Phong Mang

Chương 175

Đoạn ghi âm đã gần phát xong, cuối cùng cảnh sát còn thẩm vấn một câu. "Lần thứ mấy đây?" Hàn Đông lúng túng trả lời: "Lần đầu tiên, lần đầu tiên..." Vương Trung Đỉnh tắt bút ghi âm, đến bên cạnh Hàn Đông, một cước đá thẳng vào mông. "Thật là lần đầu tiên không?" Giả giọng cảnh sát. Hàn Đông vội gật đầu, "Trước kia tôi có Ngũ tỷ muội, đầu tư một lần miễn phí cả đời; hiện tại tôi có Vương nam thân, không chỉ miễn phí mà còn có thể có thêm tiền, gần đây rất có lời!" =))) Vương Trung Đỉnh lại đen mặt đá thêm vài cái nữa, hơn nữa tất cả đều là kiềm chế, để tránh làm hắn tỉnh lại trước. Tận đến khi đã hoàn toàn hết giận, mới hung hăng một cước đánh thức Hàn Đông. Hàn Đông tỉnh lại vẻ mặt mờ mịt, "Chuyện gì xảy ra?" "Em lại mộng du." Vương Trung Đỉnh nói. Hàn Đông sốt ruột, "Không phải nói khỏi rồi sao? Sao lại tái phát?" Vương Trung Đỉnh không nói gì, quay đầu trở về giường. Hàn Đông khập khiễng theo sát phía sau, còn hỏi: "Sao em cảm thấy mông đau như vậy?" Vương Trung Đỉnh một giọng điệu hiên ngang lẫm liệt, "Vừa rồi gọi như thế nào em cũng không tỉnh, tôi chỉ có thể thượng chân." Hàn Đông ra vẻ thông cảm lý giải, "Hẳn là nghe theo bác sĩ, làm khó anh rồi." Vương Trung Đỉnh ôn hoà nhã nhặn tiếp nhận rồi xin lỗi Hàn Đông. Sáng sớm hôm sau, trong lúc bảo mẫu thu dọn giường, Vương Trung Đỉnh đặc biệt dặn dò: "Nếu trên chăn có tóc, đừng vứt đi, nhặt cho vào túi nhựa cẩn thận cho tôi." "Vâng, không thành vấn đề." Rửa mặt chải đầu xong, Vương Trung Đỉnh nhìn túi nhựa, bên trong có vài sợi tóc, có quăn có thẳng, có vàng có đen, rất dễ dàng nhặt ra tóc của Hàn Đông. Sau đó y lại đến phòng Tây Tây, cũng nhặt lấy vài cộng tóc cho vào túi giống như vậy. Đến công ty, Vương Trung Đỉnh phân phó cho Nhị Lôi. "Cầm hai mẫu này đi giám định thân tử." Nhị Lôi tò mò, "Đây là từ hai người nào?" "Cậu đừng quản, tóm lại mau chóng đi làm đi. Còn có, đừng cho bất kì ai biết chuyện này." "Được, không thành vấn đề." Nhị Lôi hối thúc sở giám định kịch liệt, ngày thứ ba đã có kết quả. Vương Trung Đỉnh nghe được tin này, tâm lý không khỏi căng thẳng. "Kết quả thế nào?" Nhị Lôi nói thẳng: "100% " "100%?" Thanh âm của Vương Trung Đỉnh đột nhiên vọt lên cao. Y tốt xấu cũng có chút am hiểu y học, đối chiếu thân thể hai người khác nhau xác suất như thế nào lại đạt tới 100% được? Đây là trọng sinh sao? Nhị Lôi giải thích: "Bác sĩ nói xảy ra kết quả này có hai loại khả năng, một loại là thai song sinh cùng trứng." "Một loại khác?" "Chính là thu thập mẫu từ cùng một người." Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt tái đi, y đột nhiên nhớ ra, trước buổi tối lấy mẫu tóc, Tây Tây đúng là có lăn qua lăn lại trên giường. Hai người đều là tóc quăn màu vàng, kết quả là... "Bác sĩ có nói gì khác không?