Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 5 : Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

Đôi hàng mi ướt sũng, lòng nặng hơn đeo chì, Nữ Thần Y gục đầu lên đống rơm khóc sướt mướt. Xui xẻo thay, họa vô đơn chí. Khẩu Tâm bỏ ra ngoài chưa đầy nửa khắc thì âm phong luồn vào nhà kho. Ngọn gió lạnh như từ cõi âm đưa lại. Phong ba vừa mới thổi phớt phơ thì tựa bóng hình quỷ dị, thân ảnh bí ẩn lộ diện giống hệt thạch sùng bám trên nóc nhà. Nữ Thần Y tò mò ngồi thẳng dậy. Nàng khẳng định kẻ áo đen chính là tên binh sĩ vận y phục màu nho. Trong khi Nữ Thần Y lặng thinh quan sát kẻ lạ mặt thì thân ảnh dạ hành cũng chau mày ngắm nghía thân thể mỹ miều. Vừa nhìn những đường cong tuyệt hảo, hắc y nhân vừa so sánh với nữ nhi mà hắn hận thấu xương. “Liên hoa sát thủ,” thân ảnh nghĩ thầm “uổng cho ta một lòng một dạ với cô nhưng cô vì Ngạo Bái mà phụ ta. Cơ mà ta thật sự không tin trên cõi trần này chỉ có một mình cô là ái nữ!” Và liếc nữ tù nhân, thân ảnh nhủ lòng “nữ tử này quả nhiên không biết võ công. Một giai lệ diện mạo phi thiên như thế mà giết hại thì quá phí phạm quà lễ trời ban, hay cứ để ta hưởng thụ tấm thân quyến rũ đó?” Nghĩ là thực hành, thân ảnh buông cây xà ngang, nhảy xuống đất, từ từ tiến lại đối diện người mà liên hoa sát thủ hạ lệnh phải hành thích. Y quỳ trước mặt nàng, phát hiện mí mắt nàng quả có hơi sưng, bất giác chồm mình tới hôn nhẹ lên mắt, hôn lên sống mũi càng nhìn càng thấy xinh kia. Nữ Thần Y toan thét lên nhưng thốt không nên lời, hóa ra thân ảnh bí ẩn đã sớm điểm huyệt đạo, kỳ môn phong tỏa. Vuốt đôi má hồng, thân ảnh nói bằng giọng âm trầm lạnh lẽo: -Mỹ nhân quả là mỹ nhân, da thịt thơm phưng phức hà! Lời này vừa xuất, thân ảnh mở rộng kiều thủ ôm chặt lấy nàng như sợ nàng chạy mất. Cả người y ép sát tấm thân yếu mềm. Và y vội vàng vùi đầu lên cổ trắng ngà mà hôn tới tấp. Hai bàn tay rắn chắc hơn song phủ mày mò tháo cởi từng nút áo. Một tay nhào nặn song nhũ, hắc y nhân dùng bàn tay còn lại lần mò khắp cơ thể nõn nà. Cặp mắt quỷ mị lim dim thỏa mãn. Mân mê cho đến chán chê, thân ảnh nở nụ cười gian tà. Nữ Thần Y lập tức hiểu một trận tác ái sắp được diễn ra. Nhanh như chảo chớp, nàng cảm nhận đầu lưỡi nóng hổi rà từ cổ xuống rãnh ngực, dừng lại đó hồi lâu rồi âu yếm nơi nhạy cảm của nữ giới. Đôi môi tinh quái không ngừng giày vò cặp nhũ hoa ẩn nấp phía sau manh áo yếm. Nữ Thần Y muốn cong người lẩn tránh dưng huyệt đạo bế tắc khiến nàng ngồi yên đó trân mình chịu cảnh thân xác trinh nguyên bị kẻ không phải phu quân nàng hành hạ liên tục. Xấu hổ tột cùng, Nữ Thần Y rớt nước mắt. Thời hạn nửa cây nhang đã trôi qua mà chiếc lưỡi ươn ướt hãy còn quấn lấy thớ thịt mềm mại ngọt ngào đến lạ. Cuối cùng, thân ảnh buông nàng ra chỉ để cởi phăng y phục dạ hành đang mặc hòng bắt đầu cuộc chinh phạt nơi động tiên. Đúng phút hắc y nhân chuẩn bị phi thân chốn lai bồng thì có giọng nói thăng trầm vang lên từ ngoài hành lang: -Thiên đường hữu lộ vô nhân vấn. Địa ngục vô môn hữu khách tầm! Nối tiếp là tiếng bước chân rình