Phong Ngự

Chương 185 : Hộ tống

Nhóm ba người Phong Nhược vừa đi vừa trò chuyện thì đã bước vào trong Chấp Sự Hữu Điện của Trấn Thiên Tông rồi, tuy nơi này không thể sánh được với khu vực mua bán của môn phái Cửu Thần Cung được, nhưng xem ra cũng không tệ lắm. “Đến Thương Nguyệt thương hội đi, tuy bọn họ đa số là gian thương thế nhưng các loại vật phẩm tu tiên đều tập trung vào đó cả” Bành Việt thoáng giới thiệu qua tuy có hơi khó chịu một chút, quả thật chuyện này cũng rất bình thường, bởi vì các cửa tiệm thuộc Thượng Tam Viện và Hạ Tam Viện trong Trấn Thiên Tông chỉ chủ yếu đứng ra chào hàng cho các vật phẩm tu tiên do đám đệ tử nội viện luyện chế mà thôi, cho dù giá rất rẽ nhưng rõ ràng nguồn cung cấp và phương diện cung ứng chắc chắn không thể nào bằng các thương hội chuyên nghiệp, cho nên trừ khi những lúc xấu hổ vì tài sản trong túi còn ít ỏi mới gắng chui vào các cửa tiệm của môn phái, hầu hết bình thường đều đến thẳng thương hội để mua sắm, và nhờ thế mạnh như thế nên những môn môn phái cho phép Thương Nguyệt thương hội mở cửa hiệu ngay tại sơn môn của Tông mình. Tính ra trong toàn bộ khu vực của Chấp Sự Hữu Điện này thì Thương Nguyệt thương hội đã độc chiếm một đài cao lớn nhất ngay trung tâm rồi, trên đó có tổng cộng mười người phục vụ, xem ra tình hình mua bán hàng ngày không tệ chút nào. “Trước hết lấy cho ta một trăm túi lửa lớn, thêm một trăm năm mươi cân Tinh Hoàng Thiết, chín cân Ám Ngân Sa và ba miếng Kim Thạch loại hai thước” Bành Việt vốn đã rất thành thạo nên gọi một đống khá nhiều tài liệu luyện khí, sau đó mới quay sang hỏi kỹ: “Phong Nhược, ngươi quyết định dùng đỉnh luyện khí loại hạ phẩm hay trung phẩm?” “Đương nhiên ta sẽ chọn đỉnh luyện khí trung phẩm, tuy nhiên giá cả thế nào?” Phong Nhược không chút nghĩ ngợi mà chọn ngay, vốn lúc trước hắn còn thừa lại hơn hai ngàn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, tuy nhiên không lâu sau đó vì muốn giúp đỡ con Thanh Điểu kia bế quan nên đã cải tiến đình viện, bố trí trận pháp này nọ lại tốn hơn ngàn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm , số còn thừa lại lúc này có lẽ cũng đủ mua một chiếc đỉnh luyện khí trung phẩm rồi. “Ha ha... đỉnh luyện khí trung phẩm có giá là năm trăm viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm, nếu như đạo hữu có được mức độ cống hiến của bản thương hội, cũng có thể được giảm miễn một phần nào đó”. Người trả lời Phong Nhược lại là một người trong thương hội có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, chỉ thấy hắn tiện tay trưng ra ba chiếc đỉnh luyện khí gần bằng nắm tay, nhưng rõ ràng có kiểu dáng không giống nhau lắm, sau đó hắn lần lượt giới thiệu qua: “Đây là thành phẩm đắc ý của Tiếu Nguyệt Đại sư trong bản thương hội, toàn bộ đều có phẩm chất trung phẩm, đạo hữu có thể tùy ý chọn lựa một chiếc”. “À...” Phong Nhược nhẹ gật đầu nhưng ánh mắt lại nhìn về Bành Việt đang đứng bên cạnh, dù gì bản thân hắn chưa từng tìm hiểu qua mấy loại đỉnh luyện khí này, cho nên nếu chỉ nhìn sơ qua bên ngoài thì khó lòng phân biệt được ưu, khuyết điểm bên trong của nó. Tuy nhiên Bành Việt lại lắc đầu mà nói: “Kỳ thật cả ba chiếc đỉnh luyện khí trung phẩm này đều có phẩm chất không chênh lệch nhau lắm, tất nhiên nhất định