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi. Nhị Lôi nói: "Bác sĩ đề nghị không sử dụng tóc rụng, sẽ ảnh hưởng tính chuẩn xác của kết quả, tốt nhất là dùng tóc trực tiếp nhổ được, hơn nữa thời gian không nên vượt quá hai tuần lễ." "Tôi hiểu rồi, cậu ra ngoài đi." Vương Trung Đỉnh vốn dĩ còn trông cậy có thể dựa vào kết quả này bỏ đi một gánh nặng, kết quả ra một đường rẽ như vậy, tâm lại nhéo lên. Vì thế nguyên cả buổi chiều, y đều ngồi cân nhắc chuyện nhổ tóc này. Buổi tối về đến nhà, Vương Trung Đỉnh đặc biệt dặn dò bảo mẫu làm một ít đồ ăn có lợi cho tóc. Đợi đến lúc ăn cơm, y ý vị gắp cho Tây Tây. Tây Tây có chút kháng cự, "Ba ba, con không thích ăn đậu cô-ve." "Không thích cũng phải ăn, đây là để nuôi tóc kiên cường dẻo dai." "Khỏe hơn bao nhiêu?" Tây Tây hỏi. Vương Trung Đỉnh nói: "Sau khi ăn xong, tóc của con nhổ đều nhổ không được." "Lợi hại như vậy?" Tây Tây lập tức bắt đầu ăn. Ăn cơm xong lúc sau, Tây Tây không thể chờ được kiên quyết thử công hiệu của đậu cô-ve. Kết quả sợi đầu tiên vừa bứt nhẹ đã rụng. Chưa từ bỏ ý định lại giật thêm một sợi, vẫn là dễ dàng nhổ ra. Thấy Tây Tây liên tiếp rút 4 sợi tóc, Vương Trung Đỉnh xác định đủ dùng rồi, mới mở miệng ngăn lại. "Thế nào?" Tây Tây vẻ mặt uể oải, "Không chắc thêm bao nhiêu a." "Đó là bởi vì con ăn không có nhiều bằng thúc thúc." Vương Trung Đỉnh nói. Tây Tây quả nhiên với lên đầu Hàn Đông. Không ngờ, Hàn Đông cảnh giác phi thường mạnh. "Làm gì vậy? Tuệ căn của ta cũng dám động linh tinh sao?" Tây Tây liếc nhìn về phía Vương Trung Đỉnh, Vương Trung Đỉnh ném cho nó một ánh mắt cổ vũ. "Đồ tóc quăn, cháu mới lười đụng vào đó!" Tây Tây cao ngạo đi mất. Vương Trung Đỉnh, "..." Sắp sửa đi ngủ, bộ móng vuốt Hàn Đông lại đưa tới nơi đó của Vương Trung Đỉnh, kết quả bị y một phen nắm lấy. "Nghỉ một ngày." "Vì sao?" "Thân thể không thoải mái." "Không sao, để em đến, em vừa hay cũng muốn thử." Kết quả lật đến một nửa lại bị Vương Trung Đỉnh đẩy trở về. "Em thành thật ngủ cho tôi!" Hàn Đông có vẻ bất mãn không vui lật người lại, quay lưng về phía Vương Trung Đỉnh. Một lát sau, Vương Trung Đỉnh cảm giác Hàn Đông đã ngủ, mơi đưa tay lần đến một sợi tóc, nhẹ nhàng bứt, thế nhưng bứt không xuống. Tóc khỏe như vậy? Chẳng thể trách rụng trên ga giường đều là tóc Tây Tây. Vương Trung Đỉnh càng cố đưa tay tới, kết quả lần này Hàn Đông dị thường cảnh giác, còn chưa có bứt đã nhận ra, trực tiếp kéo chăn trùm kín đầu. Vương Trung Đỉnh không còn cách nào, chỉ có thể chờ tự Hàn Đông chui ra. Đại khái qua hơn hai giờ, Hàn Đông quả nhiên chưa thỏa mãn dục vọng vén chăn lên, lần mò trên người Vương Trung Đỉnh các loại cọ cọ. Vương Trung Đỉnh tâm ngứa khó nhịn, nhưng vẫn phải lôi bút ghi âm ra để trị liệu cho hắn. "Ầm" một tiếng đá tung cửa phòng. Hàn Đông lại nhanh nhẹn nhảy đến góc tường, hai tay ôm đầu. "Chúng tôi là tổ chuyên án triệt phá ổ mại dâm." "Hàn Đông, nam, 27 tuổi, quê ở Nội Mông, giấy căn cước ở trong ví..." "Lần thứ mấy?" Hàn Đông do dự một chút, trả lời: "Lần thứ hai..." Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đột biến, như thế nào nhiều hơn một lần? "Lần đầu tiên là lúc nào?" Vương Trung Đỉnh lại thẩm vấn. Hàn Đông thành thành thật thật nhận tội, "Buổi tối mấy hôm trước." Vương Trung Đỉnh giờ mới hiểu được, Hàn Đông đã đem một lần mộng du tính vào. "Tôi muốn lấy vài cọng tóc của cậu mang về kiểm tra." Giọng điệu chân thật đáng tin. Hàn Đông ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trên mặt đất tùy ý Vương Trung Đỉnh nhổ. Một, hai, ba, bốn cộng! Nhổ xong, Hàn Đông vừa hay tỉnh lại. Lấy tài liệu, lại vừa chữa bệnh, quả thực là vẹn toàn đôi bên! Vương Trung Đỉnh lúc này mới phóng tâm mà đi ngủ. Trời còn chưa sáng, điện thoại Vương Trung Đỉnh vang lên, vừa nhìn là quản lý tài vụ gọi điện tới. Sợ ầm ĩ đến Hàn Đông, y liền đi lên ban công nghe. Kết quả, vừa rời phòng không đầy một lát, Hàn Đông liền lim dim hai mắt ngồi dậy trên giường. Muốn kiểm tra thân phận của ta? Không có dễ thế đâu a! Hàn Đông rất nhanh đổ tóc trong túi ra, lại lẻn vào phòng Tây Tây, nhổ xuống 4 cọng tóc trên đầu nó, thả lại vào trong hộp giấy. "Vương tổng, ngài tìm tôi chuyện gì?" Quản lý tài vụ hỏi. Vương Trung Đỉnh kinh ngạc, "Tôi tìm cậu?" "Đúng a, trong máy tôi có một cuộc gọi nhỡ của ngài." "Gọi từ khi nào?" "Mới vừa rồi." Vương Trung Đỉnh suy xét một chút, "Máy của tôi không có ghi lại nhật ký cuộc gọi, có phải cậu nhìn lầm rồi không?" "A! A! Tôi vừa phát hiện, đây quả thật là không phải số của ngài, phía trước nhiều hơn một số 0!" Vương Trung Đỉnh nói: "Hiện tại có người lợi dụng phần mềm sửa số trên máy tính thực hiện hành vi lừa đảo, cậu là quản lý tài vụ, nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt." "Tôi biết rồi, thật sự thật có lỗi a Vương tổng, làm phiền ngài nghỉ ngơi." "Không sao." Vương Trung Đỉnh cúp điện thoại, lại trở về ngủ tiếp. ... Từ lúc Từ Trạch Mạn vào tổ, đoàn phim không ngày nào được yên ổn. Chỉ cần cảnh quay có cô ta tham dự, liền đồng nghĩa với mâu thuẫn và xung đột. Ngày hôm nay cũng vậy, Hàn Đông mới vừa vào studio, chợt nghe đến tiếng cãi nhau. Hai bên tranh chấp chính là trợ lý Từ Trạch Mạn và Y Lộ. Nguyên nhân là buổi trưa hôm nay Y Lộ có việc, hi vọng quay phim xong sớm một chút, kết quả Từ Trạch Mạn ở phòng hóa trang mè nheo, thúc dục mấy lần cũng không có động tĩnh. Sau đó trợ lý Y Lộ nóng nảy, đi vào nói: "Làm phiền Từ tiểu thư người nhanh lên một chút được không? trưa nay Y Lộ còn có cuộc hẹn quan trọng." "Cô ta hẹn liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ muốn trang điểm hoàn mỹ để xuất hiện trên màn ảnh." "Vậy cũng nên suy nghĩ một chút đến cảm giác của người khác a!" "Rốt cuộc là ai không nghĩ đến cảm giác của ai? Cuộc hẹn của cô ta là viêc tư, tôi hoá trang là việc công đúng không?" "..." Đến cuối cùng là sinh ra tranh chấp. Hắn phi thẳng đến chỗ Từ Trạch Mạn nói: "Cô nhanh lên một chút đi, khách của Y Lộ cũng không thể trì hoãn được." "Thiết..." Từ Trạch