Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
Chương 77 : Thoát ly hiểm cảnh
Nữ Thần Y đứng bên cạnh Dương Tiêu Phong, đoán biết tâm trạng u ám của y thành thử không bàn thêm việc gì liên can đến tên gián điệp.
Sau một lúc tưởng chừng vô kế khả thi, Dương Tiêu Phong chứng minh bản thân chẳng phải là loại người dễ dàng thúc thủ chờ chết nên nói:
- Hiện tại bọn chúng án binh bất động, có ý chờ bổn quan suy nghĩ vấn đề quy hàng, tự nhiên là hi vọng ta hồ đồ mà đồng ý ưng thuận. Vì chúng nghĩ trước sau gì thuốc nổ cũng đã giăng, chướng ngại và bẫy rập đã được bố trí, người cũng đã lọt tròng, cơ hội đào thoát kể như bằng không, chỉ cần lặng lẽ đợi trời sáng, khi đó chạy trốn khó khăn sẽ dễ dàng giăng một mẻ lưới tóm gọn toàn bộ. Thành ra cách duy nhất hiện nay là không để chúng thực hiện được dự tính. Nhân còn đêm tối chúng ta thừa lúc hỗn loạn xông ra, nàng thấy sao?
Thời bấy giờ phân giới tôn ti rất nghiêm, Dương Tiêu Phong là thống lĩnh, lại đi hỏi ý kiến của nô tì mặc dù đối với tình hình bấy giờ thì đó chỉ là một câu nói hết sức hình thức qua loa. Dương Tiêu Phong hỏi, cơ mà thật ra chỉ muốn tự trấn an bản thân mình. Tuy nhiên Nữ Thần Y nghe y chêm vào câu cuối, cảm thấy nàng rất được coi trọng.
Khổ nỗi bên ngoài Trấn Hải tự, tên nội gián không phải hạng ngu xuẩn, mỗi động thái đều nhìn rõ hết, sau hồi im lìm chờ đợi bỗng lớn tiếng nói:
- Ta cho hai người thời hạn suy nghĩ phải trái cũng đã lâu. Muốn sống hay chết là do hai người quyết định. Ta không ép uổng. Sau khi ta đếm mười tiếng nếu còn không ra quy hàng thì đừng trách ta đoạn tuyệt tình cố nhân!
Dương Tiêu Phong biết kẻ này khôn ranh, sắc mặt đang tái biến vì lạnh bỗng trở nên kiên quyết lạ thường.
Nữ Thần Y cắn chặt vành môi, kinh nghiệm lâm trận còn non kém về nhiều mặt nhưng lần này có đệ nhất nhân cạnh bên, lòng đột ngột cảm thấy yên
ổn, khát vọng cầu sinh lại bị kích thích mãnh liệt vì nàng còn phải sống để trở về hội tụ phu quân nàng, do đó trí óc bắt đầu khôi phục hoạt động.
Mà vấn đề trong lúc này là phải soạn được kế hoạch khả dĩ khởi tử hồi sinh. Nữ Thần Y hỏi:
- Đại nhân, giả như tận dụng bóng đêm để chạy trốn, theo ngài tính toán, cơ hội thành công là bao nhiêu?
Dương Tiêu Phong cau mày:
- Địch nhân nếu muốn ngăn cản chúng ta giữa hoang sơn mù mịt này, nhất định phải huy động rất nhiều binh lực phân tán tìm kiếm. Nhưng cũng may là qua tên nội gián, chúng đã biết trước lộ trình và nhân số của ta chỉ vỏn vẹn có hai người thôi nên quân số mang theo không đông đúc mấy.
Nữ Thần Y tuy nghe bảo vậy nhưng vẫn thầm than khổ, nét mặt bất giác lộ vẻ bất lực. Nàng biết hiện thời địch thủ thực lực hùng mạnh, mà Dương
Tiêu Phong lại trọng thương, coi như không còn cơ hội thoát ly hiểm cảnh nữa. Nói một cách khác, khi nghe Dương Tiêu Phong đưa ra kế sách chạy trốn nhân lúc trời còn chưa sáng, nàng biết y không chắc chắn cơ hội thành công có đến nửa phần.
Trong lúc đó, tên nội gian đếm “một!”
Nữ Thần Y thình lình thay đổi thần tình, lặng lẽ bức một sợi tóc giơ lên trước mặt rồi buông tay. Dương Tiêu Phong nhìn sợi tóc đang rơi, hoàn toàn mù mịt, không hiểu ý nàng định nói gì.