rang. Như bị rơi từ tiên cảnh xuống mười tám tầng địa ngục, tay chân thân ảnh trở nên lạnh toát. Hồn vía nhất thời thăng thiên. Quả y dự liệu, toán quân thiết giáp co giò đạp tung cánh cửa kho chứa củi, cùng Tô Khất và Khẩu Tâm ùa vào. Khiếp đảm hơn thế nữa, thân ảnh thấy loáng nhoáng bóng dáng Dương Tiêu Phong nối gót theo sau. Tướng quân vừa ngự giá thân chinh, một tên quân binh thiết giáp liền chạy ra ngoài bưng giao ỷ vào đặt ở giữa phòng. Thêm một tên lính Thanh khác vọt đi pha tách trà hạt sen, hai tay cung kính dâng chủ soái. Dương Tiêu Phong thư thả an tọa. Tay cầm tách sành, Phủ Doãn đại nhân mặc nhiên ngồi xuống giở nắp, gạt xác và uống trà, thần thái nhu hòa. Rồi cũng tịnh như cây tùng thiên niên kỷ, Dương Tiêu Phong ngồi im chẳng buồn xê dịch. Tô Khất và Khẩu Tâm không ngoại lệ, hai tên thủ hạ hệt thần hộ mệnh trong các ngôi miếu Lưu Quan Trương, đứng trấn giữ hai bên tả hữu. Đoàn binh thiết giáp phục phía sau ba vị tướng lĩnh. Lúc bấy giờ, cút áo nữ nhi bị hắc y nhân mở toác hoác. Trên mình nàng lồ lộ chiếc yếm đào màu hồng nên toán quân Chính Bạch Kỳ không hẹn mà đồng lượt dán mắt xoáy vào đôi gò tròn lẳng tràn trề nhựa sống. Lại nữa, khí trời đang đông khiến cặp nhũ đào cương cứng và nhô lên khêu gợi. Hơn thế, chiếc áo yếm mỏng manh như banh ra quá cỡ hòng bao bọc bầu ngực vung cao phơi phới. Đôi gò bồng đảo căn đầy một cách tự nhiên. Cặp tuyết lê tuyệt mỹ vốn là tài sản quý giá trên cơ thể nữ giới giờ làm cánh trượng phu điên đảo. Đám binh lính say mê nàng hơn điếu đổ, chôn chân đấy mà thô thố con ngươi. Hình như chúng hóa thành tượng đá, ai nấy đua chen nhìn chòng chọc bầu ngực nhấp nhô theo nhịp thở. Dáng gầy nhưng chuẩn với eo thon hông nở khiến cho vẻ đẹp xác thịt càng thêm mặn mà. Nàng như nửa nằm nửa ngồi, một tư thế gợi tình không bút nào tả xiết. Chung cục, nhân vật lên tiếng phá tan cảnh tượng hồng nhan họa thủy chẳng ai khác hơn phó tướng quân. Tô Khất tằng hắng đôi ba chặp rồi nghiêng đầu bảo Khẩu Tâm: -Nếu Phủ Doãn đại nhân và bổn tướng không cố ý ra ngoài thì làm sao dụ rắn khỏi động? Buộc cáo lòi đuôi? Chỉ có điều ta thật không dè, hắn vốn là một trong những kẻ thuộc hạ đắc lực của Phủ Doãn đại nhân, ngờ đâu lại là tay sai do Ngạo Bái phái đi trà trộn vào đoàn thiết giáp quân! Cúi nhìn Dương Tiêu Phong, Tô Khất khom mình nói: -Đại nhân giáo huấn rất có lý, nơi quan trường thì trừ bản thân, chúng ta không nên tin tưởng một ai! Tuồng hát vén màn khá lâu, Khẩu Tâm mới chớp mắt choàng tỉnh, định quay sang tán thưởng mưu mô thì tên thích khách phẫn nộ nói: -Hóa ra đây là cái bẫy của ngươi, Dương Tiêu Phong! Ngươi giỏi lắm, đêm nay ta thua cho ngươi. Nhưng dầu ta có chết cũng bắt nữ nhân này chết chung! -Ta muốn ngươi đích miệng thú nhận – Tô Khất chỉ mặt hắc y nhân - Thật ra thì ai phái ngươi đến đây hạ thủ? Câu hỏi vừa tuông khỏi cửa miệng, tên thích khách vội vã cụp mắt, lần chần không đáp lời. Tô Khất biết tỏng câu hỏi đấy là dư thừa nhưng vẫn muốn toán quân cờ trắng rồng xanh nghe tội nghiệt sâu nặng của nghịch thần soán