Phong Mang

Chương 254

Thử diễn bên này vẫn chưa kết thúc. Chu Lê trở lại trường quay, trên mặt còn mang theo nụ cười tự tin khinh ngạo kia, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn ra nàng vừa bị chơi xỏ. Chỉ có Hàn Đông mơ hồ cảm giác trên người dường như liên tục nổi gai ốc, quay đầu nhìn, ánh mắt Chu Lê đang dán chặt trên người hắn. Rốt cục đến phiên Tây Tây thử diễn. Nói chung, nhi đồng bảy tám tuổi có thể tùy ý biểu đạt ra hỉ nộ ái ố đã không tồi rồi, cho nên yêu cầu của Lỗ đạo diễn đối với Tây Tây và Hoàng tiểu nha đơn giản như nhau. "Thể hiện một cái vui vẻ." Lỗ đạo diễn nói. Tây Tây tròn mắt nhìn chằm chằm Lỗ đạo diễn, một chút biểu cảm biến hóa đều không có. Lỗ đạo diễn kiên nhẫn giải thích nói: "Hôm nay là sinh nhật của cháu, ba ba tặng cháu một món quà lớn." Lỗ đạo diễn đoán Tây Tây là bởi vì khẩn trương cho nên cười không nổi, vì thế lại thay đổi một vấn đề khác. "Vậy cháu diễn một cái buồn, tỷ như kết quả kiểm tra không lý tưởng, giáo viên phê bình cháu." Tây Tây vẫn là không phản ứng. "Phẫn nộ thì sao? Tỷ như đồ chơi bị cướp mất." ... Lỗ đạo diễn thay đổi đến bảy tám cái, Tây Tây vẫn là bộ dạng không đáng đáp lại, Lỗ đạo diễn gấp đến độ mồ hôi cũng đổ ra rồi. Chu Lê đứng xem náo nhiệt nửa ngày rốt cục lên tiếng. "Tôi nói Lỗ đạo diễn, đây là ai tuyển tiểu diễn viên a? Quá vô trách nhiệm đi? Một khóc không được, một rõ ràng ngay cả một diễn cảm cũng không có." Lỗ đạo diễn có chút xấu hổ, "Trẻ con nha, lần đầu tiên bị nhiều người nhìn như vậy, khẩn trương cũng là không thể tránh." "Không phải đâu? Tôi đã thấy vài nhi đồng như vậy rồi, người ta ở sân vận động mấy vạn người, còn có thể hát với múa. Vấn đề không ở tuổi, ở chỗ tiêu chuẩn tuyển người." Sắc mặt Hàn Đông rõ ràng chìm xuống. Lỗ đạo diễn là dựa vào 《 Trộm Ảnh 》 mới có vị trí ngày hôm nay, trong đó không thể bỏ qua công lao của Hàn Đông. Lại thêm Hàn Đông là một trong những người đầu tư của bộ phim này, Lỗ đạo diễn tất phải cho hắn một bậc thang bước xuống. "Như vậy đi, cháu biểu diễn một cái khẩn trương." Nói với Tây Tây. Vừa dứt lời, Chu Lê liền giễu cợt một tiếng. "Lỗ đạo diễn, ngài coi chúng tôi đều là kẻ ngốc sao? Biểu diễn khẩn trương? Ha ha... sao ngài không bảo nó diễn hít thở, diễn há mồm, biểu diễn vươn tay a?" Lỗ đạo diễn hơi có vẻ không vui quay sang Chu Lê: "Được rồi, một đứa bé mà thôi, đừng quá nghiêm trọng như vậy." "Tôi quá nghiêm trọng?" Chu Lê hừ lạnh một tiếng, "Anh hỏi người ở đây xem, đứa nhỏ này có cái gì nổi trội? Kỹ năng diễn xuất không tốt, xinh đẹp chút cũng được a, nhưng nó... Bỏ đi, tôi vẫn là câm miệng đi, miễn cho có người nói Chu Lê tôi công kích trẻ nhỏ."Lỗ đạo diễn không để ý nàng, quay đầu lại nói với Tây Tây: "Diễn một cái khẩn cho mọi người xem." Không ngờ, Tây Tây đột nhiên mở miệng nói: "Ngài không biết là như vậy quá ngây thơ sao?" Lỗ đạo diễn sửng sốt, "Ngây thơ?" "Ngài nói xem, những vẻ mặt này, là mọi người đều biết, còn cần phải thi sao?" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn. Chu Lê như trước mang theo nét cười khinh thường, người chẳng ra gì, khẩu khí còn không nhỏ, quả nhiên là một cái gien tiêu chuẩn. Lỗ đạo diễn nhưng lại ngửi thấy hi vọng, vội vàng hỏi Tây Tây: "Vậy cháu muốn diễn cái gì?" Tây Tây đột nhiên hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía Hạ Dương Trác, con người nhu thuận phát ra ánh sáng lấp lánh. Hơn nữa loại hào quang này không phải trực tiếp lộ ra, mà là bao hàm, ẩn nhẫn, có xung đột cảm xúc mãnh liệt ở trong đó. Lỗ đạo diễn hỏi: "Cháu diễn ở đây là?" Tây Tây bình tĩnh đáp lại bốn chữ. "Dục — bãi — vô — năng." (muốn ngừng lại mà không thể) Tất cả mọi người sợ ngây. Cả studio đầu tiên là lặng ngắt như tờ, không đầy một lát liền truyền ra một tiếng bật cười. "Thật lợi hại, ha ha ha ha ha..." Có người ở bên tai Chu Lê khen. Chu Lê hừ lạnh một tiếng, "Không chừng có người dạy cho nó mánh khóe, lấy ra khoe khoang." Nàng nói không sai, nhưng là nghĩ lầm rồi. Một chiêu này Tây Tây không phải là học từ không được thỏa mãn cho nên thèm muốn trên mặt Hàn Đông, mà là từ được thỏa mãn nhưng vẫn thèm muốn như cũ trên mặt phụ thân mình. Lỗ đạo diễn lại hỏi Tây Tây: "Cháu còn có thể diễn cái gì?" Tây Tây quay mặt về hướng Hàn Đông, những bộ phận khác không mảy may cử động gì, toàn bộ diễn cảm đều ở trong ánh mắt. Bên trong trộn lẫn các loại mâu thuẫn, rối rắm, bất đắc dĩ, thỏa hiệp... "Đây là?" Lỗ đạo diễn lại hỏi. Tây Tây thản nhiên trả lời: "Yêu hận đan xen." "Ha ha ha ha ha..." Xung quanh lại vang lên một trận cười khoan khoái. Lỗ đạo diễn nói thẳng: "Đứa nhỏ này thật là không vừa a!" Chu Lê vẫn đối nghịch với mọi người, "Tôi như thế nào không thấy ra nó có cái diễn cảm gì? Rõ ràng là giải thích lung tung, các ngươi cũng cùng ồn ào loạn theo." Tây Tây không giận không khó chịu, một chút cũng không bị thanh âm không hài hòa này quấy nhiễu tâm tình. Lỗ đạo diễn lại nói: "Cháu làm một biểu cảm có sức thuyết phục cho Chu dì xem đi." Tây Tây đem ánh mắt chuyển hướng Chu Lê, hời hợt nhìn lướt qua, rất nhanh đã quay lại chỗ Lỗ đạo diễn. "Đây là?" Lỗ đạo lại hỏi.Tây Tây dùng thanh âm rõ ràng rành mạch tất cả mọi người đều có thể nghe được trả lời: "Xùy, chi nhất dĩ tị." (đại khái là coi thường, không để vào trong mắt) Cả trường quay yên tĩnh. Trong lòng mọi người đều trầm trồ khen ngợi, trên mặt lại nén cười. Hàn Đông cố ý ôm Tây Tây đến hôn loạn mấy ngụm, thật đúng là hảo nhi tử của ta. Chu Lê mặt thối đến cực điểm. Nhưng mà nàng lại không thể phản bác, dù sao cũng chỉ là đứa bé, dù sao cũng chỉ là biểu diễn, duy nhất nàng có thể làm chỉ là nhẫn. Đợi đến khi thử diễn kết thúc, Chu Lê cố ý ngăn Tây Tây lại, trên mặt lại đeo lên nụ cười duyên dáng quen thuộc. "Tiểu bằng hữu, cháu lợi hại như vậy, ba mẹ cháu biết không?" Tây Tây giống như đoán được nàng là nói lời khách sáo thông thường, bình tĩnh trả lời: "Sống mũi khởi lễ, mũi có vân tam loangiáp miệng cong, tất một thân gian trá, không đạt được mục đích không bỏ qua. Hai má không thịt, các tiêm mỏng, tất một thân vong tín bội nghĩa, lúc tuổi già vận mệnh xấu." đây là mũi khởi lễ, vân tam loan (chỗ các tiêm mỏng dịch không nổi:)) Chu Lê bị nhãn lực nghịch thiên của Tây Tây cùng lí do thoái