Mạn không tình nguyện đứng lên. Calne vốn dĩ đã đợi đến vô cùng lo lắng, vừa thấy Hàn Đông, hai hàng lông mày liền giãn ra. "Ngày mai có một cảnh nữ trang của cậu, tôi không thể chờ được nữa a!" Hàn Đông lại âm thầm nhéo một phen mồ hôi, hắn giờ đây vừa nghe hai chữ "Nữ trang" liền vô cùng kinh sợ. Quay phim xong, Từ Trạch Mạn cố ý chọc trợ lý, nhỏ giọng nói: "Chị đi theo Y Lộ, nhìn xem cô ta rốt cuộc đi gặp thần thánh phương nào? Đã vậy còn quá càn rỡ!" Không đầy một lát, trợ lý đã trở lại rồi. "Nhìn được chưa?" Từ Trạch Mạn hỏi. Trợ lý gật đầu, sắc mặt có chút khó coi. "Rốt cuộc là ai tới đón cô ta? Chị nói thật đi a!" Từ Trạch Mạn sốt ruột. Trợ lý thật cẩn thận: "Là... Là Vương chủ tịch." Từ Trạch Mạn nháy mắt biến sắc, "Chị xác định sao?" "Xác định, chính là chiếc xe của chủ tịch, lúc ấy rất nhiều người cũng nhìn thấy." Từ Trạch Mạn âm thầm cắn răng, muốn dùng chiêu này thị uy với tôi? Cũng không nhìn lại xem bản thân mình đã bao nhiêu tuổi! Vì thế lại hỏi trợ lý: "Chủ tịch tự mình lộ diện đến sao?" "Không có, chỉ thấy tài xế của ông ta." Từ Trạch Mạn hừ lạnh một tiếng, "Rêu rao nửa ngày không phải vẫn là lén lút sao? Ngày mai tôi bảo Vương chủ tịch tự mình đến tham ban, đến lúc đó mọi người sẽ biết ông ta là vì mà ai tới." ... Nhị Lôi lại cầm một phần kết quả giám định DNA vào văn phòng Vương Trung Đỉnh. Kết quả không hề hồi hộp, xác suất lại là 100%. Thân thể Vương Trung Đỉnh kịch liệt chấn động, sao có thể như vậy? Nhị Lôi nói: "Không thể khác được...hai người này chính là song sinh cùng trứng." Vương Trung Đỉnh thật muốn tát một cái lên miệng Nhị Lôi, ý của ngươi là con trai ta đời này không còn cao lên được nữa sao? "Hai người kia thật sự rất khác nhau sao? Nói không chừng có lẽ là lớn lên biến dị." Vương Trung Đỉnh âm trầm trả lời: "Nếu biến dị có thể đạt tới loại cảnh giới này, coi như là kỳ tích tiến hoá của lịch sử nhân loại." Nhị Lôi đột nhiên có dự cảm bất tường, "Hai mẫu này không phải là anh và Hàn Đông chứ?" "Cậu có thể đi ra ngoài." Vương Trung Đỉnh gằn giọng. Nhị Lôi vừa mới ra khỏi cửa liền đụng phải Phùng Tuấn. "Cậu trước tiên chớ vào, tâm tình Vương tổng bây giờ phi thường không tốt." Nhị Lôi một bộ biểu tình sợ hãi. Phùng Tuấn kinh ngạc, "Vì sao?" Nhị Lôi nhỏ giọng nói: "Tôi hoài nghi Vương tổng và Hàn Đông là song sinh cùng trứng." "Cậu có bị bệnh không?" Phùng Tuấn mắt lạnh lườm. Bởi vì Vương Trung Đỉnh từng dặn dò qua không thể tiết lộ chuyện giám định thân tử, cho nên Nhị Lôi chỉ có thể mập mờ: "Tôi thật sự không phải nói lung tung, việc này là có thật." Phùng Tuấn mặt không chút thay đổi, "Cậu thấy buồn cười sao?" "Không phải, cậu phải nghe tôi..." "Cậu và Thẩm Sơ Hoa cũng là song sinh cùng trứng." Phùng Tuấn ngắt lời Nhị Lôi. Nhị Lôi kinh ngạc, "Tôi và Thẩm Sơ Hoa? Cậu đây cũng quá trào tiếu đi? Hai chúng tôi nào có tí xíu tương đồng nào a?" "Vậy cậu cảm thấy Vương tổng và Hàn Đông có sao?" "Á..."