Phong vân kinh thiên
Chương 2 : Hỗn độn thạch.
Trời xanh trong vắt, núi non trùng điệp kéo dài, nơi xa đều bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ không thể nhìn rõ mọi vật. Ở giữa vùng đất được sương mù bao quanh, có một ngôi nhà nằm lạc mình giữa thảo nguyên mênh mang.
Lúc này, bên trong sông chạy dài phía bên phải ngôi nhà nhỏ, một bóng hình nhỏ xinh trôi nổi trên mặt sông. Mặt như phù dung, mi hình lá liễu, mũi kiều nhỏ xinh, môi anh đào khéo léo. Cả người tản ra sự dịu dàng, thánh khiết, mà bình yên.
Nếu con lợn rừng hung hãn ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên bởi đây chính là bữa ăn đột nhiên biến mất dưới chân nó lúc nãy.
Đúng là Hạ Ngữ Hinh.
Mà điều khiến người ta ngạc nhiên hơn, chính là các vết thương lớn nhỏ trên người nàng lúc này đã biến mất không thấy. Da thịt non mịn như da em bé, nếu như không phải trên váy áo nàng còn vương lại vết máu, thì còn tưởng rằng những vết thương ban nãy trên người nàng chỉ là ảo giác mà ra.
Mỹ nhân trong sông nhẹ rung rung hai hàng mi, đôi mắt từ từ mở ra. Ánh mắt mông lung mơ hồ nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây trên cao.
Nàng....là còn sống hay lại lần nữa chết đi?
Khẽ cử động cánh tay một chút, rồi từ từ đưa lên cao. Không có bị nhìn xuyên qua. Hạ Ngữ Hình giật mình ngồi dậy, bởi vì hành động bất ngờ khiến nàng bị sặc uống mấy ngụm nước.
Hạ Ngữ Hinh hoang mang nhìn cảnh vật xung quanh mình. Đây là đâu? Tại sao nàng lại ở đây?
Nàng không phải bị lợn rừng tập kích sao?
"Tỉnh rồi".
Ngay khi Hạ Ngữ Hinh đang tự hỏi mình vô vàn câu hỏi vì sao, một giọng nói êm tai dễ nghe ngay bên cạnh truyền vào trong tai nàng.
Hạ Ngữ Hinh giật mình nhìn qua, một cậu bé tầm hai ba tuổi vô cùng bụ bẫm đáng yêu, gương mặt tròn tròn, hai mắt đen lúng liếng, trên người mặc một bộ trường bào trắng tinh, mái tóc được búi gọn trên đỉnh đầu xuất hiện trước mặt nàng. Dáng vẻ như một tiểu chính thái, cằm nâng cao cao, hai tay chắp sau người đầy ngạo kiều, chọc người yêu thích không thôi.
Thật là một tiểu loli đáng yêu!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hạ Ngữ Hinh.
"Bé con, ngươi là ai?". Hạ Ngữ Hinh tràn đầy hứng thú nhìn cậu bé đáng yêu trước mặt mình.
Ai biết, nghe xong câu hỏi của Hạ Ngữ Hinh, tiểu chính thái liền quắc mắt, cả người giống như mèo dẫm phải đuôi, rống lên: "Ngươi mới là bé con. Cả nhà ngươi mới là bé con. Lão tử chính là Khí linh của Hỗn độn thạch, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở - An Cát. Lão tử không phải bé con, lão tử đã sống hơn trăm vạn năm".
"Khí linh? Hỗn độn thạch?". Hạ Ngữ Hinh ngạc nhiên nhìn tiểu chính thái tự xưng là An Cát.
"Hừ! Nói cho một tên tay mơ như ngươi, ngươi cũng không hiểu". An Cát bĩu môi liếc nhìn Hạ Ngữ Hinh đầy ghét bỏ, rồi ngạo kiều nâng cằm, nói: "Nói cho ngươi biết. Nơi ngươi đang đứng được gọi là bên trong Hỗn Độn thạch. Hỗn Độn thạch là một loại không gian tùy thân có thể tự hành thành một thế giới riêng. Ở đây có thể trồng trọt, cất trữ vật sống vật chết đều được, linh khí ở đây cũng vô cùng dồi dào. Ngoài ra, ở đây còn có rất nhiều bảo vật người người tha thiết ước mơ. Hỗn Độn thạch chính là một loại vô địch pháp bảo từ thời thượng cổ mà ai ai cũng muốn tranh đến bể đầu để có được nó. Mà ta chính là Khí linh của Hỗn Độn thạch, gọi là An Cát".
