Phong Mang
Chương 174
Hai ngày sau, Vương tổng đành mang theo hai gã bệnh tật đến bệnh viện.
Trước tiên đem vị bệnh nặng nhất đưa đến trước mặt bác sĩ, "Ngài xem xem người này còn cứu được không?"
Bác sĩ hì hì cười, "Mộng du cũng không phải bệnh nan y gì! Chỉ cần người bệnh không làm những hành động nguy hiểm, cũng không tạo nên thương tổn đối với thân thể."
"Thương tổn là cậu ta gây cho người khác." Vương Trung Đỉnh nói.
"A..." Bác sĩ xấu hổ đẩy đẩy kính mắt, "Người mộng du quả thật sẽ mang đến phiền nhiễu nhất định cho người nhà, việc chúng ta có thể làm chỉ là lý tính đối đãi, tích cực ứng phó."
Cảm xúc Vương Trung Đỉnh vững vàng, "Được rồi, tôi sẽ hết sức phối hợp."
Bác sĩ gật gật đầu, "Người bệnh trước tiên làm khảo sát giấc ngủ, quá trình cần dùng thời gian một đêm."
Vì thế một đêm này, Vương Trung Đỉnh gần như không hề chợp mắt, sợ hai tên gia hỏa này đột nhiên phát bệnh đem máy giám sát hủy đi.
Cuối cùng là một đêm trôi qua bình an.
Ngày hôm sau, kết quả giám sát đã có.
"Sóng não đồ của hai người đều biểu hiện bình thường, không có dấu hiệu tính chất của bệnh biến." Bác sĩ nói.
Vương Trung Đỉnh buồn bực, "Vậy tại sao mộng du?"
"Chuyện này..." Bác sĩ bất đắc dĩ cười cười, "Kỳ thật y học hiện nay vẫn chưa đưa ra được giải thích thuyết phục, chủ yếu vẫn là có quan hệ với di truyền."
Nói đến đây, Vương Trung Đỉnh trầm mặc.
Bác sĩ quay đầu sang Hàn Đông, "Xin hỏi ông nội hoặc là bà nội của hài tử từng có tiền sử mộng du không?"
Hàn Đông kinh ngạc, "Ông nội bà nội nó? Tôi làm sao biết được?"
Bác sĩ còn kinh ngạc hơn y, "Vừa rồi rõ ràng tôi thấy trên bản đăng ký có một mục là quan hệ phụ tử a!"
Hàn Đông lay lay mí mắt, chỉa chỉa bên cạnh, "Đó là hai người bọn họ."
"Á, nhưng mà hai người giống hơn a, nhưng lại..." Ý thức được nói lời này trước mặt cha đứa bé không ổn, bác sĩ vội vàng ngừng lời, lại quay sang Vương Trung Đỉnh hỏi: "Vậy ông nội của..."
"Đứa bé này không quan hệ huyết thống với tôi."
Bởi vì Tây Tây còn đang ngủ lên, cho nên Vương Trung Đỉnh trực tiếp thừa nhận.
Bác sĩ cười xấu hổ cười, "Thật thật ngại, vậy ngài có thông tin gì về cha mẹ ruột của đứa bé không?"
"Không có, nó là đứa trẻ bị bỏ rơi. Lúc tôi đưa nó về từ viện phúc lợi, đã không có thông tin nhân thân."
Bác sĩ đành phải từ bỏ, lại cố ý chuyển ánh mắt kỳ vọng sang Hàn Đông, "Vậy cha mẹ cậu..."
"Tôi cũng là trẻ bị bỏ rơi." Hàn Đông nói.
Được rồi... Bác sĩ oán thầm: Xác định không phải nhặt về từ một nhà đi?
Phân tích xong, bác sĩ đưa ra kế hoạch trị liệu bước đầu.
"Đối với bệnh tình của tiểu Vương Tây, tôi đề nghị là quan sát thêm bệnh chứng thích hợp, bởi vì trước mắt mộng du của đứa bé vẫn tương đối bình thường, thường là sẽ theo trưởng thành mà dần dần biến mất, vậy nên không đề nghị dùng thuốc hay cưỡng chế trị liệu."
"Về phần Hàn Đông, tình hình đặc biệt hơn, đề nghị chọn dùng liệu pháp phong bế."
Vương Trung Đỉnh khó hiểu, "Liệu pháp phong bế?"
Bác sĩ giải thích: "Mộng du là một loại tượng trưng cho tính bù đắp nguyện vọng, thông qua liệu pháp phong bế đem người mộng du đánh thức, đánh vỡ hành vi xu hướng tâm lý của người bệnh, mộng du sẽ dần dần sút giảm."
