Phong Mang
Chương 253
Lý Thượng đang cười, không biết nhìn thấy gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chu Lê theo tầm mắt của hắn nhìn ra ngoài, Hàn Đông đang ôm Tây Tây đi về phía đài truyền hình bên này. Xung quanh bảo tiêu hợp thành đoàn, trước chặn sau vây, trận thế kia thật không phải lớn bình thường.
Những cái này đó vẫn chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là Tây Tây, vô luận kiểu tóc hay là diên mạo, đều có cảm giác giống như có quan hệ phụ tử với Hàn Đông.
"Đứa nhỏ này là ai?" Chu Lê nhịn không được hỏi.
Lý Thượng lắc đầu, "Tôi cũng không rõ, đoán chừng là tiểu diễn viên cậu ta chọn."
"Vậy cũng quá giống đi?"
"Trong phim bọn họ vốn là cùng nhân vật, không giống có thể được chọn sao?"
Chu Lê như trước nghi ngờ trùng điệp, cà phê cũng uống không nổi nữa, đứng dậy nói với Lý Thượng: "Đi, chúng ta qua nhìn xem."
Hôm nay là ngày đoàn phim thử diễn, toàn bộ diễn viên đều đến. Thời điểm Hàn Đông ôm Tây Tây vào trường quay, Du Minh và Hạ Dương Trác đã sớm chờ ở nơi này rồi.
Tây Tây vừa nhìn thấy Hạ Dương Trác, liền nhanh như chớp chạy vội tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên tầng tầng đỏ ửng, lộ ra vẻ kích động cùng ngượng ngùng lần đầu tiên gặp thần tượng.
Hạ Dương Trác đầu tiên là sửng sốt, sau lại nghe Du Minh giới thiệu, mới ôm Tây Tây bế lên.
Tây Tây một vòng ôm chặt cổ thần tượng, quả thực có tiết tấu đánh chết cũng không chịu buông tay.
Trên mặt Hàn Đông chua xót nặng trĩu, lão tử cả ngày hầu hạ ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi đối với ta lạnh nhạt. Người ta chỉ cống hiến vài tấm ảnh, xem ngươi hiếm lạ như thế nào!
Vì thế, Hàn Đông trực tiếp chém giết.
"Cháu xem cháu nặng mấy chục cân, đè thần tượng đến hỏng làm sao bây giờ? Đến, đến thúc này."
Tây Tây sống chết không chịu.
Hàn Đông lại khuyên: "Thần tượng cháu nhân khí vượng như vậy, đặc biệt dễ bị rắc rối quấn thân. Vạn nhất phóng viên vô lương nào chụp được hình ảnh này, lại hoài nghi cháu là con ruột của hắn, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với danh dự thần tượng của cháu."
Không ngờ, Tây Tây lại nói: "Cháu chính là hi vọng phóng viên hoài nghi cháu là con riêng của anh ấy, nhưng mà chú đứng đây cũng có mặt trong ảnh rồi."
Được rồi, Hàn Đông không nói nữa.
Một lát sau, Tây Tây lại từ trong lòng lấy ra một cái hộp, giống như lấy lòng đưa vào tay Hạ Dương Trác.
"Đây là quà gặp mặt, xin đừng ghét bỏ."
Hạ Dương Trác tò mò, "Bên trong là cái gì?"
"Ba trứng." Tây Tây thật thà nói.
Hàn Đông ở một bên thẳng cười hắc hắc, quá rõ ràng, ý tưởng này của Tây Tây là hắn cung cấp.Kết quả nở cười không hai tiếng, sắc mặt nhanh chóng vặn vẹo biến dạng.
"Ta kháo, cháu điên rồi sao?"
Tây Tây cho Hạ Dương Trác không phải là trứng bình thường, mà là kim cương lớn ngụy trang "Trứng bồ câu" a!
Hàn Đông vụt đoạt lại, tức giận đến gào mắng.
"Cái gì cũng tặng ra bên ngoài, còn có thể quá hơn không?"
Vừa dứt lời, Lý Thượng và Chu Lê đã tiến vào.
