Phong Mang
Chương 140
Sau khi tan họp, Vương Hải Chí gọi Vương Trung Đỉnh lại.
"Ta mặc kệ nghệ sĩ này là muốn tự lăng xê hay bị oan, tóm lại chuyện này không được tiếp tục lớn hơn nữa."
Vương Trung Đỉnh trả lời: "Cháu tự biết chừng mực."
Vương Hải Chí mặc dù thoáng bất mãn đối với thái độ của Vương Trung Đỉnh, nhưng nghĩ lại thấy gần đây y phải chịu áp lực khá lớn, cũng không cố chấp so đo.
Trong thời kì nhạy cảm, tất cả hoạt động thương nghiệp của Hàn Đông đều bị hủy bỏ, lại trải qua cuộc sống tùy tiện.
"Này, cậu phát hỏa." Du Minh nói.
Cảnh bị cắt của Hàn Đông đã bị nhiệt bổng, trở thành "Tin tức bất lương" có lực sinh tồn vô cùng ương ngạnh. Vừa mới nhấn chìm xuống không lâu đã có người tiếp tục đăng lại, "Nghĩa vô phản cố" làm diện tích phổ biến của Hàn Đông lan rộng.
(Ngĩa vô phản cố:làm việc nghĩa không được chùn bước)
(phát hỏa: nổi tiếng)
"Tôi rốt cuộc biết vì cái gì có siêu sao liều chết để lăng xê, tôi hiện tại mỗi ngày ngay cả cơm đều không muốn ăn, chỉ xem các loại tin nhắn riêng cầu ái liền no rồi." Hàn Đông nói.
Hắn bây giờ là mất lòng cấp trên nhưng được lòng công chúng, mặc dù là bị người ta bưng bằng cách tiêu cực, nhưng nhìn đến số lượng fan từ từ tăng lên, lòng hư vinh vẫn là được đổ đầy đến vô cùng thỏa mãn.
Du Minh cảm khái: "Chỉ có Vương tổng đáng thương, hiện tại khẳng định áp lực cực kì lớn."
Sắc mặt Hàn Đông đổi đổi, từ lúc việc này xảy ra, hai người bọn họ gần như là cắt đứt liên lạc. Vương Trung Đỉnh vì để phục chúng, tất nhiên cần tạm thời rũ sạch quan hệ cùng Hàn Đông. Vì thế trong khoảng thời gian này y luôn không tới tìm Hàn Đông, ngay cả điện thoại cũng rất ít gọi.
Không tính Vương Trung Đỉnh, những người khác ở công ty luôn trốn tránh Hàn Đông, sợ chuyện này liên lụy đến mình.
Hàn Đông hiện tại giống như người mang độc dược, chỉ cần hơi dính dáng đến hắn, đồng nghĩa với việc cũng bị "chúng bạn xa lánh".
Chỉ có Du Minh không chê hắn, bởi vì Du Minh mình cũng là độc dược.
Hai người độc dược trấn thủ, ký túc xá này còn có ai dám đến?
"Đúng rồi, lễ trao giải ngày mai cậu tham gia không?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông một bộ biểu tình đương nhiên, "Tôi vì cái gì không tham gia? Lão tử đến tranh giải được không?"
"Cậu sẽ không sợ không ai ngồi chung gần chỗ với cậu chứ?" Du Minh trêu chọc.
Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Sợ cái gì? Không ai vướng chân càng dễ dàng lên sân khấu lĩnh thưởng!"
"Cậu biết cậu nhất định lấy được thưởng?"
Hàn Đông tràn đầy tự tin, "Nam phối hợp diễn xuất sắc nhất nhất định là tôi a! Xét về kỹ năng diễn xuất này, trương thỉ có độ, thu phóng tự nhiên, giải thưởng này nếu không để cho tôi..."
Chưa nói xong, Hàn Đông đột nhiên nghẹn họng.
"Không để cho cậu thì làm sao vậy?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông cười mỉa, "Tôi vừa nghĩ ra, cậu cũng tranh giải này ha?"
Du Minh hừ lạnh một tiếng, "Bỏ đi, lúc này nhường cho cậu."
Vốn cậu cũng không trông cậy sẽ bắt được, tuy rằng đem so với những phim trước kia, kỹ năng diễn xuất của Du Minh có tiến bộ vượt bậc. Nhưng là so sánh với Hàn Đông, chênh lệch giữa hai người vẫn là rất rõ ràng.
Cho nên, Du Minh cảm thấy trong 3 người cùng tranh giải, cậu và người kia chỉ là góp vào cho đủ số, kết quả cuối cùng không cần phải đoán.
"Vậy anh em sẽ không khách khí." Hàn Đông còn chưa lấy thưởng mà đã bắt đầu đắc ý rồi.
