Phong vân ngạo thiên
Chương 18 : Quen dần cuộc sống (2)
- Dật Hiên, Dật Hiên, huynh có ở đó không? - Có người bỗng dưng gõ cửa làm ngắt đi mạch suy nghĩ của chàng.
- Đến đây. - Phượng Dật Hiên từ tốn bước ra mở cửa, thì ra là Mộ Dung Ngưng Nguyệt.
- Ngưng Nguyệt sư tỷ có chuyện chỉ giáo? - Chàng nhẹ nhàng nói trên môi vẫn là nụ cười ôn nhu thường trực, quả nhiên là công tử như ngọc,lực sát thương của nhan sắc bậc này thật sự quá lớn làm cho Ngưng Nguyệt không hiểu sao bỗng tim đập nhanh, hai má chuyển hồng.
- Không,.. không có. Ta chỉ muốn đến hỏi huynh, bọn ta chuẩn bị đến Khấp Huyết sâm lâm lịch luyện, huynh có muốn đi chung không? - Ngưng Nguyệt vừa nói vừa nhìn chăm chú vào chàng, ánh mắt long lanh mang theo ý dò hỏi.
- Ân, ta cũng đang có ý định này, thật trùng hợp. Vậy lúc nào đội của sư tỷ xuất phát, để ta đến hội họp kịp lúc.
- Chúng ta định giờ Mão ngày mai sẽ xuất phát.
- Vậy hẹn sư tỷ ngày mai gặp lại. - Phượng Dật Hiên chắp tay chào.
- Nhưng...
Dật Hiên... - Ngưng Nguyệt ngập ngừng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của chàng như có điều muốn nói nhưng không hiểu sao sau đó lại thôi. Nhìn cánh cửa phòng dần khép lại, vẻ lưu luyến trên mặt nàng đã không thể dấu đi được. Miệng nàng mấp máy, lời nói như thì thầm:
- Mai gặp lại, Dật Hiên.
--------------------------------------------------------------------------------Từ tờ mờ sáng, phía trước Du Ninh điện đã tụ tập khá nhiều người. Đây chính là đoàn đội đi lịch luyện ở Khấp Huyết sâm lâm. Lúc mọi người đang nói chuyện rôm rả thì từ phía xa thấy thêm một bóng người đang bước đến. Ánh sáng ban mai chiếu lên bóng chàng rực rỡ, vạn vật xung quanh đến như mất đi màu sắc, lúc này tiếng nói chuyện cũng bỗng nhiên dừng hẳn, họ đều dường như câm lặng trước vẻ đẹp này. Cảnh này làm Ngưng Nguyệt đang đứng trong đám người nghĩ đến một câu: " Phu quân ta là anh hùng đỉnh thiên lập địa, sẽ có ngày cưỡi mây ngũ sắc đến đón ta". Thực sự lúc này có lẽ đến chín phần những cô nương ở đây chắc đều có ý nghĩ muốn trở thành tân nương của chàng ấy. Bóng người đến gần hơn, Phượng Dật Hiên thấy mọi người bỗng dưng im lặng thì thấy lạ, bèn hỏi:
- Các vị huynh đệ tỷ muội đến đây thật sớm, có phải ta làm trễ giờ của mọi người không?
- Không có, không có, nào có đâu. - Các vị cô nương gia ở đây đều tranh nhau ríu rít trả lời, ánh mắt đều mang nét ngượng ngùng ái mộ. Còn các vị huynh đệ ấy hả, chỉ còn cách bó tay chứ biết làm sao giờ, đọ thực lực thì người ta là thiên tài nhất lưu, đọ nhan sắc...À mà thôi, khỏi đọ đi, các nhan sắc này cũng quá nghịch thiên rồi, phàm nhân như bọn ta đọ không nổi, các vị huynh đài thầm nghĩ.
- Ừm, nếu mọi người đã tụ tập đông đủ thì chúng ta xuất phát luôn nhé. - Vị đại sư huynh dẫn đầu lên tiếng cắt ngang những bóng bóng hồng đang nổi lềnh phềnh trên đầu các cô nương và vẽ bất lực của các sư huynh đệ. Mọi người bừng tỉnh vội vàng chỉn chu lại hành lí rồi bước theo. Họ đi đến một truyền tống trận ở ngay trong Du Ninh điện, vị sư huynh dẫn đầu lấy ra những khối linh thạch đặt vào cây cột phía trước truyền tống trận, quay đầu nhắc nhở mọi người:
- Mọi người nhanh bước vào cửa truyền tống đi, trận pháp bắt đầu khởi động rồi.
Nghe vậy mọi người bước nhanh vào trận pháp truyền tống phía trước, xung quanh lóe lên ánh sáng ngũ sắc nhẹ bao quanh trận pháp, chỉ vài giây sau mọi người đã biến mất và xuất hiện ở thành Khúc Lan gần Khấp Huyết sâm lâm.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
56 chương
229 chương
73 chương