Hắn mỉm cười đưa tay kéo Thái tử, Thái tử rất phối hợp kề tai sát vào, Tề Tâm Ý nói thật khẽ, “Thái tử huynhm trong gánh hát đó có Quyên Quyên cô nương, còn là một hoàng hoa, vòng eo mềm mại, dung mạo vô song, quả thật đẹp đến mất hồn, mất hồn…” Thái tử “Ồ?” một tiếng, thì thầm hỏi, “Nếu là hòng hoa, sao đệ lại biết vòng eo nàng ta mềm mại? Lẽ nào…” Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, cùng cười ha hả. Cùng canh giờ, phòng trực điện Càn An. Thiết phó thống lĩnh Cấm Vệ quân mới từ cung Càn An đi ra ngoài, đương chuẩn bị ra cửa tuần tra, hắn chợt nghĩ đến hai huynh đệ Hoàng tộc kia mới vừa thân thiết cười đùa, không nhịn được lắc lắc đầu. Màn cửa xốc lên, thủ lĩnh trực tiếp của hắn, Đô úy Yến Liệt bước vào. “Lão phu đi cùng với cậu.” Hai người sóng vai đi về phía trước, Thiết thống lĩnh vừa ngẩng đầu, vừa khéo chợt thấy phía trước có một bóng người hình mảnh mai duyên dáng, Quận chúa Bùi gia đứng trong gió mỉm cười ngọt ngào. Hắn lập tức tiến lên tham kiến Quận chúa “ngẫu nhiên gặp phải”, Bùi đại Quận chúa mỉm cười, liền khẽ đỡ hắn. Trên cánh tay khẽ đỡ kia trồi ra một thanh kiếm, kiếm quang vừa lóe đã cắm ngay vào trái tim Thiết thống lĩnh. Thiết thống lĩnh muốn phản kích theo bản năng, Yến hầu gia bên cạnh hắn chợt mỉm cười, đột ngột vươn tay, cánh tay vừa giơ lên đã kẹp cơ thể xiêu vẹo của Thiết thống lĩnh dưới nách. Thiết thống lĩnh không cam lòng, vùng vẫy dưới nách ông ta, máu tươi vấy đầy người ông ta. Yến Liệt mỉm cười như cũ, vừa mỉm cười vừa vặn tay một cái. Đầu Thiết thống lĩnh lập tức bị vặn quẹo sang một bên, cổ bị gãy vang tiếng kêu răng rắc, thanh âm chìm vào đêm tối lạnh lẽo. Ném thi thể xuống đất, Bùi Viện và Yến Liệt cùng nhìn nhau cười. Cùng canh giờ, Tam Trọng Môn Hoàng cung. Những đôi chân đen ngòm cứng cáp giẫm nát ánh trăng ảm đạm trước của cung đổ thẫm. Trước Tam Trọng Môn Hoàng thành Thái Uyên, thị vệ đứng thẳng như thanh giáo, bóng người lồng vào nhau đổ dài trên mặt đất, chẳng hề nhúc nhích. Khoái mã lướt gió phi đến phá vỡ màn đêm yên tĩnh, người trên ngựa mặc cẩm bào đeo bội kiếm, binh sĩ theo sau nhiều như mây, chính là lão giao tử họ Yến chỉ huy thủ vệ Hoàng cung. “Bệ hạ khẩu dụ, Trường Ninh, Quảng An, Trường Tín, Tam Trọng Cung Môn khẩn cấp đổi quân!” Thương giáo sáng lòa, giáp sắt phát ra tiếng vang leng keng, mây đen trên trời ùn ùn kéo đến, bao phủ một góc Hoàng thành. Yến Liệt ngồi trên ngựa cao, trầm tĩnh chờ đợi đổi quân, tiểu đội trưởng thủ vệ cửa cung Trường Tín là thân tín của Thiết Thương Mạc, do dự đưa tay đòi thủ lệnh của Thiết thống lĩnh. Yến Liệt oai nghiêm cười, nói: “Có!” Lão đưa tay bổ nát đỉnh đầu của đội trưởng kia, máu tươi lẫn óc của người này văng đầy mặt đất, chảy thành dòng, phác họa một bức tranh giết chóc rợn người. Đầu người đẫm máu lăn lóc trên thiên nhai (đường trong kinh), nháy mắt đã bị thân binh yến gia quét dọn sạch sẽ. Cùng canh giờ, đại doanh Kinh Giao. Mùi máu nơi cửa cung bay xa vài dặm đến tận Kinh Giao, gió đêm quyện lẫn mùi máu tanh nồng quanh quẩn khắp mọi nơi, như đánh thức đêm tàn khốc này. Phương Minh Hà thống lĩnh Kinh quân triệu tập chư tướng, tuyên đọc thủ lệnh của Tề vương, nói rằng Thái tử mưu nghịch, Kinh quân mau tiến cung hộ giá cần vương. Năm tướng dưới trướng hắn thì có ba người hăng say vâng lệnh xuất binh, hai người