vị đoạt ngôi. Chờ một lúc mà hắc y nhân vẫn làm rùa rút đầu, Tô Khất quắc mắt tự giải thích: -Luận về tình về lý thì người muốn ám sát Nữ Thần Y, quyết giết Hoa Đà tái thế để căn bệnh của hoàng thượng vô phương cứu chữa chỉ có một người. Nhân vật mà dám cả gan đắc tội với đương kim hoàng đế chỉ có mỗi mình Ngạo Bái! -Là Ngạo đại nhân thì thế nào? – Hắc y nhân hếch mặt vênh váo hỏi lại - Bọn cẩu nô tài như các ngươi hoàn toàn không có bằng cớ chỉ tội ngài với thái hoàng thái hậu Hiếu Trang! -Nực cười! – Tô Khất đanh giọng - Bổn tướng sẽ mang ngươi ra làm bằng cớ! Ta có rất nhiều trò tra tấn tử tù, đến lúc đó ngươi muốn không chỉ chứng cũng không được! -Ngươi dám? – Hắc y nhân lòn cánh tay qua eo Nữ Thần Y, dựng nàng ngồi dậy làm bia đỡ đạn rồi trợn mắt đe – Chỉ cần các người tiến tới ba bước, ta sẽ giết nữ nhân này! Dương Tiêu Phong nghe ngữ khí uy hiếp của tên thích khách mà vẫn ngồi an nhiên trên ghế. Nét mặt không hề kích động, thần thái trầm tĩnh tựa như hoàn toàn không biết thế nào là thất tình lục dục hoặc hỉ nộ ái ố tham sân si của loài người, duy chỉ có đôi mắt lãnh khốc như sói lang chăm chăm nhìn con mồi. Cuối cùng, sắc mặt cũng hơi biến động khi thân ảnh dùng ngón cái và trỏ siết chặt cổ Nữ Thần Y. Dương Tiêu Phong lập tức xuất thủ, đả cách không kích ra một quyền. Cao nhân vừa mới động thủ, không khí trong kho chứa củi lập tức trở nên lạnh lẽo vô tỷ. Nhỡ mà Tô Khất và Khẩu Tâm không sở hữu nội công tinh thuần thì sợ rằng hai hàm răng đã va vào nhau lập cập. Nếu đổi lại là một cao thủ khác phát xuất quyền kình, tất sẽ hiển lộ một cỗ quyền phong rõ rệt hầu công kích địch nhân. Nhưng hàn kình mà Dương Tiêu Phong đánh ra tựa hồ như thực lại như hư. Thân ảnh cảm tưởng từ trên nóc nhà, dưới đất, chung quanh trái phải trước sau, đông tây nam bắc nhất tề khí âm ép về phía y, cái cảm giác không biết phản kích chỗ nào mới chính là yếu mạng. Y còn chưa biết ứng phó ra sao thì khí kình tứ bề giao kích, hình thành nên một trận gió lốc. Đống rơm rạ và Nữ Thần Y đều bị gió quét bay ra xa như những chiếc lá thu vàng rồi tụ tập nơi góc phòng đối lập, cuối cùng chỉ còn lại một mình thân ảnh ngồi tại chỗ cũ. Mất con tin, thân ảnh than thầm, nét mặt sa sầm. Dương Tiêu Phong thu hồi chưởng pháp xong ngồi vững như bàn thạch trên chiếc ghế đặt ở giữa gian. Ngữ khí một mực ôn hòa, Phủ Doãn đại tướng quân tinh khôn dụ dỗ: - Niệm tình ngươi đã từng phò trợ bổn quan, năm lần bảy lượt theo đoàn binh Chính Bạch Kỳ trải qua gian lao, cùng chung hoạn nạn, bổn quan cho ngươi cơ hội sửa đổi. Hãy theo ta về Tử Cấm Thành Bắc Kinh thỉnh tội với ấu chúa, chỉ chứng Ngạo đại thần. Bằng không thì ngươi đừng trách bổn quan bội tình bội nghĩa. Hắc y nhân mắt liếc qua lại, âm thầm nhẩm tính “còn nửa thì thời nữa là chất độc công tâm!” Và y tự quyết đoán đoạn kết của cuộc đời “nếu ta đồng ý làm chứng nhân, giúp Dương Tiêu Phong tố giác Ngạo đại thần thì đừng mong tìm ra thuốc giải từ tay liên hoa sát thủ, mà không giúp tên ác bá này thì cũng toi mạng đó thôi.” Một dòng ý nghĩ chợt lóe lên trong óc. Hắc y nhân nhủ lòng “cơ mà nếu ta thành công đoạt mạng nữ nhân kia thì sao nhỉ? Đến lúc đó hẳn nhiên liên hoa sát thủ sẽ giữ vững lời hứa, hiện thân và cứu ta thoát ly.” Khẽ liếc Nữ Thần Y, hắc y nhân dự định ra đòn hạ thủ thì chừng như hiểu thấu những suy tính trong đầu, Dương Tiêu Phong tay rút phi tiêu ném phập vào gân cốt tên gian tặc, phế bỏ gân tay trường kỳ sát thủ. Hắc y nhân giãy giụa một cách đau đớn. Bầu trời bên ngoài một mảnh ảm đạm hòa tiếng kêu gào thê lương. Dương Tiêu Phong thu nắm tay. Các lóng tay phát xuất thanh âm vang răng rắc. Tuy rằng dung mạo thất sắc dưng hắc y nhân gắng gượng nhổ bãi nước bọt, vờ cứng họng: - Dương Tiêu Phong, tên cẩu nô tài của lão bà Hiếu Trang, ngươi chỉ hăm dọa. Ngươi vốn dĩ không dám giết ta. Ngươi cần có ta để đối chứng Ngạo đại thần. Ta chết rồi, Ngạo đại thần sẽ chối bay biến chuyện hành thích cứu nhân của hoàng đế. Dứt lời, hắc y nhân trầm tư theo dõi thái độ của trang nam tử mà thiên hạ tôn thành đệ nhất nhân. Dương Tiêu Phong nổi tiếng là một nhân vật máu lạnh, giết người không gớm tay, mới mười mấy tuổi đã theo phụ thân xông pha chiến trận, tung hoành thảo nguyên không có địch thủ. Phủ Doãn đại tướng quân xua binh đánh đông thắng đông, tung quân đánh tây thắng tây, thành tích vang dội đến nổi da gà. Bởi vậy mà hiện tại, thân ảnh phát rầu, cái người máu lạnh đó đang nắm trong tay chìa khóa tính mạng của y. Thế nên y mới cố ý đem danh tánh vị đầu đảng của nhóm tứ mệnh đại thần ra hù đối thủ. Khổ nỗi đêm nay hắc y nhân tính sai một nước cờ. Siết chặt nắp tách trà bể thành hai mảnh, Dương Tiêu Phong phẩy tay nhè nhẹ. Một mảnh sành lao vút tới ghim phập vào huyệt nhân nghênh với góc độ tinh diệu, chuẩn xác vô song. Hắc y nhân ngã ngửa xuống sàn, tắt thở trong nháy mắt. Hạ sát tên gian tế rồi, thân thể chắc nịch cao lớn bèn đứng lên giống như một tòa núi sừng sững bất động, uy nghi hơn Thanh Vân sơn hàng vạn hàng nghìn lần. Mọi người có mặt trong kho chứa củi đều thừa nhận hễ mà Dương Tiêu Phong giơ tay nhấc chân đều có một cỗ quý phái trang nhã, khí phách mười phân vẹn mười. Dương Tiêu Phong đi đến đối diện rồi cúi xuống bế Nữ Thần Y trong tay. Phủ Doãn đại tướng quân mang mỹ nữ ly khai song giọng trầm hùng vọng lại trong phòng, từng chữ từng âm rõ ràng mạch lạc: - Từ trước tới nay chưa có ai dám chạm tay vào nữ nhân của ta, đó là cái giá mà những người ngu ngốc phải trả! Khẩu ngữ vừa phát xuất, Tô Khất giật mình thầm nhủ “nữ nhân của ta, Dương Tiêu Phong thốt bốn âm đó chẳng khác nào giành quyền chiếm hữu nữ nhi ấy.” Không riêng gì Tô Khất, Khẩu Tâm nghe câu đó liền co ro rùng mình, lòng ngỡ cái người ngu xuẩn mà Dương Tiêu Phong đang ám chỉ chính là bản thân y. Và Khẩu Tâm tự vấn “chẳng lẽ Dương Tiêu Phong hắn biết ta có ý đồ với tiện nhân kia?” Về phía binh doanh triều đình thì coi lời hăm dọa trên cơ thánh chỉ. Bất giác họ đều cảm nhận tận đáy lòng dường như có dòng suối lạnh chảy siết qua. Xem chừng lời đồn đãi là thật, Phủ Doãn đại tướng quân rất ái mộ vị lang y giang hồ.