Ngày hôm sau, hai người cùng đi tham gia lễ trao giải lớn.
Mấy ngày nay liên hoan phim quốc nội tổ chức hừng hực khí thế, từ khai mạc đến nghi lễ bế mạc liên tiếp bảy ngày. Thành viên đoàn phim khác đều thừa dịp này xuất hiện để tuyên truyền, chỉ có Du Minh và Hàn Đông hai người đến giờ mới lần đầu tiên lộ mặt.
"Ta phi, hắn còn dám lộ diện sao? Thực cho là mình có thể đoạt giải a!" Nữ diễn viên ngồi cạnh Lý Thượng nói mát mong lấy lòng Lý Thượng.
Mặt Lý Thượng vẫn luôn không chút thay đổi, nhìn không ra cảm xúc tốt xấu.
Đoàn phim 《 Trộm ảnh 》 toàn bộ được sắp xếp ở một khu vực riêng, thời điểm Hàn Đông và Du Minh đi qua, một diễn viên cùng đoàn nhanh chóng đứng dậy tránh ra nhường chỗ ngồi, xấu hổ hướng Hàn Đông giải thích: "Tôi không nghĩ đến sẽ cậu tới a."
"Không sao, tôi ngồi đâu cũng được." Hàn Đông xoa bóp hắn trở về, còn mình đến ngồi ở một chỗ gần đó.
Theo người chủ trì bắt đầu, đại màn trao giải diễn ra.
Hai đài truyền hình, vô số mạng xã hội đồng bộ trực tuyến, từng người đoạt giải sẽ trực tiếp được đưa tới người theo dõi.
Hàn Đông không có cái tâm tình lo lắng hồi hộp tranh giải, hắn chính là luôn nhìn đến hàng ghế dành cho lãnh đạo, vị trí Vương Trung Đỉnh từ đầu đến cuối vẫn là trống không.
Nghi thức cũng giống như tiến trình của các lễ trao giải khác, đều là trước công bố giải thưởng thứ yếu, sau là giải quan trọng.
《 Trộm ảnh 》 gần như ôm đồm toàn bộ các loại giải thưởng, cái gì giải quay phim xuất sắc, hoá trang xuất sắc, giải xuất sắc... vv.
Liên tiếp cầm năm thưởng, ngay cả khách quý trao giải cũng nhịn không được trêu chọc: "Lễ trao giải của chúng tôi hôm nay quả thực thành đại hội khen ngợi 《 Trộm ảnh 》 rồi."
Nói xong, lại làm ánh mắt ám chỉ liếc lại đây, lớn tiếng tuyên đọc: "Đạo diễn xuất sắc nhất —— Lỗ Trấn Nguyên."
Khu vực đoàn phim lần thứ hai bộc phát tiếng vỗ tay tung hô nhiệt liệt, Lỗ đạo diễn đi qua mỗi người đều cùng mọi người ôm, dị thường vui vẻ đi đến bục trao giải.
Thông qua bộ phim này, Lỗ đạo diễn thành công một đường tiến thân lên hàng ngũ danh đạo. Từ giờ tình cảnh chạy vạy khắp nơi tìm đầu tư sẽ không còn tái diễn, hơn nữa hợp đồng lại cuồn cuộn chờ đón không ngừng.
Công bố tiếp theo chính là giải thưởng quan trọng hơn hết —— Phim nhựa xuất sắt nhất.
《 Trộm ảnh 》 cùng 《 Xé rách 》 đồng thời tranh giải, giữa hai đoàn phim liền chênh lệch một khoảng. Tuy rằng cùng là phim đắt khách, nhưng bên này là tiếng tung hô không ngừng, bên kia lại vắng vẻ lạnh lẽo.
"Phim nhựa xuất sắc nhất là —— "
Khách quý trao giải cố ý dừng lại một chút, thẳng đến khi không khí hiện trường đạt tới căng thẳng tối đa thì mới lớn tiếng công bố ra.
"《 Trộm ảnh 》!"
Trong lúc nhất thời tiếng tung hô lại vang lên, mấy nhân viên chế tác vui quá mà khóc. Mặc dù là trong dự liệu, nhưng vẫn là không dễ dàng kìm chế rất, rốt cuộc cũng đã tới ngày này!
Sắc mặt Lương Cảnh đã kém lại càng ngày càng kém, hiện tại gần như không thể nhìn nổi. Nếu không phải máy quay liên tục hướng nơi này quay, hắn đã muốn nhanh chóng bỏ đi.
Người chủ trì lần nữa đi lên bục trao giải, lần này cần công bố chính là giải nam phụ xuất sắc nhất.