thì đưa ra ý kiến phản đối. Phương Minh Hà điềm tĩnh lắng nghe đối phương phản bác không thể làm bừa, không thể tự động về Kinh khi không có thánh chỉ. Hắn bình thản gật đầu, sau đó phất tay. Hơn mười thanh giáo dài đột ngột đâm vào màn trướng bằng da trâu, đâm hai vị tướng lĩnh kia mười bảy mười tám lỗ trên người. Máu tươi tung tóe, rưới từng đợt lên lều bạt, chồng chéo lên nhau. Mảnh địa đồ Thái Uyên sau lưng Phương Minh Hà nhuộm đầy máu, vị trí đó vừa hay đúng là Hoàng thành. Cùng canh giờ, tại một toàn nhà bí ẩn ở Yến Kinh. Cơn gió mang theo múi máu, lay động rèm châu màn ngọc. Trên cửa sổ xanh biếc bằng lụa mỏng lấp lánh minh châu, phản chiếu bóng lưng chàng trai thon dài nhàn nhã. “Giết ba mươi mốt người.” Hắn giơ ngón tay lên, mỉm cười tao nhã: “Người, không phải giết nhiều mới có hiệu quả, chỉ có giết chính xác, giết được kẻ cần thiết mới thật sự là giết.” “Đi đi.” Hắn giơ tay lên khẽ phất, trong lòng bàn tay lờ mờ ấn ký một đóa hoa màu trắng, tích tắc lại bị ống tay áo rộng bao phủ, “Đây là món quà đầu tiên ta tặng cho Tề Tâm Ý.” Tiếng nói vừa dứt, một bóng đen từ bên trong bắn ra ngoài, như một làn khói mỏng lượn lờ khắp hết mọi ngõ ngách của Yến Kinh rộng lớn – Nơi hắn đi qua, người hắn muốn giết, có lẽ như tầm thường, có lẽ như không quan trọng. Nhưng thật ra họ chính là những nhân vật then chốt ảnh hưởng đến thế cục, khiến cho tin tức về cuộc đảo chính ở Yến Kinh không thể nào truyền ra ngoài, việc truyền tin và truyền đạt mệnh lệnh đều bị tê liệt hoàn toàn. Tên ba mươi mốt người kia được viết rất tự nhiên phóng khoáng, trên nền giấy rắc kim tuyến vàng. Phủ doãn phủ Yến Kinh, người quản lý bộ phận gia binh riêng của vương công quý tộc, quan trông coi binh trạm và dịch trạm, binh lính thủ về trông coi phong hỏa đài, tiểu quan trực ban chuyên công bố tin tức đối ngoại, người phụ trách bộ phận văn thư mật của Hoàng đế… Những người này chết lúc Yến Kinh gặp chuyện không may, thì tất cả mọi tin tức sẽ không thể nào truyền ra ngoài được, không mệnh lệnh nào có thể thực thi được. Một người đàn ông khom mình đọc danh sách, sự kính nể hiện lên rõ nét trên sắc mặt ông ta, nhưng vẫn có chút do dự hỏi: “Trong tay Hoàng thái tử còn nắm giữ Cấm vệ quân, mấy năm nay lén lút mở rộng, số người tăng lên rất nhiều, có đến tám vạn, ngài xem…” “Hắn không còn kịp nữa.” Chàng trai mỉm cười “Trừ khi hắn có thể chạy thoát đám sát thủ của Tề Tâm Ý, đồng thời chạy đến đại doanh trước giờ Tuất.” Không gian yên lặng như tờ, ai cũng biết điều đó không thể nào… “Thật ra thì ta không ngại bọn họ đánh nhau, mấy năm nay Thái Uyên không còn trật ự nữa, nên dùng máu tươi rửa óc họ rồi.” Chàng tria đứng trước tấm bình phong hình mai thưa trăng mờ, ống tay áo hắn phất phơ, tóc đen bay bay, nụ cười như hoa ưu đàm nở. Nhưng giọng nói nhàn nhạt mà trầm lắng, như đang đứng một mình trên đỉnh Tứ hải, không có đối thủ, kiêu ngạo nhìn xuống khắp thiên hạ. “Đáng tiếc, Tề Tâm Ý sẽ không chừa cho Thái tử một cơ hội nào đâu. Giờ phút này, trong cung, cửa cung, đại doanh Kinh Giao nhất định đã đồng loạt hành động. Trên dưới Yến Kinh, chắc chắn không ai có khả năng vực dậy thế cục suy tàn bại vong của Thái tử…” Hắn chắp tay đứng dậy, ánh mắt thăm thẳm xa xôi, như xuyên qua đêm tối, nhìn thấy kết cục đã được định trước. Hắn mỉm cười lặp lại: “Đáng tiếc.”