Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
Chương 44 : Khí phách má hồng
Gặp lại Cửu Dương, đứa trẻ - vốn là Hiểu Lạc - mừng quá đỗi. Nó nhảy cẫng lên:
- Đệ tưởng huynh đã...
Lời vừa thoát khỏi cửa miệng, nó liền biết mình nói xui, tự động đưa tay lên vả miệng.
Cửu Dương cười:
- Sư huynh của đệ mạng to phước lớn, vả lại, Mã Lương tiền bối đã có lần xem tướng số cho huynh. Ông tiên đoán rằng mai này huynh có trách nhiệm phò trợ hai đời thiên tử.
Hiểu Lạc không hiểu gì cả. Nó giơ tay gãi gãi đầu, nhỏ giọng:
- Hai đời thiên tử nghĩa là sao? Không lẽ ý của ông ta là hoàng đế đại Thanh đương nhiệm và... hậu sinh của hắn?
Cửu Dương so vai vẻ bất cần, thình lình lảng chuyện:
- Hiện tại đệ đang trú ngụ ở đâu?
...Trên đường trở về tửu lầu hội ngộ cặp tỷ muội song sinh, Hiểu Lạc nhảy chân sáo đi trước. Vừa đi, nó vừa hỏi thăm tin tức của Nữ Thần Y, và kể về sự mất tích bí ẩn của Tiểu Tường. Trái với Hiểu Lạc, Cửu Dương khoanh tay trước ngực, chân bước đều đặn mà nét mặt âu sầu ủ rũ, mãi cho tới khi tấm biển mạ vàng mập mờ ẩn hiện dưới ánh hoàng hôn.
Hậu viên, kho chứa rượu...
Cánh cửa kho mở rộng để lộ một thiếu nữ vận y phục màu tím than. Nàng ngồi trên ghế mây, vai tựa vào kệ gỗ. Trên kệ là hàng chục vò rượu vừa mới pha. Đầu tóc của nàng rối bù, sắc diện có phần nhợt nhạt giống như có bệnh chưa lành. Tuy nhiên dù trong trạng thái bệnh hoạn phạc phờ mà nữ nhân vẫn toát ra vẻ xinh xắn. Nhưng cũng không phải nàng hoàn toàn đẹp đúng theo cái nghĩa đẹp tuyệt vời của những người ưa được thiên hạ bang tặng danh hiệu là khuynh thành diễm tuyệt.
Bởi vì nhãn quan của nàng không tròn xoe hay xanh biếc, còn cặp chân mày thì đã lâu ngày không được tỉa gọn gàng, đôi môi cũng không mộng đỏ vì đã mất quá nhiều máu. Cho nên khi nhận xét từng vẻ hoặc từng bộ phận thì người thiếu nữ ấy không hoàn toàn là một mỹ nữ. Song kếp hợp tất cả những điểm bất đồng đó lại với nhau thì lại tạo thành một khuôn mặt khả ái, kiêm chút gì huyền bí.
Thêm vào đấy, đặc điểm của sức hấp dẫn của nàng là vừa nhìn qua, không một nam nhân nào có thể quên được, và khi nhớ đến thì lại càng cảm thấy sức hút mãnh liệt hơn. Hình ảnh khó phai nhòa mãi khắc ghi sâu đậm trong tâm trí, dù có trôi qua bao nhiêu thời gian cũng chẳng mờ nhạt.
Lầu Mỹ Tửu, trên hành lang...
Lúc Cửu Dương và Hiểu Lạc đi dọc theo dãy hành lang để tới kho chứa rượu thì từ trong kho có tiếng nam nhân vọng ra:
- Phi Nhi cô nương quả thực là một nhà chuyên gia pha rượu. Khiến cho các loại mỹ tửu của tửu lầu này từ thứ rượu đắt tiền mà những hoàng thân quý tộc ưa dùng, cho đến loại rượu vô danh trong chốn hoang sơ thôn dã, chỉ cần ai nếm qua một lần rồi thì có thể uống đến say sưa ngây ngất, tâm hồn lênh đênh bay bổng chẳng khác gì thần tiên.
Người mới vừa thốt lời mật ngọt là một vị lam y công tử. Y nói rồi choàng tay qua vai nữ tử áo tím than, lần xuống ngực nàng.
Câu nói của y vừa tuôn dứt, nữ nhân có biệt danh là Phi Nhi như một cái máy bật dậy khỏi ghế ngồi. Nàng quắc mắt nhìn y, rồi hất cánh tay nham nhở sang một bên.
Y chưa kịp định thần liền bị nàng vung bàn tay thon dài tát mạnh vào một bên má. Một tiếng “bốp” chát chúa vang lên.
- Nam nữ thụ thụ bất thân – Phi Nhi trừng mắt nói – Ngươi là nam nhân đàng hoàng thì hãy giữ khoảng cách!
