Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 45 : Tao ngộ kỳ duyên

Lưỡi líu lại rồi, hàm răng của lam y công tử cũng va vào nhau cành cạch. Mặt mày y tái mét, cầm như mình đã chết rồi, còn đôi môi thì khô rang, hai mắt mất thần. Y nhìn nét mặt của địch nhân, thầm biết bất quá là kẻ địch chưa muốn xuống tay đó thôi, hoặc nếu người đó không hạ thủ thì y cũng không mong gì được hắn ta tha bổng. Chả là lúc nãy gặp Hiểu Lạc ở ngoài đầu trấn, Cửu Dương động thủ với toán côn đồ đơn giản là vì cảnh cáo, để bọn chúng không còn dám bức bách những người thân cô thế cô, còn bây giờ thì vì phẫn nộ nên công lực hà tất phải mạnh hơn hàng vạn lần. Đứng cách lam y công tử khoảng vài bước chân, mắt mờ lệ, Phi Nhi trông lên thấy Cửu Dương đang đứng nơi ngưỡng cửa, phía sau là Hiểu Lạc. Người thiếu niên lộ vẻ sửng sốt, nhưng người thanh niên vẫn lãnh đạm hệt ngày nào, lẳng lặng nhìn tên côn đồ. Phi Yến cũng xúc động tràn trề khi hội ngộ tình quân, mắt nàng rơm rớm lệ, vội quay đi lau. Hai gương mặt diễm lệ đến mê hồn, hai đôi môi chan chứa khát khao và chờ đợi. Cửu Dương vừa xuất hiện, hai nàng đã nhìn xoắn lấy chàng, nhãn quan phát tia ấm áp, mắt không dời nữa li. Chàng đứng đó cách họ duy chỉ sáu thước thôi mà cứ ngỡ như đang nằm mộng. Phi Nhi tiến lên một bước rồi dừng chân, tự nhủ khi gặp lại chàng nàng sẽ có hàng ngàn lời muốn nói, cớ sao giây phút này không thốt được một tiếng nào? Nàng dự định khi gặp Cửu Dương, nàng sẽ lập tức lao vào lòng chàng kể lể những nỗi nhớ nhung. Tuy nhiên giờ đây con người mà nàng bao ngày bao đêm chờ đợi đó đã hiện ra trong tầm mắt, tự dưng nửa lời nàng cũng không thốt lên được. Phi Yến giống hệt sư tỷ, cứ đứng đó im lặng, lệ dâng ngập rèm mi. Trước nước mắt của mỹ nhân, mọi thành trì phòng thủ trong tim Cửu Dương thi nhau sụp đổ. Chàng mở rộng vòng tay. Tức thì cặp nữ tử song sinh nức lên, lao vào lòng tình lang. Cũng ngay giây phút tương phùng này, lam y công tử thừa cơ hội Cửu Dương không để ý liền nhẹ nhàng rút thanh đoản đao thứ nhì cất giấu trong tay áo, nhắm ngay tử huyệt trên cổ địch thủ, vận toàn thể công lực ném ra. Khổ một nỗi hôm nay y đi trật một nước cờ. Mà y đã là người của giới võ lâm, tuy không hẳn là vô địch thiên hạ nhưng công phu cũng có hạng trong quyển binh khí phổ, cho nên tất phải nghe đến uy danh lừng lẫy của Giang Nam thất hiệp chứ! Thất đương gia không dễ dầu gì để địch nhân ra tay ám muội dễ dàng như thế. Bởi vậy cho nên tai nghe tiếng gió, Cửu Dương lập tức lia mắt về hướng phát xuất thanh âm, phát hiện địch nhân lén lút ám toán bèn đẩy Phi Nhi và Phi Yến sang hai bên. Lúc bấy giờ, thanh đoản đao sắp sửa lao đến đích. Phi Nhi và Phi Yến thét lên kinh hoàng. Phẫn nộ vì bị đánh lén, Cửu Dương phóng tới trước một bước để lấy đà rồi xoay mình một vòng trên không trung, thi triển Hoành Hậu cước, một đòn đá dùng gót chân tấn công mục tiêu ở tầm thượng đẳng sau khi xoay một vòng bất ngờ và rất nhanh. Gió lồng vô ống quần