đây không phải do Tiếu Nguyệt đại sư đích thân luyện chế ra, mà chỉ là một hình thức mượn tên tuổi treo lên thôi, thật ra những thành phẩm do vị đại sư đó luyện chế ra đều là những thứ rất có chất lượng, chỉ có thể được xuất hiện trong những hội đấu giá cao cấp chứ làm sao có thể bày ra ở đây chứ, ta nói có đúng không?” Tuy nhiên câu nói sau cùng của Bành Việt lại hướng về người phục vụ của Thương Nguyệt thương hội kia mà hỏi, không ngờ tên phục vụ đó cũng không ảnh hưởng lắm đến chất vấn của Bành Việt mà chỉ cười hắc hắc, “Ngươi hiểu được như vậy là tốt, dù sao những món do đích thân đại sư luyện chế ra sao chỉ có giá cỡ năm trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp như thế này được chứ, nhưng các ngươi cứ yên tâm, mấy chiếc đỉnh luyện khí trung phẩm này chính là do đích thân đệ tệ của Tiếu Nguyệt đại sư luyện chế ra đấy, phẩm chất không chê vào đâu được”. “Được rồi, lấy cho ta hai chiếc, à Bành Việt... ngươi hãy chọn một chiếc đi”. “Phong Nhược vừa thốt ra xong tiện thể móc ra một ngàn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, thật ra hiện tại đối với hắn mà nói dù sao tình hình kiếm Ngũ Hành Thạch còn tương đối thuận lợi hơn hai người Đường Thanh và Bành Việt, cho nên nếu có thể giúp được chút nào thì hay chút đó, huống chi hắn cũng rất mong đợi Bành Việt sẽ luyện chế ra được pháp khí trung phẩm, nếu như thế thực lực của hắn và hai người bọn họ cũng được tăng lên thêm một bậc, ít ra nếu có gặp phải nguy hiểm gì đó bên ngoài cũng có thể nắm chắc được chút cơ hội mà giữ mạng. “Lúc trước Phong Nhược ngươi đã cho bọn ta rất nhiều rồi, hơn nữa năm trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp này là rất nhiều” Thế nhưng Bành Việt lại lắc đầu từ chối. “Lảm nhảm gì chứ, đây là do Lam sư tỷ cho các ngươi đấy” Phong Nhược nghe thế liền hờ hững đá luôn qua Lam Lăng. “Ta đây này, ta cũng đang cần gấp một đỉnh luyện đan trung phẩm đây này, à Phong Nhược... Lam sư tỷ có cứu trợ cho ta chút nào không?” Đường Thanh đứng kế bên nghe thế bèn gấp rút hỏi vào. “Hắc hắc... đâu có nhiều đến thế chứ, huống chi ta còn nghi ngờ khả năng luyện đan của ngươi đấy, cho nên trước mắt ngươi vẫn nên xài tạm đỉnh luyện đan hạ phẩm đó đi” Phong Nhược vừa cười vừa nói. “Hừ... Phong Nhược ngươi coi thường ta phải không? Ngươi hãy chống mắt lên chờ tới lúc ngưỡng mộ ta hết lời vì luyện chế thành công Hoạt Lạc đan đấy” Đường Thanh bực bội mà càm ràm một hồi, tuy nhiên hắn hợt quay qua nhìn Bành Việt rồi bỗng nhiên cười hì hì thân cận, “Này Bành Việt, nếu ngươi chưa cần tới chiếc đỉnh luyện khí thì tặng cho đi, ta sẽ bảo vị phục vụ này đổi thành một chiếc đỉnh luyện đan khác vậy”. “Đường Thanh, ngươi tính hay quá hả, ra chỗ khác chơi đi” Bành Việt trừng mắt nhìn Đường Thanh rồi gấp rút cất vào người một chiếc đỉnh luyện khí trung phẩm. “Thôi được rồi, các ngươi cứ về trước đi, ta sẽ chuẩn bị hai ngày sau khởi hành đi đến khu vực Nhạn Bắc luôn”. Phong Nhược vội vàng cắt đứt trận đấu võ mồm của hai người Đường Thanh và Bành Việt lại, thật là dỡ khóc dỡ cười với hai tên này mà. Vừa nghe được Phong Nhược nói thế, Bành Việt lập tức hỏi: “Phong Nhược ngươi muốn luyện khí này nọ, nếu chỉ mua mỗi một chiếc đỉnh luyện khí trung phẩm này thì làm sao đủ được”. “Hắc