Đoạn, không để cho người đối diện có cơ hội đối đáp, nàng cao giọng tiếp luôn:
- Mà ta nhìn tướng tá của ngươi, dám hỏi tên sàm sỡ nhà ngươi là ai, lá gan được bao lớn lại đi sờ mó bổn cô nương? Để ta nói cho mà nghe, ta chính là Lộ Phi Nhi. Ngươi liệu hồn thì đừng chạm đến ta!
Dọa rồi thấy lam y công tử chưa chịu thoái lui, Phi Nhi giơ tay chỉ cánh cửa:
- Ngươi còn không cút đi cho ta rảnh mắt? Hay lại muốn ta ra tay? Cái thứ đồ dâm tặc háo sắc!
Lam y công tử nghe nàng chửi xa xả vào mặt, thẹn quá hóa tức, tức là không còn đắn đo biệt danh lợi hại của nàng nữa, y phun nước bọt nói:
- Phì! Đồ hèn! Ngươi động thủ trong lúc ta không đề phòng là hèn! Hơn nữa cú đánh cũng không có lực, còn dám mạo nhận là “hắc Lộ Phi nương.” Đã như tiện nhân ngươi có hành động hèn hạ như vậy, còn cao hãnh lớn tiếng được à?
Sở dĩ y nói vậy là vì sở trường của y chính là quyền pháp. Cho nên khi nãy bàn tay nàng chạm vào má y, bèn lập tức cảm nhận khí lực đánh ra rất yếu ớt. Cú đánh của nàng chẳng có cái khí thế ngang ngửa với một quả chùy to, rít gió bật ra thành tiếng vù vù mà giang hồ từng đồn đãi.
Đã vậy, người đời vẫn luôn quan niệm sĩ khả sát bất khả nhục, và rất coi thường đàn bà con gái thành thử trong giờ phút này y bị nàng mắng chửi thậm tệ là một điều hết sức nhục nhã, làm cho danh dự bị tổn thương không ít.
Mà khách nhân này lại là người quyết đoán. Thành ra y nghĩ tới đây lập tức hành động luôn, huơ tay kéo nàng sát vào người, không trù trừ gì nữa liền luồn tay vào trong cổ áo nàng.
Tên cuồng đồ một tay cởi phăng manh áo ngoài, để lộ ra chiếc yếm đào màu vàng. Một tay kia bắt đầu mơn trớn trên khuôn ngực căng mọng. Rồi biết thời khắc tiếp cận giai nhân đã đến, y nhủ lòng nhất định phải thẳng tiến, xông hẳn vào đại bản doanh địch, chiếm lĩnh toàn bộ thân tâm của địch nên cho bàn tay to bè nham nhở chu du khắp nơi, thỏa sức vày vò trên tấm thân nàng.
Phi Nhi thét lên, ra sức chống cự nhưng khi y phục bớt dần đi, nàng bắt đầu thấm mệt, tiếng kêu cứu nhất thời chuyển thành hổn hển.
Nghe tiếng kêu cứu thất thanh, một thiếu nữ trông giống Phi Nhi như khuôn đúc đang ngâm mình trong bồn nước nóng, huơ tay lấy y phục màu hồng mặc vội vàng, xong vọt vào kho chứa rượu. Nàng sở hữu một thân hình thon thả tha thướt, cổ áo chưa kịp gài chặt nên xẻ xéo rất sâu, từ tầm đứng của tên cuồng đồ nhìn xuống có thể trông thấy vồng ngực trắng muốt nở bung, dạt dào mị lực.
- Dâm tặc, buông sư tỷ của ta ra!
Nữ nhân áo hồng nói rồi thu nắm đấm định tung một quyền chí tử thì bất thình lình có thanh âm rít thé vang vọng.
Từ ngoài cửa, một chiếc quạt giấy xé gió lao thẳng tới nhắm ngay bàn tay sàm sỡ của tên côn đồ. Đà di động của chiếc quạt cuốn không khí ào ào, khí rơi xuống lại rít gió vù vù.
Lam y công tử cũng không phải tay mơ. Y vốn là đại đồ đệ của Thần Long môn liền phản xạ nhanh nhẹn như chớp, rút thanh đao ra đỡ.
Một tiếng xoảng vang lên, thanh đoản đao gãy rụp làm hai đoạn.
Đoạn gãy xuyên thấu song cửa sổ, văng ra ngoài sân, đoạn còn lại suýt vuột khỏi bàn tay khổ chủ.
Lam y công tử mặt mày xám ngoét, đúng là mặt gà cắt tiết, loạng choạng lùi lại ba bước. Nhân cơ hội y không để ý, Phi Nhi xô mạnh y sang một bên rồi chạy lại ôm chặt lấy muội muội nàng.
Bị chiếc quạt cắt đứt binh khí, lam y công tử tâm thần chấn động. Y lùi bước rồi đứng vững chân, cố gắng lấy lại bình tĩnh mà hét lớn:
- Là ai? Ai dám ngăn trở hành động của ta?