rít lên lồng lộng. Cước pháp va chạm vào thanh bảo đao liền nảy sinh đàn hồi, khiến thanh sắt bén nhọn bật ngược trở lại hướng lam y công tử, cắt đứt lìa năm ngón tay. Tên côn đồ khụy xuống đất, mặt mày tím ngắt, cái xác tuy quỳ ở đó song thần hồn phiêu phưởng tận đâu đâu. Bây giờ thì y mới thấy bản thân hôm nay không hy vọng gì chống trả nổi đối phương, dù chỉ là chống trả để cầu may. Và y muốn được sinh tồn tiếp tục bèn dập đầu xuống đất lạy lục như tế sao. Vừa lạy, y vừa rung giọng cầu khẩn: - Van xin thất đương gia tha mạng cho tên cẩu nô này! Xin đừng giết tiểu nhân. Vì ngài mà xuống tay giết chó giết heo chỉ làm bẩn bàn tay của ngài đó thôi! Nghe y tự tiện hạ thấp uy danh của mình, Cửu Dương không buồn nhìn hay phản ứng gì nhiều, chỉ chậm rãi thu hồi nội công, lạnh lùng phán: - Ngươi ỷ vào võ nghệ và sức lực nam nhân trai tráng đi cưỡng bức nhi nữ, thật là hèn mạt. Ngữ như ngươi không đáng làm đại trượng phu, càng không đáng làm người! Lam y công tử làm thinh không đáp lời, có lẽ là do đau đớn và hãi hùng quá mức thành ra tắt cả tiếng. Tuy vậy, Cửu Dương không dừng lại ở đó, dứt lời liền giơ tay lên. Ngay lập tức có một tràng thanh âm răng rắc vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của hiện trường. Lam y công tử gập người lại thổ huyết, máu chảy ròng ròng, rơi từ hai mép xuống ướt hết cả áo, trông y có vẻ hết sức thảm hại. Và là một môn đồ võ sinh, y đương nhiên là biết bản thân đã bị địch nhân phế bỏ võ công một cách nhanh gọn. Xong trong lòng không dám tin y oai trấn nhất vùng mà mai này lại hóa thành một tên phế thải, trói gà cũng không chặt, còn mặt mũi nào trở về gặp đám sư huynh đệ ở Thần Long môn? Trên quãng đường trở về kinh thành, dưới ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà bóng xế có một cỗ xe ngựa lướt đi như bay. Phu xe là một đứa trẻ đang vung chiếc roi da quất từng nhát thật mạnh vào mông hắc mã, chừng như rất gấp rút để đến một địa điểm quan trọng nào đó trước khi màn đêm buông xuống. Cỗ xe đang vượt qua vùng hoang dã thì từ bên trong vọng ra tiếng nói của một nam nhân, thanh âm đầy rẫy lo lắng. Tiếng người nữ nhân trong xe tỏ vẻ phật lòng: - Sao huynh lại nói thế? Từ ngày gặp huynh, muội đã nhất quyết theo huynh, cùng sống cùng chết cùng hoạn nạn. Cho dù gặp phải hiểm cảnh nào muội cũng sẽ ở mãi bên cạnh huynh, không một trở lực nào có thể chia rẻ chúng ta được. Người nam nhân kia nghe nàng trấn an liền lặng người tự nhủ “nếu như muội thật sự hiểu rõ lòng huynh, thì sẽ hiểu vì sao huynh nói lên những lời phủ nhận tình yêu chung thủy của muội như thế…” Y nghĩ rồi cố nén tiếng thở dài: - Nhưng hiện giờ sức khỏe của muội... Một nữ nhân khác nghe vậy tức thời che miệng cười, chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng phát ra một chuỗi thanh âm êm ái và trong veo như mặt hồ trong nắng mai. - Huynh yên tâm – Nàng chận lời - Chẳng có gì đáng lo lắng đâu. Gặp lại huynh, Phi Nhi tỷ tỷ thực sự đã khỏe lên