Vì thế, bác sĩ đưa ra một ví dụ.
Có một người mộng du thường xuyên đem một cây súng săn đã lên đạn nhắm vào vợ của mình, vì thế bác sĩ để thê tử ngủ ở phía ngoài giường, người chồng ngủ bên trong. Như vậy khi người chồng mộng du rời giường sẽ động làm người vợ tỉnh dậy, lúc này người vợ lập tức lấy một cái còi cảnh sát, thổi mạnh vào tai ngươi chồng. Âm thanh của còi cảnh sát rất sắc có thể nhanh chóng đánh thức người chồng. Thử qua vài lần như vậy, người bị bệnh mộng du liền khỏi bệnh.
Vương Trung Đỉnh thầm nghĩ: "Người này hình thức mộng du chỉ có một, tương đối dễ ngăn cản. Nhưng Hàn Đông mộng du thì có rất nhiều mục đích khác nhau, có thể hôm nay muốn ăn gì đó, ngày mai đòi ra ngoài, ngày mốt lại muốn xem phim..."
"Vậy hãy khiến cho toàn bộ mục đích của cậu ta đều không đạt được! Số lần thất bại càng nhiều, loại hành vi mộng du bù đắp dựa vào xu hướng tâm lý này càng yếu đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất."
Vương Trung Đỉnh chỉ nghĩ thôi đã thấy quá tàn nhẫn.
Hàn Đông lại lạc quan, "Không sao, tôi là người đặc biệt dễ thỏa mãn, không nhiều yêu cầu như vậy."
Vương Trung Đỉnh nhìn hắn khinh bỉ, em xác định sao?
Trước khi đi, bác sĩ lại nói với Vương Trung Đỉnh.
"Cái kia, có một câu không biết có nên nói hay không."
Vương Trung Đỉnh ý bảo bác sĩ cứ nói đừng ngại.
Bác sĩ xấu hổ mở miệng, "Nếu điều kiện kinh tế cho phép, tôi đề nghị ngài nên cho hai người đó làm giám định quan hệ thân thích."
Vương Trung Đỉnh không cần suy nghĩ lập tức trả lời: "Không cần, đứa bé chính là con của hai chúng tôi."
"A?"
...
Hàn Đông chỉ mới vắng mặt hai ngày, lúc quay về đoàn phim, một vai nữ đã bị thay thế.
Người mới tới là một người mẫu trẻ, nhìn qua khoảng ngoài hai mươi.
"Sao đột nhiên lại thay người?" Hàn Đông hỏi Thẩm Sơ Hoa.
"Nghe nói là bên đầu tư tiến cử tới."
"Bên đầu tư... không phải là công ty chúng ta sao?"
"Đúng vậy, công ty không phải đang làm cái gì tuyển nữ thần chân dài sao? Nghe nói phiếu bầu của cô gái này đặc biệt cao. Đoán chừng là để tạo tin tức, nên mới tiến cử cô bé này nhập đoàn."
Nói chung, Vương Trung Đỉnh nếu tiến cử diễn viên nhập đoàn cũng sẽ đi theo đúng trình tự, không có chuyện không hề giải thích đã đột ngột thay người, vừa nhìn là biết trò này chính là do Vương Hải Chí làm ra.
Kỳ thật trong lòng mọi người đều rõ tựa như gương sáng, chỉ là khó chịu Vương Hải Chí đã yên ổn ở phía sau nhiều năm như vậy, sao gần đây đột nhiên lại rục rịch hành động?
Cô gái kia tên là Từ Trạch Mạn, vóc dáng cao gầy, hai cái chân vừa trắng vừa dài, hơn nữa lại ưa mặc váy ngắn, toàn thân tỏa ra một cỗ ngạo khí.
So sánh với cô ta thanh xuân diễm lệ như vậy, Y Lộ cũng chỉ còn lại có khí chất thùy mị thôi.
"Anh có biết lần đầu tiên cô ta gặp Y Lộ là chào hỏi như thế nào không?" Thẩm Sơ Hoa cười cười.
Hàn Đông tò mò, "Chào như thế nào?"
Thẩm Sơ Hoa học theo giọng điệu của Từ Trạch Mạn: "Dì Y Lộ, cháu là người hâm mộ của dì."
"Sau đó thì sao? Y Lộ nói như thế nào?"
"Y Lộ căn bản không chấp nhặt với cô ta, còn thừa nhận tuổi của mình quả thật có thể coi như dì của cô ta."
Hàn Đông cười cười, không nói gì.
Ngày hôm nay tổng cộng quay hai cảnh, một là cảnh hành động của Hàn Đông, nhờ có mấy đêm vất vả tập luyện cùng Du Minh, thân thể Hàn Đông có độ nhịp nhàng linh hoạt cao, một loạt động tác phức tạp đều thuận lợi thông qua rất nhanh.