Vừa rồi Tây Tây mang kính râm, Chu Lê không thấy rõ ràng, nghĩ chỉ là tạo hình giống, tháo kính râm xuống có thể nhìn ra khác biệt. Kết quả kính râm khẽ gỡ xuống, hốc mắt sâu lộ ra, Chu Lê cả người đều ngây ngẩn.
Không phải thân sinh ai tin a?
Hơn nữa Hàn Đông sau khi vào nhà Vương Trung Đỉnh, Tây Tây không biết có phải hấp thu nguyên khí của hắn hay không, dáng điệu lại càng ngày càng giống đến lợi hại.
"U, cục cưng này là ai a?" Chu Lê cố ý hỏi.
Hàn Đông đành phải nói: "Cháu tôi."
"Ai là cháu người." Tây Tây hầm hừ phản bác, "Cháu không có thúc thúc keo kiệt như vậy."
Chu Lê chỉ là cười cười, không tiếp tục hỏi nữa.
Sau nàng cùng Lý Thượng nhắc tới chuyện này, Lý Thượng lúc này trả lời: "Bậy bạ, hắn ở Bắc Kinh căn bản không có thân thích."
Nghe Lý Thượng vừa nói như thế, lòng nghi ngờ của Chu Lê lại nặng thêm.
Lúc này, Hoàng Thác cũng mang theo con gái đến đây.
"Hoàng thủ trưởng."
Một diễn viên cùng đoàn phim 《 màu đỏ Chiến thần 》 với Hàn Đông liếc mắt một cái liền nhận ra, cất tiếng chào.
Hoàng Thác gật đầu.
Con mắt Chu Lê gắt gao dán ở trên người Hoàng Thác không bỏ.
Nàng kết bạn rất nhiều cao tầng doanh nghiệp rồi, nhưng thủ lĩnh bộ đội vẫn là lần đầu tiên. Diện mạo tinh thần của quân nhân chính là xuất chúng, những chỗ đi qua kia đều ngập tràn khí tức các ông.
Hơn nữa loại các ông của gã không giống với Thái Bằng, Thái Bằng là tà, gã là chính. Trên người Thái Bằng lộ ra dã vị nồng đậm, trên người của gã lại lộ ra một cỗ hơi thở cấm dục.
Đủ đặc sắc a, mỗi người mỗi vẻ.
So sánh, Hoàng Thác càng được Chu Lê để tâm hơn.
Bởi vì gã đã có nòng cốt của Vương Trung Đỉnh, lại có "năng lực tác chiến" mà Vương Trung Đỉnh khuyết thiếu, quả thực là hình tượng lý tưởng a!
Vì thế, Chu Lê lại bắt đầu rục rịch.
Hoàng Thác trực tiếp ôm nhi đồng đưa đến tay Lỗ đạo diễn, muốn đi tìm Hàn Đông hỏi thăm.
"Gần đây bận cái gì vậy?"
Từ lúc biết Hoàng Thác thích người phản nghịch, Hàn Đông mỗi lần nói chuyện cùng gã đều nghiêm trang đứng thẳng."Không bận gì, chỉ chỉnh sửa kịch bản, học thuộc lời kịch."
Mặt Hoàng Thác trầm xuống, "Nếu không bận gì, tôi gửi tin nhắn sao cậu không trả lời?"
Hàn Đông oán thầm: Trả lời? Ta đây ngay cả xem cũng không dám xem.
"Hỏi cậu đó, thoải mái chút." Bàn tay của Hoàng Thác mạnh mẽ đặt lên trên vai Hàn Đông.
Hàn Đông đành phải nói bừa một cái cớ, "Hiện tại ai còn gửi tin nhắn? Đều dùng wechat."
Là một người thân ở bộ đội, rất nhiều chức năng của điện thoại di động đối với bọn họ mà nói đều là thùng rỗng kêu to.
Huống chi điện thoại của Hoàng Thác là kiểu cũ, cơ hồ trừ bỏ nhắn tin gọi điện, chức năng gì cũng không có.
"Chê tôi già, theo không kịp thời đại có phải không?" Hoàng Thác như giận chưa không nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông nào dám động vào người này? Lại nói mấy câu khách khí.
"Ý của tôi là tôi không có thói quen xem tin nhắn, có thể bị sót tin của ngài rồi. Ngài đừng nghĩ nhiều. Ngài một chút cũng không già, năm nay chưa đến bốn mươi tuổi, phong nhã hào hoa chính trực."