An Cát ngẩng đầu đầy ngạo kiều, hai mắt sáng long lanh như đang nói: "mau tới khen ta đi, mau tới khen ta đi". +
Hạ Ngữ Hinh nhìn An Cát trước mặt, tuy thấy buồn cười nhưng cũng rất nể tình giơ lên ngón tay cái: "Thật không ngờ An Cát siêu việt như vậy. Thật là soái muốn chết".
"Đương nhiên".
Thấy An Cát tuyệt không hề khiêm tốn, Hạ Ngữ Hinh chỉ có thể bĩu môi, lắc đầu cười cười. Rồi chợt nhận ra mình nãy giờ vẫn ở dưới sông, liền lên bờ, hai mắt đánh giá xung quanh, song bất ngờ phát hiện vết thương trên người mình đều không thấy.
"An Cát, vậy tại sao ta lại ở đây? Nãy ta không phải bị lợn rừng đè ngã sao? Còn nữa, vết thương trên người ta đâu rồi?".
"Hừ! Không đưa ngươi vào đây, không lẽ để ngươi trở thành thịt vụn dưới răng con lợn rừng kia. Bằng vào khối thân thể chỉ có mấy lượng thịt này, còn chưa đủ cho nó nhét kẽ răng đâu. Còn vết thương tất nhiên là khỏi rồi. Bởi vì ngươi bị thương quá nặng, ta phải cho ngươi ăn một viên Thánh Bảo Đan cấp ba trung cấp, lại thêm Hỗn Thiên Hà bổ dưỡng, nếu còn không khỏi, đó mới là chuyện ly kỳ".
An Cát đầy xú thí oán giận, hắn mới sẽ không nói cho nàng biết, thật ra là do hắn ở đây một mình cô đơn quá lâu rồi, khó khăn lắm mới thấy Hỗn Độn thạch một lần nữa nhận chủ, nên tất nhiên là sẽ không để nàng cứ vậy chết đi rồi.
Nếu như nàng chết, vậy hắn còn không biết đợi tới khi nào mới lại có người tiếp theo được tán nhận nữa.
"Nói vậy, An Cát, ngươi cũng biết ta không phải người của thế giới này, đúng không?". Hạ Ngữ Hinh nhìn An Cát nói đầy chắc chắn mà không phải dò hỏi.
"Đúng vậy. Hôm ngươi bị sét đánh, trùng hợp không gian hỗn độn lúc đó vô tình đi ngang qua địa cầu của các ngươi được mở ra. Nếu không phải có Hỗn Độn thạch, thì giờ ngươi đã hồn phi phách tán rồi".
"Vậy An Cát, ngươi cũng biết ta không phải người của Chí Lâm đại lục. Cho nên, ngươi có thể giúp ta giới thiệu rõ hơn về thế giới này được không?".
An Cát gật đầu, cũng không dong dài, trực tiếp giới thiệu cho nàng. Theo An Cát giới thiệu, Hạ Ngữ Hinh càng hiểu rõ hơn về thế giới này.
Nơi nàng đang sống được gọi là Chí Lâm đại lục. Thế giới này lấy võ vi tôn, người ở đây đều tu luyện huyền khí. Mỗi một người đều bắt đầu từ năm ba tuổi học cách cảm nhận Thiên lực chứa trong Thiên địa, đồng thời đem Thiên lực cất trữ tới trong đan điền của mình, như vậy liền xem như chạm tới cánh cửa tu luyện.
Sau khi thành công đem Thiên lực dung nhập vào đan điền, sau đó cần khống chế Thiên lực ở trong cơ thể của mình để vận hành, đả thông chạy đủ một trăm lẻ tám vòng kinh mạch mới xem như bước qua cảnh giới Nhập Cảnh bước vào cảnh giới Cảnh Thiên.
Đây mới chính thức là bước vào con đường tu luyện.
Cấp bậc Cảnh Thiên bao gồm Linh khí, Linh đồ, Linh sĩ, Linh sư, Linh quân.