Cảnh thứ hai là nữ chính đối diễn với nữ phụ, cũng chính là Y Lộ với Từ Trạch Mạn.
Vốn dĩ không có việc gì của Hàn Đông, nhưng hắn muốn quan sát một chút xem danh đạo Hollywood vận dụng ngôn ngữ điện ảnh như thế nào, cho nên lại ở lại không đi.
Từ Trạch Mạn không diễn theo quy định, còn liên tiếp che khuất hình ảnh của Y Lộ, cố ý thêm lời thoại cho mình, khiến cho toàn bộ nhân viên trong studio đều vô cùng bức xúc.
Sắc mặt Calne khó chịu giơ tay ra hiệu tạm ngừng, "Đi giải quyết mâu thuẫn cá nhân trước đi."
Không đầy một lát, tiếng oán hận của Từ Trạch Mạn liền sắc bén vọng đến tai mọi người.
"Sao lại luôn bắt tôi phải nhân nhượng cô ta? Dáng người cao là lỗi của tôi sao? Tôi hẳn là phải luôn trùng chân xuống đi sao? Làm như vậy lâu chân rất dễ biến dạng biết không?"
Y Lộ hướng trợ lý nói: "Tìm giúp tôi hai viên gạch."
Trợ lý nóng nảy, "Chị là tiền bối, làm sao có thể..."
"Bảo cô đi cô phải đi."
Không đầy một lát, Y Lộ buộc hai viên gạch dưới giày, cố gắng đi vào trong studio, hướng Từ Trạch Mạn ngoắc: "Bây giờ được rồi đi."
Từ Trạch Mạn cười khẩy một cái, lặng lẽ quay sang trợ lý nói: "Quay được rồi, quay được rồi." Sau đó mới nghênh ngang đi qua.
...
Buổi tối, Vương Hải Chí dẫn theo Y Lộ thuê phòng khách sạn.
Y Lộ không hỏi chút nào đến chuyện Từ Trạch Mạn, phải vùi đầu vào tình ái, dùng hết khả năng thỏa mãn Vương Hải Chí.
Nàng phát hiện gần đây tính dục của Vương Hải Chí càng ngày càng vượng, trước kia mỗi đêm thường chỉ làm một lần, mấy ngày nay nửa đêm tỉnh dậy lại phải lại đến lần nữa.
Nếu quả thật như lời đồn bên ngoài, Vương Hải Chí tuyển tú chính là tuyển hậu cung, cung này ngày đêm hầu hạ, vậy tại sao lão còn thể lực sung túc như thế?
Đáp án chỉ có một, lão không phải vì muốn thức ăn tươi mà tuyển tú, mà là để tìm người. Từ Trạch Mạn chỉ là mồi, mục đích thực sự của Vương Hải Chí là muốn cho "Cá lớn" nhìn thấy đãi ngộ hậu hĩnh của Từ Trạch Mạn, từ đó ló đầu ra.
Người này rốt cuộc là ai? Sao lại khiến cho Vương Hải Chí bận tâm như thế?
Đang nghĩ ngợi, Vương Hải Chí đột nhiên thô bạo đỉnh mấy cái, chưa bao giờ làm mạnh như vậy, bắt Y Lộ nháy mắt bật ra tiếng gọi "lão công", lại nhận lại từng đợt tiến vào càng hung ác.
"Chân dài lẳng lơ như vậy, thao chết ngươi..."
Tuy Vương Hải Chí thường xuyên dùng lời thô tục tán tỉnh, nhưng chưa bao giờ nói qua hai chữ "Chân dài".
Y Lộ tỉnh táo ý thức được: trong đầu Vương Hải Chí đang tưởng tượng nàng thành người khác.
Một phen ân ái mãnh liệt đi qua, Vương Hải Chí thỏa mãn ngủ.
Y Lộ lấy điện thoại của lão, không ngừng tìm kiếm trong các loại văn kiện mật, rốt cục đã phát hiện một loạt ảnh chụp đặc biệt.
Ảnh là được cắt ra từ video theo dõi, cho nên chất lượng rất kém. Thứ duy nhất có thể đoán được, chính là nữ nhân này cao và có hai cái chân dài.
Y Lộ tiếp tục kéo xem tiếp, lại thấy hé ra một khung cảnh.
Tuy rằng người nhìn không rõ, nhưng bối cảnh nàng thấy rõ ràng, chính là căn nhà Vương Hải Chí tặng mình.
Y Lộ không ngừng lục lại trí nhớ, nàng nhớ rõ không có nữ nhân nào xuất hiện ở căn nhà đó, thậm chí cả nam nhân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có vẻ như cho đến lúc này chỉ có thể là Hàn Đông...
