Phong Vân
Chương 80 : Trường sinh (2)
"A!" - A Thiết rất kinh ngạc:
"Thì ra...thật sự có Tiểu Thanh sao? Nàng ấy là thị tỳ Bạch Tố Trinh à?"
"Không sai! Hơn nữa, Bạch Tố Trinh không chỉ đối xử với tiểu Thanh như em gái của mình mà còn âm thầm truyền một phần pháp môn Di Thiên Thần quyết và Diệt Thế Ma Thân cho nàng ấy. Không ngờ Tiểu Thanh lại hiểu được năm thành, nên tu vi cũng rất lợi hại."
"Sau khi gặp được Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh chợt cảm thấy thất tình lục dục chốn nhân gian sao mà tuyệt diệu đến thế, nên không muốn trở về Sưu Thần cung như một hầm băng lạnh giá kia nữa. Nhưng điều này Thần đã biết. Hắn ta vô cùng tức giận, lệnh cho thuộc hạ mình là dị sĩ Chung Nam lão đạo bắt nàng quay về. Chỉ có điều trong tay Bạch Tố Trinh có hai môn thần công tuyệt thế, đạo hạnh không tầm thường chút nào nên Chung Nam lão đạo không địch lại được, đành phải quay về..."
"Thần rất tức giận, lần này hắn đã sai trưởng lão chấp pháp Sưu Thần cung là Pháp Hải hòa thượng đích thân tới, bắt buộc phải đem con gái mình về."
A Thiết thầm giật mình, thật không ngờ mấy người trong truyền thuyết bạch xà như Chung Nam lão đạo, Pháp Hải hòa thượng đều là môn hạ của Sưu Thần cung.
"Trước khi gia nhập Sưu Thần cung, pháp lực của Pháp Hải hòa thượng đã hơn người bình thường rất nhiều. Nghe nói vì muốn thuyết phục người này gia nhập Sưu Thần cung, Thần đã phải ra tay thử chiêu. Pháp Hải chiến đấu kịch liệt với Thần một ngày một đêm thì mới thua tâm phục khẩu phục. Lần này Thần sai Pháp Hải ra tay, chắc chắn tin rằng sẽ không còn gì đáng lo nữa. Nhưng thật không ngờ tiến cảnh của Bạch Tố Trinh lại vượt quá sức tưởng tượng của Thần, cuối cùng, Pháp Hải đành thảm bại quay về..."
"Lần này, Thần tức giận thật sự! Hắn là Thần nghiêm chính công tư rõ ràng! Nếu như con gái mình đã không thay đổi, vì để môn quy của Sưu Thần cung được chấp hành đúng, nàng phải chết!"
Nghe đến đây, A Thiết chỉ cảm thấy có một nam nhân đầy dã tâm vì muốn chấp hành môn quy do chính mình đặt ra, nên đã phải xử tử con gái mình để phục chúng. Hành động điên rồ này làm cho hắn cảm thấy lạnh cả lòng.
"Thần giao cho Pháp Hải một món vũ khí lợi hại nhất trong trời đất, lệnh cho y phải nhanh chóng xử tử Bạch Tố Trinh. Nhưng Pháp Hải lại e võ công nàng quá lợi hại, chỉ sợ mình còn chưa kịp sử dụng vũ khí lợi hại này thì đã bị nàng giết chết, nên lão ta đã đi tới chùa Kim Sơn ở Trấn Giang để gặp Hứa Tiên, mượn lẽ Phật để thuyết phục Hứa Tiên. Cũng do số phận Bạch Tố Trinh không tốt, không gặp được một nam nhân có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì. Vì bị Pháp Hải cưỡng ép, nên cuối cùng Hứa Tiên đã đồng ý lấy vũ khí kia đánh lén Bạch Tố Trinh."
A Thiết hỏi:
"Nếu như đó là vũ khí mạnh nhất, vậy có phải Vu Bát đó có thể tập hợp linh khí của trời đất không?"
