Phong vân ngạo thiên

Chương 11 : Võ sư và luyện đan sư - tam tu song hành - không gian liên hoa thượng cổ (1)

Nghe vậy hai mắt Tiên Nhi phát sáng, tủm tỉm cười: - Thật tốt, ít nhất ta sẽ cảm thấy mình còn giống người khác, ta có thể cọ xát với những triệu hồi sư ở những đại lục khác. - Nhưng trước đó, mẫu thân người phải nâng cao thực lực vì các đại lục khác các ma pháp sư, võ sư và triệu hồi sư đều vô cùng cường đại. - Đúng vậy. Chính là thực lực quyết định. Nhưng ta cảm giác rằng triệu hồi sư mặc dù có sự bảo hộ của ma thú và tinh thần lực cường đại nhưng thân thể lại vẫn yếu ớt như ma pháp sư, nếu chiến đấu từ khoảng cách từ xa thì không sao chứ nếu cận chiến thì vô cùng nguy hiểm. Vì vậy ta có thêm một quyết định đó chính là rèn luyện cho thân thể này trở thành thân thể của một võ sư như vậy thì khi chiến đấu khả năng chịu đựng và sống sót sẽ cao hơn nhiều. - Hả, không phải chứ. Người đã như vậy rồi còn tu luyện võ sư nữa sẽ không phân tán việc tu luyện chứ ạ. Nhưng mà cũng đúng theo cảm nhận của con, mấy vạn năm qua thân thể của ma pháp sư luôn yếu ớt như vậy, chiến đấu từ xa với võ sư đồng cấp thì không sao nhưng khi võ sư có cấp bậc cao hơn phải cận chiến thì rất bất lợi. - Mà Tiểu Liên Nhi này, luyện đan sư ở nơi này là thế nào ấy nhỉ? - Ân, mẫu thân, luyện đan sư ở đây dựa vào nhận biết dược liệu rồi đem vào đan lô luyện ra đan dược phục dụng cho tu luyện và chữa thương. - Thật hay, ta cũng rất có hứng thú với y thuật mà luyện đan sư lại có lợi như vậy nếu ta trở thành luyện đan sư thì sẽ không lo việc chữa thương nữa.- Cái này thì con hoàn toàn tán thành nhưng còn phải xem thiên phú về y dược của người nữa tuy không khan hiếm như triệu hồi sư nhưng luyện đan sư cũng vô cùng tôn quý. Bây giờ muốn biết người có thiên phú về võ sư và luyện đan sư hay không thì dễ thôi. Thân thể của con chính là một thần khí không gian Liên Hoa thượng cổ chứa đấy đủ toàn bộ nhưng thứ linh tinh mà mẫu thần cùng phụ thần luyện ra cho nên ấy hả, trong đó cũng có mấy vật thử nghiệm thiên phú mà. Nào người chỉ cần tập trung ý nghĩ muốn đi vào không gian cuả con là được. Làm theo lời của Tiểu Liên Nhi chỉ trong thoáng chốc bóng hình của Tiên Nhi liền biến mất tại chỗ tiến nhập không gian Liên Hoa thượng cổ. Nhìn xung quanh không gian cũng không phải là lớn lắm, các cánh cửa trước mặt đều đóng chặt chỉ có một cánh cửa ngoài cùng là để mở. Tiên Nhi không khỏi thắc mắc. Như hiểu được ý nghĩ của nàng, Tiểu Liên Nhi cất tiếng: - Mẫu thân à, ban đầu không gian này không nhỏ như vậy đâu, mỗi cánh cửa sẽ mở ra một không gian khác phụ thuộc Liên Hoa thượng cổ nhưng nó hiện giờ đang bị phong ấn giống con nên chỉ khi thực lực người tăng lên thì từng ô cửa mới dần mở từng cái một. Nào vào xem cánh cửa đầu tiên đi ạ. Tiến vào cánh cửa đầu tiên, nàng thấy các dụng cụ đủ hình dạng mà theo trí nhớ của Tiểu Liên Nhi nàng liền lấy 2 vật có hình dạng hình cây kiếm (võ sư) và hình đan lô (luyện đan sư) được chia làm mười nấc để kiểm định thiên phú. Theo chỉ dẫn của Tiểu Liên Nhi, nàng vận chiến khí nhẹ nhàng chạm vào cây kiếm dòng lưu quang màu vàng tăng lên từng nấc: 1...2...3....4...5...6...7. Nó vẫn chưa dừng lại tiếp tục tăng nấc: 8...9. Lúc này tốc độ của lưu quang mặc dù chậm hơn nhưng vẫn không ngừng:10 rồi bùm...bùm...bùm và vỡ nát để lại một đống phế vụn. Mặc dù Tiên Nhi tránh kịp nhưng mặt mũi nàng cũng đen sì làm cho Tiểu Liên Nhi rất buồn cười nhưng nhìn kết qủa phía trước cũng chỉ có thể nghẹn lại, ẩm thầm phỉ nhổ trong lòng sự biến thái cực hạn của vị mẫu thân này. Lấy được kinh nghiệm lần vừa rồi, lần này khi đưa tinh thần lực tiến vào đan lô nàng đã nhảy tránh xa và kết quả cũng tương tự: bùm...bùm...bùm và bùm. Lúc này Tiểu Liên Nhi chỉ có cảm giác, phải nói như thế nào nhỉ, ừ là trăm mối ngổn ngang. Còn Tiên Nhi thì biểu cảm mặt than là chắc rồi, nàng hình như thấy mình giống như bị chơi xỏ, hai lần thử nghiệm đều là nổ và nổ là sao chứ. Nhìn biểu cảm cổ quái của Tiểu Liên Nhi biến thành tiểu tinh linh đang ngồi trên bả vai nàng. Tiên Nhi không cầm lòng được hỏi: - Thế này là sao chứ? - Là sao, ôi trời ơi là sao nữa ạ, chính là...haizzz là thiên phú của người hai cái vật thể này không có chịu nổi chứ còn gì nữa.