hắc... chuyện đó từ từ tính cũng được, ngươi đừng nghĩ rằng ta có thể lập tức luyện chế được pháp khí hạ phẩm ấy chứ?” Phong Nhược chỉ lắc đầu bỏ qua, quả thực hiện tại hắn làm sao có thời gian để luyện khí, sở dĩ hắn tới đây chủ yếu là muốn sắm cho Bành Việt một chiếc đỉnh luyện khí trung phẩm mà thôi, về phần kế hoạch luyện khí này nọ thì phải chờ đến lúc hắn từ khu vực Nhạc Bắc quay về mới tính được. Lúc này tên phục vụ của Thương Nguyệt thương hội đang đứng gần đó chợt hỏi Phong Nhược: “Đạo hữu muốn đến khu vực Nhạn Bắc à? Không biết có tiện đường nhận luôn một nhiệm vụ của bản thương hội được không?” Nghe qua câu nói này Phong Nhược liền ngó qua mà không chút do dự hỏi lại: “Ta muốn đến Tuyết Nhạn Thành ở khu vực Nhạn Bắc, không biết quý thương hội đang có tuyên bố nhiệm vụ gì?” ”Đạo hữu cũng đi Tuyết Nhạn Thành à? Vậy thì tốt quá, nhiệm vụ của bản thương hội cũng đúng là đến Tuyết Nhạn Thành. Nhiệm vụ là thế này, Tiếu Nguyệt đại sư có một gã đệ tử chân truyền, trong quá trình luyện khí bị sai lầm gì đó trong thao tác mà vô tình bị hỏa độc cắn trở lại, dẫn đến tình trạng toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn bị tổn hại, đồng thời bị mất hết pháp lực liền trở thành phế nhân, nghe nói ở Tuyết Linh Trì trong Tuyết Nhạn Thành có hiệu quả trị thương hỏa độc cực tốt vì thế Tiếu Nguyệt đại sư mới tuyen bố nhiệm vụ này, hôm nay trong quý Tông đã có năm đệ tử gia nhập rồi, lại thêm mười tên hộ vệ của bản thương hội nữa ắt hẳn trên đường đi sẽ tuyệt đối an toàn, không biết đạo hữu có hứng thú đồng hành hay không?” “À, đương nhiên không thành vấn đề” Phong Nhược mỉm cười lập tức đáp ứng, đúng là hắn còn đang lo lắng trên đường đi sẽ rất khó khăn nhưng hiện tại có vẻ tốt rồi, mặc dù trong đội ngũ có người bị thương sẽ dẫn đến tốc độ hành trình sẽ chậm hơn, nhưng ít ra nhờ số đông mà được bảo đảm an toàn hơn. “Nếu đã như vậy mời đạo hữu theo ta để gặp Tiếu Nguyệt đại sư đã, những việc có liên qua tới phương diện thù lao này nọ đều sẽ do ngươi trực tiếp thương thảo với đại sư” Người phục vụ của Thương Nguyệt thương hội vừa nói xong liền rời khỏi đài cao, rồi đi trước ra phía ngoài cửa mà dẫn đường. Phong Nhược vội căn dặn hai người Đường Thanh và Bành Việt xong, liền vẫy tay từ biệt. Vừa ra khỏi Chấp Sự Hữu Điện, tên phục vụ của Thương Nguyệt thương hội kia liền dẫn Phong Nhược đi về phía chân núi Tiếp Thiên Phong, sau đó cả hai dừng lại ở trước một đình viện cực lớn, tuy nhiên hai người còn chưa kịp tiến vào trong thì trong sân truyền ra tiếng động phần phật, kế tiếp chợt thấy một tu sĩ ăn vận như đại đội trưởng dẫn đầu một đám người đang bước ra, mà những người đi theo phía sau chính là đệ tử của Trấn Thiên Tông, còn ở phía sau cùng là một người che mặt được dìu bước ra. “Ồ? Sư huynh Lý Đán, các vị chuẩn bị xuất phát rồi sao?” Vừa thấy được tu sĩ đại đội trưởng kia, tên phục vụ của Thương Nguyệt thương hội vội vàng hỏi thăm. “Đúng vậy, thương thế trên người của Ngô Kiếm đã bắt đầu chuyển biến xấu dần, chúng ta nhất định phải khởi hành sớm hơn thời gian dự kiến, hôm nay Mễ Sơn ngươi không phải đang trực sao? Chạy ra đây làm gì thế?” Tên hộ vệ Lý Đán của Thương Nguyệt thương hội kia có vẻ như rát gấp gáp hỏi lại. “Là thế này, đội ngũ của sư huynh Lý