Vừa nghe thấy hai chữ Vu Bát, thiếu nữ áo trắng khẽ rùng mình một cái, dường như nàng cũng rất sợ vật này, nàng đáp:
"Đúng! Sau đó, Hứa Tiên đã làm theo kế hoạch của Pháp Hải. Những chuyện xảy ra sau đó không khác là mấy so với những lời truyền lưu của người trong nhân gian, nhưng vẫn có vài điểm khác. Bạch Tố Trinh không bị Pháp Hải thu vào tháp Phong Lôi, thật ra nàng đã sớm bị Vu Bát đánh chết tại chỗ, rồi được chôn dưới tháp Phong Lôi. Còn Tiểu Thanh, tội của nàng vốn không thể sống, nhưng vì nàng có tư chất tập võ, có thể luyện cả Di Thiên Thần quyết và Bất Diệt Ma Thân giống như Bạch Tố Trinh, mà Thần lại không muốn mất nhân tài nên đã tạm tha cho nàng, thu làm môn hạ của mình. Chỉ có điều, hắn cũng không dạy nàng toàn bộ hai môn võ công thượng thừa đó, sợ rằng sẽ có ngày nàng lợi hại như Bạch Tố Trinh, không thể khống chế được..."
Lắng nghe câu chuyện thương tâm của một người con gái đã chết, A Thiết cảm thấy trong lòng thổn thức, nhưng vì vẫn còn có vài điều chưa rõ nên hỏi:
"Nếu...mọi chuyện đã bình thường, vậy Thần phải xuất hiện ở nhân gian lại rồi chứ? Vì sao vẫn không thấy Sưu Thần cung?"
Thiếu nữ áo trắng thở dài, nói:
"Mọi việc rất đơn giản, bởi vì lúc mọi việc sắp diễn ra thì lại xuất hiện hai phiền toái khác."
"Lại có...phiền toái?"
"Đúng! Thần bỗng nhiên lui về tấm màn ở sau tẩm cung, từ đó về sau không gặp môn hạ nữa, cũng hủy bỏ việc thống lĩnh Sưu Thần cung tái xuất giang hồ. Cứ như vậy, thời gian dần trôi đi, thoáng cái đã hơn trăm năm..."
"Cái gì? Một người có dã tâm to lớn như Thần, sao có thể cam tâm ngủ đông đến một trăm năm? Hắn...vì sao?"
"Không ai biết cả, chỉ biết hắn vẫn còn sống sau tấm màn đó, dường như hắn đã trở thành một vị Thần trường sinh bất tử thật, thao túng vận mệnh tất cả mọi người ở Sưu Thần cung."
Thiếu nữ áo trắng buồn bã đáp.
A Thiết bỗng nhiên hỏi:
"Bao gồm cả cô ư?"
Đôi mắt của người thiếu nữ áo trắng lộ vẻ cô đơn vô hạn, chậm rãi đáp:
"Đúng! Ta cũng là một người bị Thần thao túng, bởi vì từ trước đến giờ ta vẫn chỉ là thế thân của Bạch Tố Trinh...."
"Cô...tại sao lại làm thế thân Bạch Tố Trinh?"
"Bởi vì, cách đây mười bốn năm trước vào lúc Thần được một trăm tám mươi tuổi, không hiểu sao hắn ta lại nhớ đến người con gái Bạch Tố Trinh đã qua đời. Mặc dù không hối hận với quyết định giết chết con gái mình năm xưa, nhưng hắn lại ra lệnh cho thuộc hạ đi khắp nơi tìm kiếm một người có thiên tư xuất chúng và khuôn mặt giống như Bạch Tố Trinh, sau đó đem về Sưu Thần cung. Hắn cũng gọi nàng là Bạch Tố Trinh, ban thưởng cho nàng danh hiệu Thần Cơ, sau đó giao cho trưởng lão Thần Mẫu thâm sâu khó dò, luôn ẩn mình sau tấm mặt nạ vĩnh hằng nuôi dưỡng...tất cả chỉ vì đền bù cho sự tiếc nuối của Thần đối với người con gái đã mất..."
"Cho nên, cô đã bị tìm thấy rồi trở thành Thần Cơ Bạch Tố Trinh?"
A Thiết nhìn vào đôi mắt ngập tràn sự cô độc của nàng, hỏi.