Tên nội gian lại đếm “hai.”
Nữ Thần Y hạ giọng bảo:
- Chúng ta ở phía xuôi gió, đang đứng hướng gió thổi trước ngọn lửa.
Nói đoạn chỉ tay ra hành lang:
- Lúc nãy nô tì thấy các bao hỏa dược được đặt ở trong sân, giữa nơi bái đường và chính điện, rồi dọc theo mấy dãy hành lang…
Dương Tiêu Phong đến giờ mới hiểu ý nàng:
- Như vậy bọn chúng sẽ phục kích ở ngoài sân tam quan bắn hỏa tên vào thiêu hương, cung tên phải bay nhanh và cao đến mức vượt khỏi nóc nhà tiềng đường.
Nữ Thần Y gật đầu thưa:
- Bọn chúng cố ý dàn quân đằng trước cổng trước khi âm thầm cất giấu chất nổ ở phía sau cùng của chùa Trấn Hải.
Rồi nàng giơ tay chỉ hậu đường, chỗ hai người đang đứng, nói thêm:
- Mục đích là để khi bắn tên lửa vào chính giữa ngôi chùa, lửa sẽ tràn ra phía sau đốt các bao hỏa dược. Vì nếu muốn bắn tên ra tận phía sau cùng thì ắt phải vượt khỏi nóc nhà bái đường, mà tính theo độ bay của cung tên thì nóc nhà bái đường rất cao. Cho dù qua khỏi cũng khó chạm vào các bao thuốc nổ ngay được. Thành thử nếu muốn nổ tung tăng đường, chúng chỉ có thể chờ lửa từ từ tràn vào, mà ta đang ở phía xuôi gió...
Nữ Thần Y nói tới đây, tên nội gian sắp sửa đếm tới tám.
- Theo những gì ghi trên sơn đồ mà mười mấy năm trước nô tì có lần xem qua - Nữ Thần Y nhíu mày nhớ lại năm xưa Cửu Nạn sư thái đưa nàng và Cửu Dương đến viếng Ngũ Đài Sơn, nói nhanh - Nơi này đồi núi chập chùng, chùa lại xây bên bờ vực thẳm, thác nước bên dưới dẫn đến dòng Thanh Thủy chảy dài theo rặng núi phía nam vòng quanh trong khoảng mười dặm là đến một tiểu trấn. Nhưng chúng ta phải đợi lửa vào tới thiêu hương làm nổ tung chính điện mới được rời khỏi.
Dương Tiêu Phong nhãn quan phát ra một tia tán thưởng. Quả thật ở đằng sau Trấn Hải tự là một vực thẳm rất sâu.
- Nàng muốn đánh lừa bọn chúng?
- Vâng – Nữ Thần Y gật đầu - Nô tì muốn chúng nghĩ hai ta bị hỏa dược thiêu chết nên sẽ không đuổi theo. Cơ mà... hy vọng lúc đó mình thoát khỏi trước khi tăng đường bùng nổ.
Dương Tiêu Phong đã hơn hai mươi mấy năm khổ luyện võ nghệ, nội công tinh thâm, nhãn lực vượt xa người thường, có khả năng nhìn xuyên đêm hoặc xa tới mười trượng, lúc này quay nhìn ra cửa sổ thấy một rừng tên
ào ào bay thẳng tới như mưa.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, khói lửa cuồn cuộn tràn vào nổ tung chính điện. Dương Tiêu Phong không chần chờ rút ra hàng chục phi đao vận công lực ném lên trần nhà của tăng đường. Mái ngói vỡ tạo thành cái lỗ to tướng. Đó là lối thoát duy nhất trong hoàn cảnh này.
Trên trời trăng sao đều tắt, vùng sơn dã phủ ngập một màn đen đặc.
Những bụi cây hóa thành những bóng tối lớn nhỏ khác nhau trông cứ như mãnh thú nhe nanh múa vuốt tùy thời có thể xông đến xé xác người ta.
Từ trên nóc nhà của tăng đường, Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y trông thấy thác nước, cảm giác như sắp sửa rơi xuống một cái hố đen ngòm không đáy. Và trong bóng đêm đầy đe dọa, cả hai không hẹn mà rùng mình trước vực thẳm sâu hút dưới kia.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
30 chương
124 chương
73 chương