"Cái này cũng không sai lắm."
Hai người đang nói, trợ lý Lỗ đạo diễn hướng về bên này hô một tiếng, "Hoàng thủ trưởng, phiền ngài đến đây chút, con gái ngài phải thử diễn rồi"
Nghe nói như thế, Hàn Đông cũng cùng theo tới.
Chu Lê ở bên cạnh ngấp nghé nửa ngày càng không thể buông tha cơ hội bắt chuyện này, cũng gom qua xem náo nhiệt rồi.
Màn Hoàng tiểu nha phải thử này là khóc diễn.
Đối với một tiểu hài tử tám tuổi, nhất là tiểu cô nương mà nói, khóc là chuyện quá dễ dàng.
Nhưng mà Hoàng tiểu nha vừa hay lại tương phản.
Khuôn mặt bụ bẫm thủy chung tươi cười, vô luận doạ nạt như thế nào, huấn luyện như thế nào, thậm chí véo mặt trêu chọc đều cũng đem ra hết, người ta vẫn là một giọt nước mắt cũng không rơi.
Hoàng Thác thở dài, "Trách tôi bình thường quá nghiêm khắc với nó."
"Đã nhìn ra." Hàn Đông lau mồ hôi, "Đứa nhỏ này hẳn là phải diễn Giang tỷ đi."
(Giang tỷ: Giang Trúc Quân là một liệt sĩ cách mạng nổi tiếng của Trung Quốc, trong khi hoạt động cách mạng thì bị bắt và tra tấn nhưng vẫn không khai bất cứ điều gì)
Hoàng Thác cúi xuống nói với Hoàng tiểu nha nói: "Con gái, khóc một chút, khóc tốt cha mua kẹo cho ăn."
Hoàng tiểu nha nhanh chóng đem tiểu mặt bụ bẫm mặt nhăn thành một đoàn.
"Cha, con nếu là có thể khóc, con còn không sớm khóc rồi sao?"
Mọi người cười ha ha.
Chu Lê lại càng liên tục nói ở bên tai Hoàng Thác: "Cục cưng thật đáng yêu, rất hài hước."
"Con ngẫm lại lúc trước ta không cho con diễn, con khóc như thế nào? Khóc lại một lần giống như vậy."Hoàng tiểu nha lớn tiếng: "Cha, con đã được đến đây rồi, làm sao còn có thể khóc?"
Mọi người lại là một trận cười to.
Hàn Đông rốt cục đứng dậy, "Để tôi đi."
Được Lỗ đạo diễn và Hoàng Thác cho phép, Hàn Đông ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Hoàng tiểu nha, bày ra một cái mặt quỷ vặn vẹo.
Hoàng tiểu nha nháy mắt sửng sốt, rõ ràng bị dọa rồi.
Mọi người không chuyển mắt nhìn chằm chằm biểu tình biến hóa của Hoàng tiểu nha.
Chỉ thấy Hoàng tiểu nha khóe miệng giật giật, tiếp theo chậm rãi toét ra, giữa ánh mắt mong chờ của mọi người, rốt cục phát ra thanh âm.
"Khanh khách khanh khách..."
Hàn Đông nghĩ là Hoàng tiểu nha bị sợ hãi quá độ, liền lại nhanh chóng thay đổi mấy diễn cảm.
Không ngờ, Hoàng tiểu nha cười đến càng vui hơn, vừa cười vừa chỉ vào Hàn Đông hướng Hoàng Thác nói: "Ba ba, người xem."
Quả nhiên phụ tử liên tâm, Hoàng Thác so với Hoàng tiểu nha xem ra còn thích thú hơn.
Những người khác đều nhanh bị loại lạc quan này của Hoàng tiểu nha bức khóc.
"Nếu không tôi thử xem đi." Một giọng nữ gợi cảm lại ngạo khí vang lên.
Hoàng Thác quay đầu, chứng kiến một gương mặt diễm lệ.
Chu Lê cười dễ thương, "Xin chào Hoàng thủ trưởng, tôi là Chu Lê."
Hoàng Thác mặc kệ nàng là ai, trực tiếp hất cằm.
"Cô muốn thử thì thử đi."