Thiếu nữ áo trắng đáp:
"Đúng vậy! Năm đó, ta mới chỉ được năm tuổi..."
"Năm tuổi? Năm tuổi mà cô đã giống như Bạch Tố Trinh lúc lớn lên rồi?"
Thiếu nữ áo trắng khẽ gật đầu, dường như đang nhớ lại những chuyện xưa trong quá khứ, nàng chậm rãi kể:
"Đúng, giống như đúc! Ta còn nhớ lần đầu tiên gặp Thần Mẫu, ta rất sợ mặt nạ có những vết đốm lạ thường, sợ đến nỗi muốn khóc lên. Nhưng Thần Mẫu lại dịu dàng ôm lấy ta, nhẹ nhàng nói: ‘Cô bé, đừng sợ! Con rất giống với con gái của Thần lúc năm tuổi, chỉ mong...ôi, chỉ mong vận mệnh của con không đáng thương như nàng, nếu không..."
Thiếu nữ áo trắng ngừng lại, dường như câu nói che chở của Thần Mẫu với nàng đã làm nàng nhớ đến tình cảm của một người mẹ đối với con gái ruột của mình.
"Cho dù năm xưa cô rất giống với Bạch Tố Trinh, nhưng bây giờ đã qua mười bốn năm rồi, đáng ra nên khác xưa mới phải chứ?" A Thiết nói.
"Không, mọi chuyện lại ngược với những gì huynh đang nói! Thần Mẫu nói rằng ta càng lớn càng rất giống với Bạch Tố Trinh..."
Nói đến đây, bỗng nhiên nàng giật tấm lụa trắng che mặt xuống, đưa mắt nhìn A Thiết, nói:
"Khuôn mặt này thật ra không khác gì dung mạo của Bạch Tố Trinh một trăm năm trước cả."
Nàng rốt cuộc đã gỡ tấm lụa che mặt xuống, mặt đối mặt, để cho A Thiết thấy dung mạo của mình một cách rõ ràng.
Thật quá đỗi kinh ngạc! A Thiết thật sự không thể nào tưởng tưởng được! Thì ra ngươi con gái Bạch Tố Trinh trong truyền thuyết bạch xà, dám vì tình yêu đối mặt với cường quyền ngăn trở mà hắn luôn ngưỡng mộ lại có dung mạo như vậy!
Ngoại trừ đôi mắt vô cùng mỹ lệ ra, người trước mắt còn có một khuôn mặt ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt ấy phối hợp với đôi mắt tuyệt đẹp kia quả thật đã tạo nên một dung mạo hoàn mỹ nhất trên thế gian, không gì có thể làm phai mờ được.
Đáng tiếc, gương mặt hoàn mỹ ấy lại ẩn hiện một ai oán. Nét mặt này vốn thuộc về thiếu nữ áo trắng ở trước mặt, nhưng có lẽ chính Bạch Tố Trinh thực sự của một trăm năm trước cũng từng có vẻ mặt ai oán này...
Cả hai đều là những người con gái xinh đẹp, vì người nam nhân mình thích mà không sợ nguy hiểm!
Tính cách của nàng, giấc mộng của nàng, cũng thật giống như Bạch Tố Trinh năm đó.
Không! Không nên nói mọi việc bây giờ như giấc mộng!
Có lẽ, nàng chính là Bạch Tố Trinh một trăm năm trước sống lại trên thế gian!
Nàng muốn trở về, muốn tìm kiếm tình yêu mà kiếp trước nàng chưa được đền đáp...
A Thiết thấy vậy liền ngây người một lúc, nhưng ngay lúc đó, Bạch Tố Trinh cũng nhận ra trên khuôn mặt kinh ngạc của A Thiết có một tia tình cảm khác thường với nàng, nhưng nàng lại không dám khẳng định, bởi vì thoáng cảm tình đó đã bị A Thiết nhanh chóng thu lại. Vì sợ biểu hiện trên gương mặt bán đứng mình nên A Thiết đã bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi:
"Nhưng trước khi cô được dẫn vào trong Sưu Thần cung, cô là con cái nhà ai?"