Đán còn cần hộ vệ nữa không? Vị đạo hữu của Trấn Thiên Tông này cũng muốn đi Tuyết Nhạn Thành thuộc khu vực Nhạn Bắc luôn, nếu vậy trên đường đi có thêm một người có lẽ cũng tăng thêm một chút an toàn đấy chứ?” Tên phục vụ thương hội có tên là Lý Mễ Sơn kia dường như cũng không mấy để ý đến vẻ gấp gáp của Lý Đán. “Đã mười lăm người rồi chẳng lẽ còn chưa đủ an toàn hay sao? Hơn nữa chuyến đi này cũng chẳng phải mò đến Ngữ Hành Giới chết tiệt kia đâu, ngươi ngạc nhiên cái gì chứ ! Đừng làm phiền ta nữa, đi đi”. Lý Đán mới tùy ý phất tay ra trước mà đã đẩy tên phục vụ kia sang một bên, căn bản về phần Phong Nhược đang đứng phía sau hắn chẳng thèm để ý tới, hiển nhiên hắn rất tự tin vào thực lực Trúc Cơ trung kỳ của mình. Với Lý Đán mà nói, hắn tỏ vẻ cáo lỗi với tên Mễ Sơn kia nhưng lại lắc đầu khi thấy Phong Nhược, hắn vừa muốn nói gì đó thì bỗng nhiên vị nam tử che mặt vốn bị hỏa độc cắn trả đang ở phía sau đội ngũ chợt lên tiếng rất yếu ớt: “Lý Đán, hãy kêu vị đạo hữu đó gia nhập luôn đi, về phần thù lao hai ngàn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp đó cứ để ta trả là được rồi”. Vừa nghe qua xong chẳng những Lý Đán không thôi mà cả đám hộ vệ khác của thương hội cũng trố mắt sững sờ. “Ha ha... được, chính tự ngươi ra thù lao đếy nhé! Ngô Kiếm ơi Ngô Kiếm, bắt đầu từ lúc nào mà một kẽ to gan lớn mật như ngươi cũng trở nên sợ chết thế này? Hiện tại ngươi cứ hoàn toàn thả lỏng mà yên tâm đi, dù sao ta cũng đi từ Nhạn Nam đến Nhạn bắc cũng năm sáu lần rồi, bảo đảm mọi thứ đều an toàn và sẽ đưa ngươi đến Tuyết Nhạn Thành mà không mất một sợi lông nào”. Tên Lý Đán này bất chợt cười ha hả, tựa như hắn không muốn muốn va chạm với vị Ngô Kiếm kia vốn đang bị phá hủy kinh mạch hoàn toàn, lúc này hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm đánh giá Phong Nhược một hồi rồi mới nhếch miệng khinh thường: “Nghe cho kỹ đây, nhiệm vụ hộ tống này đáng lý ra đã đủ người rồi, hừ... cho nên không thể giao tiền cọc sớm cho ngươi được, còn về phần thù lao hai ngàn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp kia khi nào đến được Tuyết Nhạn Thành thì đích thân Ngô Kiếm sẽ đứng ra trả cho ngươi, vì thế chuyện đó không liên quan tới ta, khi đó nhớ đừng tìm chúng ta gây phiền phức đấy”. Nghe qua lời nói của Lý Đán mà Phong Nhược chỉ lơ đễnh ngó qua hắn một cái cũng chẳng nói câu nào, thật ra hắn cần gì để ý đến thù lao hai ngàn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp kia chứ, sở dĩ hắn muốn gia nhập vào đội ngũ hộ về này là muốn được an toàn đi đến Tuyết Nhạn Thành mà thôi. “Được rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát nhé! Tuy nhiên ta muốn nhắc lại một lần nữa, đó là mọi hành động hay lộ tuyến đều phải nghe theo sự chỉ huy của ta, nhất là sáu người các ngươi không được tùy tiện hành động, nếu như cảm thấy không làm được thì rời khỏi đây vẫn còn kịp” Tên Lý Đán nói đến đây lập tức ngó lướt qua Phong Nhược và năm đệ tử khác của Trấn Thiên Tông. “Xuất phát”. Theo âm thanh ra hiệu lệnh của Lý Đán, mọi người lần lượt giải phong ấn phi hành tọa kỵ của mình, còn vị Ngô Kiếm kia được hai gã hộ vệ thương hội đặt lên một chiếc ghế tản ra ành sáng xanh nhạt, trông nó tựa như pháp khí phi hành có hình dạng chiếc thuyền nhỏ vậy.