Chu Lê không có đi về phía Hoàng tiểu nha, mà là trực tiếp kéo tay Hoàng Thác, đầu tựa lên trên vai gã, làm mấy động tác thân mật trước mặt Hoàng tiểu nha.
Hoàng tiểu nha quả nhiên gào khóc.
Hoàng Thác thở dài như trút được gánh nặng, đồng thời cũng mơ hồ có chút đau lòng.
Người xung quanh sôi nổi khen Chu Lê thông minh.
Chu Lê đi ra phía trước, ôm Hoàng tiểu nha ôn nhu dỗ nói: "Không khóc, ta không có ý giành ba ba của con, ta và ba ba con chỉ là đang diễn thôi."
Hoàng tiểu nha thật vất vả mới ngưng được tiếng khóc.
Chu Lê cười dịu dàng nói: "Hoàng thủ trưởng, ngài đem chiếc điện thoại không có chức năng gì trong truyền thuyết kia cho tôi mượn dùng một chút được không?"
Chung quanh bỗng nhiên lác đác vài tiếng ho khan.
Quả nhiên nhiệt tình dụ dỗ này lại tái phát.
Hàn Đông lại càng thổn thức không thôi, Vương Trung Đỉnh a Vương Trung Đỉnh, lão tử quả nhiên quá xem nhẹ ngươi. Ngươi không phải lấy Chu Lê đối phó Thái Bằng, ngươi là muốn mời nàng đến đem tình địch giải quyết từng người từng người một a!
Rất có dã tâm!
Hoàng Thác mới vừa lấy điện thoại ra, liền là một mảnh tiếng thở dài.
Quả nhiên vẫn là không thể ngăn cản hấp dẫn của Chu đại mỹ nữ.
Hơn nữa sau khi Hoàng Thác lấy điện thoại đưa cho Chu Lê liền mang theo Hoàng tiểu nha đi ra ngoài, giống như không lo lắng chút nào Chu Lê sẽ động tay động chân ở trên điện thoại của mình.
Chu Lê "Như mong muốn", hào phóng đem dãy số di động mà bao nam nhân khác tha thiết ước mơ lưu vào.
Nhưng mà, khi nàng chờ trả lại di động thì Hoàng Thác thế nhưng vẫn không trở về.
Chu Lê sốt ruột đến cửa gặng hỏi.
"Cô nói Hoàng thủ trưởng a? Sớm đã đi rồi."
Chu Lê cả kinh, "Đi rồi? Thử diễn còn chưa có chấm dứt a."
"Hoàng tiểu nha chỉ một màn diễn khóc, thông qua liền xong việc. Về phần người khác, Hoàng thủ trưởng nào có hơi đâu mà bồi?"
Mặt Chu Lê xanh một trận trắng một trận.
Trí nhớ sẽ không kém như vậy đi? Mới vừa lấy điện thoại cho ta liền quay đầu rời đi?
Kết quả vừa nhìn không sao cả, nàng phát hiện Hoàng Thác đã rút thẻ sim ra rồi.
Di động này, là phế a...
Mặt Chu Lê tái rồi.
Nàng vẫn chưa từ bỏ mở ra hộp tin nhắn, bên trong chỉ có một tin, lại là gửi cho Hàn Đông.
"Xú tiểu tử, gần đây lại chỉnh cái gì yêu thiêu thân gì rồi?"
Một cái tin nhắn nhìn như bình thường, bởi vì không giống với tính tình Hoàng Thác, có vẻ như rất ái muội.
Chu Lê cắn răng thu điện thoại hàng cũ báo hỏng này.
Hoàng Thác đi khỏi không bao lâu, liền đi tới một cửa hàng di động.
"Cho tôi một chiếc điện thoại thông minh."
Người bán hàng nói: "Điện thoại thông minh có rất nhiều loại, ngài muốn loại nào đây?"
Hoàng Thác trầm giọng trả lời: "Có wechat."
Người bán hàng bật cười, "Toàn bộ điện thoại thông minh đều có thể trang bị wechat."
"Vậy sao?" Hoàng Thác mặt không đổi sắc nói, "Vậy chọn tôi loại có loa lớn."
"Hảo..." Người bán hàng cười không khép nổi miệng.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
69 chương
50 chương
49 chương
4 chương
25 chương