Thiếu nữ áo trắng nhỏ giọng nói:
"Năm ấy ta mới chỉ năm tuổi, thật sự còn rất nhỏ. Những ký ức trước năm tuổi ta đã không còn nhớ nữa, thậm chí ta còn không nhớ dung mạo cha mẹ ruột của mình. Ta chỉ nhớ, mẫu thân ta năm xưa đã từng dịu dàng gọi ta bằng một cái tên... là Tuyết Duyên...."
Khi nói tới hai chữ "Tuyết Duyên", khuôn mặt thiếu nữ áo trắng không khỏi thay đổi, trong đôi mắt đã ngân ngấn một thoáng gợn nước.
Tuyết Duyên, cầu duyên trong tuyết, một cái tên đa đoan cho một người con gái. Đằng sau cái tên ấy còn ẩn giấu thân thế của một người con gái biết bao đáng thương.
A Thiết hỏi:
"Vậy, cô có biết cha mẹ ruột của mình có còn hay chăng?"
Nàng cười thảm, nói:
"Thần Mẫu nói với ta, lúc người của Sưu Thần cung phát hiện được ta thì nhà ta đang bị biển lửa bao phủ. Phụ mẫu ta đang ở trong biển lửa, hai người vì muốn cứu ta nên đã hợp lực đẩy ta ra ngoài. Đáng tiếc...hai người bọn họ...không thể chạy trốn kịp...."
Nói tới đây, những giọt lệ ở nơi khóe mắt nàng cũng lã chã rơi xuống.
Một cô bé thật đáng thương! Nàng thậm chí còn không biết tên họ cha mẹ mình, chỉ biết cha mẹ đã hi sinh vì cứu nàng, nhưng cả cơ hội bái tế cha mẹ cũng không có.
Mỗi một người con gái xinh đẹp trên thế gian, đằng sau khuôn mặt xinh đẹp đều có những giọt nước mắt còn chưa khô không muốn người khác biết, từ trước đến nay vẫn như thế.
A Thiết nhìn thần sắc điềm đạm đáng yêu của nàng, không khỏi thương tiếc, nói:
"Tuyết Duyên cô nương, xin đừng quá đau buồn. Ta tin rằng cha mẹ cô năm ấy hi sinh tính mạng để cứu cô cũng không muốn...nhìn thấy cô đau buồn như thế...
Đây là những từ đáy lòng của A Thiết, hắn còn gọi nàng là "Tuyết Duyên cô nương" chứ không phải là "Thần Cơ" hay "Bạch Tố Trinh", đó cũng là một sự tôn trọng đối với nàng. Trong mắt hắn, nàng chính là Tuyết Duyên chứ không phải là thế thân Bạch Tố Trinh.
Nghe được những lời này, Tuyết Duyên cảm thấy rất vui mừng, cảm kích nói:
"Đã...lâu rồi không có ai gọi ta như thế, A Thiết, cảm ơn huynh. Chỉ mong...sau này huynh có thể gọi ta là Tuyết Duyên nhiều hơn nữa..."
Sau này? Hắn và nàng còn có sau này sao?
A Thiết đỏ mặt lên, vội vã tìm một chủ đề khác, xấu hổ nói:
"Tuyết Duyên cô nương, cô đã lớn lên trong Sưu Thần Cung, vậy...nhất định cô đã gặp Thần rồi? Hắn...có dung mạo như thế nào?"
Nhưng câu trả lời của nàng lại nằm ra ngoài sự tưởng tượng của hắn, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu đáp:
"Thật tiếc quá, A Thiết. Ta cũng không biết dung mạo thật của Thần, và không phải toàn bộ thời gian ta đều ở bên trong Sưu Thần cung...."
Nói tới đây, nàng đưa mắt nhìn khung cảnh tối mờ xung quanh một chút, rồi nói tiếp:
"Trong những năm qua, ta chủ yếu là sống ở nơi này."
A Thiết sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy mình đã mất hết manh mối, không còn biết gì nữa.
Đúng rồi, từ lúc trọng thương rồi tỉnh dậy đến nay, bây giờ hắn mới tự hỏi rốt cuộc đây là chỗ nào?