thác kia làm cho im bặt. Tây Tây lại nói: "Nếu lòng của dì đẹp giống như mặt của dì thì tốt rồi." Chu Lê hoàn toàn nói không ra lời. Thẩm Sơ Hoa ở một bên thầm hô giải hận, phải biết rằng mỹ nữ thiên hạ đều là địch nhân của nàng. Không ngờ, tiểu mắt Tây Tây lại lạnh ngắt ném về phía nàng. "Nếu mặt của cô cũng đẹp như lòng của cô thì tốt rồi." =)))) "Phụt ——" Tiểu Lương bật cười. Thẩm Sơ Hoa quét qua một quyền mãnh liệt, cười cái rắm a! Sau khi tất cả mọi người đi rồi, Lý Thượng hướng Chu Lê nói: "Thân thế đứa nhỏ này tuyệt không tầm thường." Chu Lê hừ nói: "Đã nhìn ra." "Tuyệt đối không phải cái trình độ văn hóa của Hàn Đông có thể dạy ra." Lý Thượng lại nói. Chu Lê gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Đông cùng Tây Tây, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất mới dời. ... Buổi tối, Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông ở trong phòng tắm tắm rửa, Tây Tây cầm điện thoại Hàn Đông chơi trò chơi. Đột nhiên wechat bắn ra một thông báo. Tây Tây tò mò mở ra, thấy Hoàng Thác gửi một tin nhắn thoại cho Hàn Đông. Tây Tây nghĩ, Hoàng Thác là ba ba của Hoàng tiểu nha, lại là bằng hữu của cha mình, vì thế liền "thông qua xét duyệt". Rất nhanh lại có một tin nhắn gửi đến. Tây Tây không để ý, tiếp tục chơi trò chơi của mình. Kết quả không đầy một lát, lại có chuông báo tin nhắn vang lên. Tây Tây để điện thoại di động xuống nghe ngóng một lát, trong phòng tắm chỉ có tiếng nói chuyện không có tiếng nước, hẳn là còn sớm. Vì thế liền thay Hàn Đông mở ra cái tin nhắn này. Thanh âm Hoàng Thác sang sảng truyền tới. "Nhị hàng, bận cái gì vậy?" Nhị hàng... Tây Tây bưng tiểu miệng cười, rất nhanh lại dùng bàn phím gõ ba chữ gửi qua. "Tắm bồn tắm." Một lời nói trong mắt Tây Tây xem ra rất bình thường, ở trong mắt Hoàng Thác lập tức biến vị. "Tiện bại hoại." Giọng điệu đùa cợt đáp lại. Trong mắt Tây Tây, "Nhị hàng" thuần khiết là ý tứ trêu chọc, còn "Tiện bại hoại" thì nằm ngoài phạm vi hiểu biết. Vì thế, từ giữ ý cho người nhà, Tây Tây lại dùng đầu ngón tay mập mạp gõ vài chữ. "Tôi không tiện." Bên kia Hoàng Thác thắc mắc, ngày hôm nay Hàn Đông như thế nào lại đáng yêu vậy đây? Vì thế lại gửi tới một cái, "Cậu không tiện ai tiện?" Tây Tây hung hăng chọc hai chữ trả lại. "Ngài tiện." Từ lúc Hàn Đông cùng một chỗ với Vương Trung Đỉnh, tai mắt mũi càng linh mẫn. Bên ngoài đang "Liếc mắt đưa tình" đến hăng hái, hắn ở bên trong liền ngửi thấy mùi dị thường. "Em như thế nào lại cảm thấy mùi của Hoàng Thác?" Một câu còn chưa nói xong, liền dễ dàng chiêu đến thị phi. Tỷ như cái của Vương Trung Đỉnh còn đang ở trong thân thể Hàn Đông, thế nhưng hắn lại cảm giác được khí tức của Hoàng Thác, nghe được sao? Vì thế Hàn Đông rất nhanh bị một phen va chạm cuồng liệt kích thích đến ngửa cổ cầu xin. "A a a... Nói sai rồi, nói sai rồi, em là nói em nghe được tiếng của gã... Âm..." Vương Trung Đỉnh ghé ở bên tai Hàn Đông nói: "Xem ra tiếng rên của em còn chưa đủ lớn, bằng không như thế nào sẽ lại dính phải tạp âm?" Vì thế không đầy một lát, HànĐông liền nghe không thấy bất kỳ thanh âm gì nữa..co跚