Qua cảnh giới Cảnh Thiên là cảnh giới Tam Thai bao gồm Linh tướng, Linh thần, Linh vương, Linh tôn, Linh đế. Người tới cảnh giới Tam thai còn có thể ngự kiếm bay trên bầu trời.
Một trăm lẻ tám vòng kinh mạch được phân chia từ vòng một tới vòng ba mươi thuộc về giai đoạn sơ cấp, từ vòng ba mươi mốt tới vòng bảy mươi hai thuộc về giai đoạn trung cấp, từ vòng bảy mươi ba tới vòng một trăm lẻ tám thuộc về giai đoạn cao cấp.
Trên thế giới này có vô số các quốc gia, nhiều tới không đếm hết được, cho nên được phân chia là Đại quốc, Nhị quốc, và Tiểu quốc.
Đại quốc gồm bốn quốc gia lớn, phân biệt là Thanh Vân quốc nằm ở phía Nam, Tử Dương quốc nằm ở phía Bắc, Lam Huyền quốc nằm ở phía Đông, và Hoàng Phù quốc nằm ở phía Tây.
Ngoài ra còn có Thất đại Tông môn là Cửu Thiên tông, Thái m tông, Kiếm tông, Thiên Đan tông, Thanh Vi tông, Phù Lục tông, Nam Thiên tông.
Nhị đại các gồm Thất Tinh các và Châu Đại các.
Ngoại trừ các phe nhóm tông môn, còn có bốn hiệp hội lớn trải rộng toàn bộ đại lục là Hiệp hội Luyện đan sư, Hiệp hội Luyện khí sư, Hiệp hội Linh sư, và Hiệp hội Thuần thú sư.
Cùng với đó, là có bốn đại chức nghiệp rất được săn đón bao gồm Luyện khí sư, Luyện đan sư, Thuần thú sư, và Trận pháp sư.
Chí Lâm đại lục có rất nhiều yêu thú linh thú. Bởi thân thể của yêu thú cứng rắn, có thể trực tiếp rèn thành vũ khí hoặc dùng để cường hóa vũ khí, ma tinh của yêu thú còn có thể dùng để luyện đan. Nên các tu luyện giả thường kết đội cùng nhau đi đánh giết yêu thú, săn ma tinh và thu hoạch xác yêu thú. +
Sau khi hiểu rõ về nơi mình tới, Hạ Ngữ Hinh liền rơi vào trầm tư. Trước đó, từ trong ký ức của nguyên chủ, Hạ Ngữ Hinh đã cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn và phi khoa học, nhưng giờ nghe An Cát giới thiệu rõ ràng, nàng lại cảm thấy những gì trước đó mình biết mới chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.
Nhưng đồng thời cũng đối với một thế giới hoàn toàn khác biệt với địa cầu nổi lên sự tò mò và hứng thú vô cùng sâu.
Chợt, Hạ Ngữ Hinh nở một nụ cười đầy rạng rỡ, trong tâm cũng thầm hạ quyết định nào đó.
Nếu như ông trời đã để ta - một thiên tài của giới y học tới đây, như vậy nếu ta không trôi qua đến phong sinh thủy khởi, vậy không phải thật xin lỗi bản thân mình sao.
Hạ Ngữ Hinh quyết định bắt đầu từ hôm nay cũng sẽ học người ở thế giới này bắt đầu tu luyện, sau đó xông xáo khắp nơi xốc lên một mảnh trời của riêng mình, giống như bản thân nàng khi ở thế kỷ 21.
"An Cát, ta cũng muốn tu luyện, ngươi có thể chỉ dẫn ta không?". Hạ Ngữ Hinh vốn định tự mình mày mò một phen, nhưng nghĩ tới người khác đều ở lúc ba tuổi bắt đầu tu luyện, mà nàng hiện tại đã mười bốn tuổi, còn chưa có tu luyện, bước khởi đầu đã chậm hơn người khác rất nhiều. Hơn nữa, nguyên chủ bởi vì là phế vật không thể tu luyện, nên trước kia đều không có nghiên cứu qua về phương diện này, thành ra hiện tại trong đầu nàng đều là một mảnh trống rỗng.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
10 chương
127 chương
13 chương
99 chương
59 chương
15 chương