Tuyết Duyên không đợi hắn hỏi đã mở miệng nói trước:
"Đây là một huyệt động rất lớn dưới đáy Tây Hồ, cũng là một phân đàn bí mật của Sưu Thần cung."
Đây là đáy Tây Hồ, A Thiết không thể nào tin nổi, bèn mở miệng nói:
"Ta...không hiểu."
Tuyết Duyên nói:
"Tuy ta được đưa vào Sưu Thần cung để làm Thần Cơ Bạch Tố Trinh, nhưng Thần vẫn luôn gặp ta sau một tấm màn, ta chưa bao giờ thấy được dung mạo của hắn, thậm chí khi truyền Di Thiên Thần quyết cho ta, hắn cũng chỉ truyền miệng mà thôi. Sau khi ở trong cung được hai năm, Thần liền sai Thần Mẫu dẫn ta tới phân đàn dưới đáy sông Tây Hồ, bắt đầu học tập cách giúp Sưu Thần cung sưu tập tin tức các phái võ lâm Trung Nguyên. Và cứ cách năm năm, Thần mới để ta quay về cung một lần, mục đích là xem thử tiến cảnh Di Thiên Thần quyết của ta như thế nào.
Nghe thấy hết mọi việc, A Thiết cảm thấy đây không phải là ân huệ gì cả. Người tên Thần này, dường như mỗi khi làm việc gì đều có mục đích riêng cả, mỗi một người, dù là người con gái đã chết kia, cũng chỉ là con cờ thu thập tình báo cho hắn. Hơn nữa, A Thiết bỗng nhiên phát hiện một việc: Tuyết Duyên cũng tu luyện Di Thiên Thần quyết, vậy có phải nàng cũng...
A Thiết lại hỏi:
"Tuyết Duyên cô nương, cô có thể tu luyện Di Thiên Thần quyết, chẳng lẽ...cô cũng có thể trường sanh bất tử giống Thần?"
Tuyết Duyên gật đầu đáp:
"Không sai, chỉ cần tu luyện Di Thiên Thần quyết hay Diệt Thế Ma Thân trong một thời gian dài, người tập luyện đều có thể trường sinh bất tử."
A Thiết chấn động, trước mặt hắn là một người trường sinh bất tử thực sự. Nhưng hắn vẫn còn vài điều chưa hiểu, lại hỏi:
"Vậy vì sao Thần không truyền cả Diệt Thế Ma thân cho cô giống như đã cho Bạch Tố Trinh tu luyện năm xưa?"
Tuyết Duyên nói:
"Bởi vì đã có sự việc lần trước, Thần không muốn lại xuất hiện một người đối nghịch mạnh như con gái mình năm xưa nên đã cố ý chỉ truyền một môn. Nhưng vì muốn củng cố thực lực Sưu Thần cung cho ngày tái xuất giang hồ sau này, và cũng để kiềm chế ta nên vào lúc ta vào cung, Thần đã đồng thời tuyển một nam đệ tử sáng dạ thiên tư siêu phàm, lớn hơn ta mười tuổi và truyền Diệt Thế Ma Thân cho gã. Sau đó, Thần còn phong gã làm "Thần Tướng" của Sưu Thần cung..."
"Nói như vậy, nếu như cô phản bội Thần thì Thần sẽ phái ‘Thần Tướng’ này đối phó cô? Thậm chí là giết cô?"
"Đúng! Nhưng mà bây giờ Thần Tướng đang ở một nơi ít người tới, hắn không thể nào đến đây được."
Nàng vẫn chưa biết Thần Tướng đã thoát khốn được nên rất yên tâm nói như thế.
"Cho nên, A Thiết à, huynh cứ an tâm ở chỗ này dưỡng thương. Phân đàn này là nơi Thần Mẫu nuôi dưỡng ta, cũng là chỗ ta thu thập tin tức tình báo nên không còn môn hạ Sưu Thần cung nào nữa cả. Mặc dù còn có Đại thần quan và Nhị thần quan sưu tập tin tức võ lâm với ta, nhưng Đại thần quan đã bị ta đánh trọng thương, tuyệt sẽ không trở về nơi này, Thần Mẫu cũng ít khi về đây, còn Nhị thần quan thì..."