Tranh giải có Hàn Đông, Du Minh cùng một nam phụ của phim khác, ba người biểu cảm vui mừng, nhưng máy quay chỉ quay đến Du Minh và diễn viên kia, căn bản không hề quay đến chỗ Hàn Đông.
"Nam phối hợp diễn xuất sắc nhất là —— "
Hàn Đông con mắt chăm chú nhìn chằm chằm miệng người tuyên đọc.
"Du Minh!"
Nghe cái tên này, Hàn Đông nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chờ lúc Du Minh đi qua bên cạnh hắn, Hàn Đông giả vờ giận mà quạt một cái tát lên cái mông, "Thao! Thế mà lại bị tiểu tử cậu đoạt đi rồi!"
Thật ra Hàn Đông đã sớm tính ra là Du Minh, bằng không cũng sẽ không xuất đầu lộ diện ở nơi đầu sóng ngọn gió này, nhưng Du Minh cho đến giờ phút này mới biết được.
"Phát biểu một chút lấy cảm nghĩ nhận giải đi." Người chủ trì nói.
Ánh mắt Du Minh hoàn toàn tập trung vào Hàn Đông ở dưới khán đài, thản nhiên phun ra hai chữ: "Cám ơn."
Thực sự không phải là cám ơn Hàn Đông đem cái danh dự này tặng cho cậu, mà là cám ơn Hàn Đông đi theo tiếp sức cho cậu lên đây lĩnh thưởng.
Có lẽ tất cả mọi người thay Hàn Đông thổn thức, nhưng Hàn Đông lại cảm thấy giải thưởng này Du Minh giành được hoàn toàn xứng đáng. Chỉ có hắn biết một cái mặt tê liệt hoàn toàn tự nhiên cần tiêu phí bao nhiêu công phu mới có thể làm nhân vật thật sống động, cũng chỉ có hắn mới biết được một người có đủ các loại quyền lợi lớn cần bao nhiêu nhiệt huyết mới có thể cam tâm làm diễn viên phụ.
Cho nên, Hàn Đông đang trong một trường hợp không nên khóc, lại khóc đến ngây ngốc.
Thế cho nên bên cạnh mỗi người một câu an ủi hắn: "Không có việc gì, bây giờ không giành được, lần sau lại cố gắng!"
Du Minh xuống dưới không lâu, lại công bố nam diễn viên xuất sắc nhất.
Cùng tranh giải là Lý Thượng, Mã Bân còn có một diễn viên của phim khác.
Kỳ thật mọi người trong lòng đều đã đoán được, chính là Lương Cảnh, mỗi lần trước lễ trao giải hắn đều âm thầm chạy chọt. Nhưng lúc này đây, thái độ của giám khảo hoàn toàn xa cách ngàn dặm, cho nên Lương Cảnh cũng đoán được là Mã Bân rồi.
Trên mặt Lý Thượng cũng nhìn không ra chút chờ mong.
"Lý Thiên Bang!" Khách quý đọc lên rõ ràng.
Tất cả mọi người sợ ngây người, nhất là Lương cảnh.
Tiếng vỗ tay cho đến một khắc Lý Thượng đứng dậy mới vang lên, không khí trầm lặng đã lâu của đoàn phim rốt cục phát ra tiếng tung hô. Cuối cùng cũng mang về một giải thưởng, không đến mức quá xấu mặt đi!
"Sao lại là hắn?" Ngay cả Lỗ đạo cũng âm thầm nhíu mày.
Mã Bân ngược lại rất thoải mái, hắn dù sao cũng là tiền bối, dù là không có Lý Thượng đang nổi, cũng đã cầm qua không ít giải thưởng, chắc chắn sẽ không tính toán với một vãn bối.
Lý Thượng hiển nhiên không dự đoán được, bằng không lấy tính cách của hắn nhất định sẽ chuẩn bị tốt một phần cảm nghĩ hoàn mỹ khi nhận giải, không thành ra giống như bây giờ kích động đến nói năng lộn xộn.
"Muốn cảm tạ rất nhiều người, muốn cảm tạ nhất chính là Lương cảnh đạo diễn, không có anh sẽ không có vinh dự của tôi ngày hôm nay, cám ơn anh đối tốt với tôi, tôi... Tôi thật sự..."
Người chủ trì vội hoà giảicho Lý Thượng, "Xem ra hôm nay Lý Thiên Bang quá kích động, từ nghệ sĩ mới xuấtsắc nhất, nam diễn viên triển vọng nhất, rồi đến hiện tại nam diễn viên xuấtsắc nhất, chúng ta thấy được cậu ấy dần trưởng thành, cũng nhìn thấy tương laihi vọng của nền điện ảnh Trung Quốc, chúng ta cùng vỗ tay lần nữa cho cậu ấy!"
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
57 chương
61 chương