Mặc cho y la hét, chẳng một ai đáp lời. Ngoài sân không một bóng người nào xuất hiện, tại cục trường chỉ có y và cặp tỷ muội song sinh.
Lam y công tử thót bụng tự nhủ thanh đao lưu truyền này đã được chế luyện bằng một loại thép quý, rắn chắc phi thường như vầy thì khi chạm vào các loại vũ khí khác nhất định sẽ làm thứ vũ khí đó gãy chứ thanh đao không hề hấn gì. May ra võ lâm chỉ có thanh kiếm thần như thanh
“phục kiếm” mới có khả năng làm tổn hại loại đao đó. Hơn nữa, vũ khí của địch nhân bí ẩn chỉ là một chiếc quạt giấy tầm thường. Thật là quái đản!
Thêm vào đấy, sau khi chiếc quạt làm gãy thanh đao thì chí ít cũng phải có một cao thủ xuất đầu lộ diện chứ? Cơ mà chẳng có ai khác ngoài y phá hoại mưu đồ tiếp cận giai nhân.
Hồng y nữ tử cũng đang theo dõi từng cử chỉ của tên côn đồ, rồi nhìn ra ngoài sân. Nàng giống hệt y, vẫn chẳng phát hiện ra cứu nhân nào cả.
Gần mấy phút trôi qua, lam y công tử hãy còn biến sắc mặt, thẫn thờ tự hỏi:
- Tại sao? Tại sao lạ vậy?
Dứt lời, y run giọng tự mình nhát mình bởi bấy lâu nay y lạm sát vô can:
- Lẽ nào là... quỷ? Quỷ... phá ta... cô hồn ngăn chặn hành động của ta...
Tuy nhiên ngay sau đó lam y công tử lại nhớ tới thanh bảo đao, tức thời rít lên, cơn phẫn uất làm y quên mất cơn sợ hãi:
- Mẹ kiếp! Thế này là nghĩa gì chứ? Một thanh đao quý bỗng nhiên bị gãy!
Đứng cách đó vài thước, Phi Nhi hất đầu:
- Phi Yến, muội thu thập tên dâm tặc này cho tỷ!
Nữ nhân áo hồng, bây giờ là Phi Yến, gật đầu một cái.
Lam y công tử liếc nữ nhân áo hồng, gầm gừ:
- Ngữ như bọn ngươi nhắm có thể đánh thắng nổi ta?
Và trầm lặng một chút, y chưa chịu bỏ cuộc, nhún chân định vọt đến động thủ với Phi Yến.
Phi Yến im lìm vận nội công trong khi tên ác bá giơ tay lên cao. Còn một đoạn đao nơi tay, y đâm tới trước.
Xoảng!
Lại một tiếng xoảng vang lên. Đoạn đao gãy làm hai nữa. Lần này đoạn gãy đó theo chiếc quạt giấy bay đi ra ngoài sân, nhưng đoạn còn thừa chỉ là cái chuôi đao màu bạc.
Lam y công tử lại bị chấn động như trước. Y không so tài với Phi Yến mà vứt chuôi đao xuống sàn, chập choạng thoái lui, lùi đến sáu bảy bước mới đứng vững. Y quắc mắt nhìn ra ngoài sân, cố tìm xem có thấy một bóng hình nào ẩn nấp ngoài đó chăng mặc dù khi nãy đã quan sát kỹ càng rồi.
Người thì vẫn không thấy.
Thực ra, Cửu Dương ở cách đó một quãng, vận dụng toàn lực khiến cho tốc độ của chiếc quạt bay đi vừa mạnh vừa nhanh. Và thay vì để đoạn đao rơi xuống đất, chàng giơ tay chụp lấy, xoay tròn cổ tay một vòng, bắn mảnh thép bén nhọn ngược trở về bên trong kho rượu. Lam y công tử nếu không nhanh chóng ngửa mình ra phía sau tránh né hẳn đã thọ thương.
Y run run giọng thốt:
- Ngươi là ai?
Y hỏi và thầm suy xét cái người sử dụng ám khí này phóng đi vừa nhanh vừa chuẩn, lại vừa mạnh thì hẳn phải có thủ pháp tuyệt diệu! Một miếng sắt nhỏ được lao đi từ xa suýt làm cho y trọng thương, người đó hẳn phải có công lực thâm hậu vô tưởng!
Y còn tái mặt, Cửu Dương đã xuất hiện ở ngoài sân.
- Ngươi là ai?
Lam y công tử lặp lại câu hỏi, thanh âm phát ra không thành tiếng rõ rệt vì trong bụng đang run lắm, tự nhủ sao trên đời này có cao thủ tài ba như thế? “Hay hắn ta là...”
Y vụt nín bặt. Bởi cái biệt danh vừa hiện diện trong tâm tư y, y toan nói ra thì cái tên đó như có một uy lực phi thường làm lưỡi y líu lại.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
3 chương
56 chương
38 chương
62 chương
161 chương