Nói đến đây, nàng cũng biết mình đã nói nhầm rồi nên lập tức làm thinh.
Nhưng sao A Thiết lại không biết Nhị thần quan là ai chứ? Nhị thần quan chính là Tiểu Tình đã không tiếc thân hy sinh tính mạng để cứu hắn và A Hắc.
Nghĩ tới cảnh tượng Tiểu Tình lúc chết, nghĩ đến hình phạt nghiêm nghị của Sưu Thần cung với phản đồ, A Thiết liền đưa mắt nhìn Tuyết Duyên cam nguyện phản bội Thần đang ở trước mắt một cách chăm chú. Nếu như nàng ở cùng với hắn, tấm thân như hoa như ngọc này dù có bất tử cũng có ngày phải chết không toàn thây, hoặc phải nhận lấy kết quả như Bạch Tố Trinh. Hắn gắng gượng chịu đựng vết thương mới khép miệng trên người, chật vật đứng dậy, mồ hôi tuôn ra như suối, nói:
"Thật xin lỗi, Tuyết Duyên cô nương, tôi...không thể ở đây nữa, tôi muốn đi...ngay hôm nay."
Vừa nghe lời này, Tuyết Duyên lập tức thất kinh, hỏi:
"A Thiết, huynh...vì sao lại muốn đi? Huynh cũng biết...huynh là Bộ Kinh Vân? Đại thần quan...tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho huynh. Nếu như ở bên cạnh ta, ít ra huynh sẽ an toàn hơn một chút..."
Những lời này của nàng vừa có tình vừa có lý, nhưng A Thiết biết mình không thể mềm lòng được nên quyết tâm nói:
"Nhưng...nếu không phải vì cô, mẫu thân của ta và Tiểu Tình...cũng không phải chết, nhị đệ A Hắc của ta...càng không bị Đại thần quan bắt, lúc này sống chết còn chưa rõ, đại ca như ta...sao có mặt mũi ở cạnh cô mà không để ý đến? Cho dù...ta không biết làm cách nào để tìm đệ ấy, ít nhất...cũng phải về nhà xem một chút...có khi đệ ấy may mắn chạy thoát..."
"A Thiết, không, Bộ Kinh Vân! A Hắc đã trúng ‘Thực tâm nguyên không’, tính mạng dữ nhiều lành ít! Đệ ấy không thể về nhà nữa, huynh có đợi cũng chỉ vô ích thôi. Đáng tiếc, ta không thể biết Đại thần quan đã mang A Hắc đi đâu..." Tuyết Duyên khuyên nhủ.
"Vì thế ta mới van xin cô dẫn ta rời khỏi đây, ta phải về nhà chờ đệ ấy."
Lời A Thiết nói như chém đinh chặt sắt vậy.
Thấy nét mặt kiên quyết ấy, Tuyết Duyên không khỏi thất vọng trong lòng, xem ra hắn không thể vì nàng mà ở lại được. Một lúc sau nàng mới thở ra một hơi, nói:
"Được rồi! Nếu như huynh đã kiên quyết như thế, vậy đi theo ta!
Nói xong, nàng liền cất bước đi tới phía trước.
A Thiết vội vàng theo sau, nhưng vết thương trên người vừa lành, vốn hắn không nên xuống giường đi lại quá sớm. Còn chưa bước được mấy bước, hắn đã lảo đảo muốn ngã xuống, may mà Tuyết Duyên xoay người lại giữ hắn, dịu dàng nói:
- A Thiết, ta thấy...hay là huynh ở lại nghỉ ngơi thêm một hai ngày đi.
Nhưng A Thiết không nói câu nào, lại đứng thẳng lên. Tuyết Duyên không thể giữ hắn được, chỉ còn cách đi trước dẫn đường.