Chẳng lẽ?!!!
Y Lộ mạnh bịt miệng.
...
Từ lúc trở về từ bệnh viện, Hàn Đông không hề tiếp tục mộng du.
Vương Trung Đỉnh vốn đã vạch ra đủ loại kế hoạch ứng phó, thế nhưng đột nhiên Hàn Đông lại không có động tĩnh gì, mỗi ngày vừa ngủ là thẳng một mạch đến hừng đông.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh lại đến gặp bác sĩ.
"Có phải là không cần trị nữa không?"
Bác sĩ vẻ mặt cẩn thận, "Tôi cảm thấy cậu ta chưa chắc đã là thật sự khỏi bệnh, có thể là do ngày đó nói về kế hoạch trị liệu cậu ta cũng có mặt, cho nên tự động sản sinh tâm lý phòng bị."
Vương Trung Đỉnh cũng cẩn thận nhớ lại trạng thái Hàn Đông ngủ trong mấy ngày nay, có vẻ như thật sự không giống cách ngủ trước kia. Trước kia Hàn Đông ngủ có rất nhiều tật xấu, các loại không nghiêm túc, nhưng mấy ngày nay gần như không hề nhúc nhích, ngay cả xoay người cũng không thấy.
"Cho nên có thể là cậu ta đang mộng du, chỉ là ngài không phát hiện ra thôi." Bác sĩ phán đoán.
"Ý của ông là thời gian cậu ấy không nhúc nhích có thể chính là đang mộng du?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Bác sĩ gật gật đầu, "Tôi chính là ý này."
Vương Trung Đỉnh thầm nghĩ: Vậy cũng quá giảo hoạt rồi?
Bác sĩ nói: "Tôi nói cho ngài một cách, hôm nay sau khi về nói với cậu ta, bệnh mộng du đã hoàn toàn trị khỏi. Nếu cậu ta vẫn nghiêm túc ngủ, chứng tỏ lo lắng của tôi là dư thừa. Nếu cậu ta lại bắt đầu dị thường, vậy chứng minh mấy ngày hôm trước đều là mộng du."
Vương Trung Đỉnh gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy.
Vì thế, sau khi trở về, Vương Trung Đỉnh sẽ đem lời này thuật lại cho Hàn Đông.
"Bác sĩ nói chứng mộng du của em đã khỏi hoàn toàn."
"Nhanh như vậy?" Hàn Đông bất ngờ.
Vương Trung Đỉnh nói lung tung: "Bác sĩ nói ở quá trình trị liệu giai đoạn trước đã tạo cho em ám chỉ tâm lý, ý thức bản thân tự ức chế hoạt động mộng du."
Hàn Đông thế nhưng lại tin.
Tây Tây cũng hỏi: "Con thì sao?"
"Con vốn không có bệnh." Vương Trung Đỉnh nói.
...
Kết quả, tới nửa đêm liền bi thúc dục.
Hàn Đông thành thật bảy tám ngày, đột nhiên lăn một cái nằm lên người Vương Trung Đỉnh, các loại hăng hái các loại cọ cọ.
"Mẹ nó! Mấy ngày nay ngạt chết ta..." (sống không nổi nữa =))))))
Trong đầu Vương Trung Đỉnh, một bên nóng đến thật là nóng, một bên lạnh thật là lạnh.
Hàn Đông còn đang méo mó vặn vẹo không "làm" không thôi, Vương Trung Đỉnh thật sự là phải cắn răng lắm mới nhẫn tâm thực hành kế hoạch trị liệu.
Y mang bút ghi âm đã chuẩn bị từ trước mở lên, phát ta tiếng cảnh sát đột kích động mại dâm.
Bên trong có tiếng bước chân hỗn độn, tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếng khách làng chơi kêu oan...
Cuối cùng là "Ầm" một tiếng đá sập cửa!
Chỉ thấy Hàn Đông vội vàng nhảy xuống giường, ngồi xổm xuống góc tường hai tay ôm đầu, động tác thành thạo đến mức Vương Trung Đỉnh không đành lòng nhìn thẳng.
Tiếng ghi âm vẫn còn tiếp tục.
"Chúng tôi là tổ chuyên án phá ổ mại dâm."
Nơi góc tường đó rất nhanh truyền đến tiếng đáp lại.
"Hàn Đông, nam, 27 tuổi, quê ở Nội Mông, thẻ căn cước ở trong ví..."
Mặt Vương Trung Đỉnh đã tím đen rồi, xem ra thực sự cần phải mang Tây Tây đi giám định thân tử a!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
57 chương
61 chương