nhiều lắm, vì cái bệnh mà tỷ ấy đang lâm phải hình như lang y họ thường gọi là bệnh tương tư đó! Nghe Phi Yến bông đùa, Phi Nhi thoáng đỏ mặt, giơ tay véo vào hông sư muội nàng một cái. Rồi không nhịn được, nàng cũng nở nụ cười theo. Tuy nhiên đương có bệnh chưa lành thành thử tiếng cười khẽ của nàng hình như cố gắng nhưng không kém phần cương nghị. Nhìn dáng vẻ tươi trẻ cùng khuôn mặt khả ái tràn đầy sức sống và mị lực khó cưỡng của hai người con gái, nam nhân kia không nỡ từ chối tấm chân tình của họ. Nét lo lắng trên khuôn mặt y từ từ tản lần, và y nói bằng giọng nói cực kỳ trìu mến: - Gặp được hai muội, quả thật là hạnh phúc lớn lao của đời huynh. Phi Yến cắn nhẹ lấy vành môi, hai má ửng hồng trong khi Phi Nhi dịu dàng đáp: - Người hạnh phúc phải chính là tỷ muội chúng em mới phải. - Muội cũng nghĩ vậy – Phi Yến gật đầu - Trên giang hồ có bao nhiêu thiếu nữ đang và sẽ đố kỵ tỷ muội chúng em muôn đời. Nam nhân kia tựa lưng vào vách xe, không nói gì thêm, lòng day dứt nghĩ tới một người con gái khác, phải chi người thiếu nữ đang ngồi bên cạnh y là nàng ấy. “Ước gì…” y thốt đến đó thì đột nhiên nín lặng. Bên ngoài cỗ xe, từng cơn gió hoàng hôn phất nhẹ trên cành cây ngọn cỏ, mang tới hơi hướm mát dịu. Nhưng sao y vẫn cảm giác không thể xóa tan một phần nào oi bức của buổi chiều tà? 0oo0oo0 Tối hôm đó ở quán trọ Bắc Kinh... Sau khi Cửu Dương rời khỏi lữ quán, Hiểu Lạc đến gặp Phi Yến và Phi Nhi. Chưa đặt chân qua khỏi cửa, giọng nói của nó đã đầy rẫy tiếc rẻ: - Giang hồ đều khen Dương Tiêu Phong võ nghệ siêu phàm, tuyệt kỹ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao có một không hai, không ai dám đụng chạm vào hắn, đệ thật muốn theo thất ca để xem thử hắn có ba đầu sáu tay như thế nào? Phi Yến đứng ở giữa gian phòng, rót trà ra hai chung, hờ hững đáp: - Không phải lần trước trên đồi Bát Cựu đệ đã thấy hắn rồi sao? - Lần trước đứng cách xa một quãng, lại nấp sau bụi cây, đệ không được thấy rõ diện mạo của hắn. Hiểu Lạc nói rồi hạ giọng: - Hay là cả ba người chúng ta đêm nay theo chân thất ca đến phủ đệ… Phi Nhi đón lấy chung trà từ tay sư muội, lặng lẽ nâng lên miệng. Hiểu Lạc lại nói: - Đã là người của chốn giang hồ, nghe nói tất cả các thiếu nữ tất không sao khỏi mơ ước một dịp nào được nhìn thấy vẻ hào hoa tuấn tú tuyệt phàm của hắn, cũng như tài ném phi đao thiên hạ vô song. Chẳng lẽ hai tỷ không có một chút nào tò mò hứng thú? Mặc cho Hiểu Lạc dò hỏi, dường như hai tỷ muội song sinh chẳng nghe thấy gì. Phi Yến ngồi xuống cạnh bàn trà, ánh mắt tràn đầy tình cảm như lúc nàng chăm chú nhìn theo bóng dáng Cửu Dương khuất dần phía sau hành lang. Khóe miệng nhỏ xinh không tự chủ được cong lên một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Ngồi gối đầu lên vai sư muội, Phi Nhi cũng bần thần hồi tưởng tiếu dung xán lạn của chàng, không khỏi cao hứng với ý niệm cùng chàng cả đời ngao du thiên hạ. Trên trời ánh sao nhấp nhá, thời gian chầm chậm trôi qua…