Dường như hai người đang đi qua một không gian tối đen mênh mông không bến bờ, đi tới trước được mấy trượng, họ mới thấy thông đạo được lát gạch, bên trong thông đạo còn có tiếng gió thổi tới vù vù. Tiếng gió? A Thiết cảm thấy kỳ lạ, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn vào thông đạo một cái. Tuyết Duyên thấy thế, liền nói:
"Dưới Tây Hồ lại có gió, có phải rất kỳ quái không?"
"Có không gian thì gió mới vào, câu này nói không sai. Con đường này chính là đường tới cửa ra vào phân đàn Sưu Thần cung này, thông lên tới mặt đất, cho nên, thỉnh thoảng trong thông đạo có gió thổi vào, đây cũng là nơi duy nhất của phân đàn này có thể đứng hóng gió được..."
Thì ra Tây Hồ này giống như một tòa kiến trúc thần bí vậy!
Tuyết Duyên nói xong đã cất bước đi lên thông dạo, A Thiết cũng yên lặng đi theo nàng. Hai người đi thẳng tới phía trước, địa thế càng lúc càng lên cao, đồng thời cũng hẹp đi không ít. Dần dần, A Thiết đã thấy đằng trước có vài tia sáng yếu ớt truyền vào. Cứ đi tiếp như thế thêm mười trượng, rốt cuộc đã tới điểm cuối, cảnh vật nhất thời sáng sủa hẳn lên. Nhưng ở ngay miệng thông đạo lại có một con rắn khổng lồ dài khoảng hai trượng, toàn thân được bảo phủ bởi một lớp vảy màu trắng bạc, đôi mắt đỏ rực. Con rắn này nhìn A Thiết, không ngừng thò thụt cái lưỡi.
A Thiết cả kinh, Tuyết Duyên bên cạnh vội giải thích:
"Đừng sợ, con rắn này đã được thuần hóa ra, ở đây phụ trách việc công coi người ra vào phân đàn thôi. Nếu có người đến gần, nó sẽ hù dọa để họ bỏ đi, tránh việc phân đàn bị phát hiện.
Nàng vừa nói vừa vỗ về con rắn trắng kia nhẹ nhàng, mà dường như con rắn trắng này cũng rất hiểu chuyện, nó chậm rãi co người lại rồi nằm xuống.
Tuyết Duyên quay đầu lại nhìn A Thiết một chút, nói tiếp:
"Thật ra đây chính là con rắn trắng Bạch Tố Trinh đã cứu hơn một trăm năm trước, nó tên là Tiểu Bạch..."
Nghe thấy đây chính là con rắn trắng Bạch Tố Trinh đã cứu năm xưa, A Thiết không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn nó thật kỹ. Ngay lúc này, Tuyết Duyên lại thở dài:
"Nhớ lại năm xưa, sau khi Bạch Tố Trinh chết đi, tình yêu của nàng là Hứa Tiên đã hoàn toàn quên người con gái hồng nhan bạc mệnh ấy, cưới vợ rồi sinh con, chỉ có con rắn trắng này vẫn cố chấp ở Tây Hồ này đợi chờ ân nhân đã mất, mấy trăm năm nay, dù mưa hay nắng thì nó vẫn không ngừng ở nơi đây thương tiếc nàng.”
Nói tới đây, đôi mắt nàng hơi rũ xuống, vẻ mặt đầy thương tiếc, A Thiết cũng cảm thấy thật buồn bã.
Đúng vậy! Thời gian đã trôi qua hơn trăm năm, người yêu và tình yêu của Bạch Tố Trinh năm xưa đã sớm thành tro bụi, điều còn sót lại duy nhất chính là một con rắn trung thành, luôn luôn nhớ nhung ân nhân đã cứu nó..
Tính mệnh con người ngắn hơn mệnh rắn, máu người cũng nóng hơn máu rắn, nhưng mà...
Lòng người biến hóa khôn lường hơn rắn, có thể trở nên lạnh giá một cách nhanh chóng!
Nếu như Bạch Tố Trinh dưới suối vàng có biết, có lẽ sẽ cảm thán một câu: sớm biết có hôm nay, trước đã không làm thế.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
19 chương
124 chương
32 chương
1595 chương
20 chương
703 chương
78 chương