Phong Mang

Chương 139

Kết quả, chưa đến năm phút đồng hồ Hàn Đông đã nhận được hồi đáp. "It─greatly─surprised─me!" Làm tôi quá chấn kinh rồi... Hàn Đông cố sức phiên dịch, trong lòng có chút tò mò, rốt cuộc là ảnh thế nào lại đem người kinh diễm thành như vậy? Thấy Vương Trung Đỉnh còn đang thu dọn đồ đạc, Hàn Đông liền trộm mở ảnh ra nhìn lướt qua. Kết quả, nháy mắt ngây ngốc. Hắn đã gửi qua cho Calne, là ảnh ngủ nude của mình! Tiểu cúc hoa kia như ẩn như hiện giữa hai miếng thịt tròn tròn, quả thực quá thưởng diễn!!! Hàn Đông phút chốc có loại xúc động tự đâm vào mắt. Nhưng vấn đề là, tấm hình này là ở đâu ra? Mang theo đủ loại nghi vấn, Hàn Đông lại mở những ảnh chụp khác, kết quả cái vừa rồi chưa là gì, bên trong mấy trăm tấm hình đều là loại này. Ảnh đủ tư thế ngủ, ảnh bơi lội, ảnh tự **, ảnh giả nữ hấp dẫn... Chủ yếu, Hàn Đông căn bản không biết Vương Trung Đỉnh chụp lúc nào! Xong rồi xong rồi, loại này ảnh gửi đến Calne kia thì còn gì nữa? Hàn Đông đang nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện một ánh mắt bên cạnh. Vương Trung Đỉnh không biết tới khi nào, đang cùng nhìn chăm chú vào ảnh nude với Hàn Đông. Đầu Hàn Đông oành một cái nổ tung! Bất quá, hắn cũng phát hiện trên mặt Vương Trung Đỉnh đã thoáng một tia không được tự nhiên. Hai người đối diện chột dạ, Hàn Đông đánh đòn phủ đầu, mũi nhọn chỉ hướng Vương Trung Đỉnh. "Sao lại chụp ảnh em?" Vương Trung Đỉnh bình sinh lần đầu tiên biết xấu hổ, "Ai chụp ảnh em?" Nếu là đặt ở bình thường, Hàn Đông nhất định sẽ bắt lấy cơ hội một phen hảo hảo dạy dỗ Vương đồng chí! Nhưng là ngày hôm nay hắn phi thường khéo hiểu lòng người, không chỉ có không hùng hổ doạ nạt, còn ra vẻ một bộ biểu tình thẹn đỏ mặt nói: "Lần sau muốn chụp tư thế gì nói thẳng ~ em phối hợp với anh là được ~ " "Sau này nói những lời này, có thể đừng dùng giọng điệu ngại ngùng e lệ hay không?" Hàn Đông biết rõ còn cố hỏi: "Vì cái gì?" "Em nói xem vì cái gì?" Tay Vương Trung Đỉnh nắm lên cằm Hàn Đông, "Bởi vì nhìn cái bộ dạng đức hạnh này liền muốn thao em!" Hàn Đông ngược lại không có cảm giác chịu nhục, lại kích động đến đem Vương Trung Đỉnh đè xuống dưới thân, thở hồng hộc nói "Em thích nghe anh nói lời thô tục, đặc biệt gợi cảm." Nghĩ đến ngày mai còn có đủ loại hoạt động, Vương Trung Đỉnh đành phải nghiêng người đặt Hàn Đông quay về trên giường. "Đừng làm rộn, ngủ đi." Hàn Đông cứ như vậy đem chuyện ảnh chụp gây rối. Sắp sửa ngủ, Hàn Đông đột nhiên hướng Vương Trung Đỉnh hỏi, "Anh ngủ qua cùng nam nhân chưa?" "Chưa." Vương Trung Đỉnh thực rõ ràng trả lời. Hàn Đông rất tò mò, "Vậy anh biết ngủ như thế nào không?" "Vô nghĩa, có não đều có thể hiểu." "Vậy anh có thể tiếp nhận phương thức này sao?" Nói thật, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ bài xích, Vương Trung Đỉnh khẳng định cũng sẽ có chướng ngại tâm lý. Nhưng là nhìn từ đà phát triển như hiện tại, một ít chướng ngại này rất nhanh sẽ bị lực hấp dẫn cường đại triệt tiêu. "Ít nói mấy lời vô dụng, mau ngủ đi." Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ vai Hàn Đông. Hàn Đông lại vỗ vỗ y, một bộ biểu tình săn sóc, "Em biết anh trong một chốc không dễ tiếp nhận được, không sao, em sẽ không ép buộc anh, em có đủ kiên nhẫn." Vương Trung Đỉnh càng nghĩ càng thấy không đúng, "Em có ý gì?" "Không có ý gì, ngủ đi, ngủ đi." Nói xong lời này, Hàn Đông còn bày ra một gương mặt ẩn nhẫn đi đến buồng vệ sinh. Đặc biệt nam tính rút một điếu thuốc, bình ổn dục hỏa vừa mới phát sinh trên giường. ... Họa vô đơn chí, ngày hôm sau, Hàn Đông cư nhiên đụng mặt Calne tại phòng triển lãm ảnh. Lúc ấy cái xấu hổ kia, đã muốn tự đào cái hố đem mình chôn. Calne trái lại nhìn nhận rất thoáng, còn chủ động đến chào hỏi Hàn Đông. "Thế nào? Ở đây có quen không?" Hàn Đông một biểu tình thờ ơ, "Vẫn tốt, vẫn tốt." Ánh mắt Calne dời xuống, không kiêng sợ đánh giá "mảnh đất thần bí" của Hàn Đông, ngữ khí xấu xa hỏi: "Tối hôm qua cậu gửi tấm hình kia, là muốn ám chỉ tôi gì sao?" Hàn Đông vội giải thích: "Không không không, là tôi gửi nhầm." "Gửi nhầm? Trùng hợp như vậy sao?" Calne nghiền ngẫm cười cười. Hàn Đông bình sinh lần đầu tiên bị trêu chọc đến luống cuống, quả nhiên lưu manh sẽ gặp báo ứng. Calne rất tò mò, "Ảnh là ai chụp?" Hàn Đông lập tức tiếp lời: "Trò đùa dai của một người bạn, đùa dai thôi." Calne lại trêu đùa: "Say─thank─you─to─him─for─me." Hàn Đông một bộ dạng so với khóc còn khó coi hơn, cười cười, "No─problem." Sau, hai người lại cố sức trao đổi một trận, Hàn Đông thuộc loại đặc biệt không sợ mất mặt, khẩu ngữ càng kém cỏi càng lắm chuyện không thôi, cuối cùng bức đến fan cuồng của Calne - Thẩm Sơ Hoa ở một bên cũng phải mát mẻ bỏ đi. "Chuyện ảnh chụp ngàn vạn lần không được nói cho Vương Trung Đỉnh." Hàn Đông đặc biệt dặn dò. Calne khó hiểu, "Việc này cùng Vương tổng có quan hệ gì?" Hàn Đông không biết nên biểu đạt như thế nào, Thẩm Sơ Hoa lại không có bên người, đành phải hỏi tiểu Lương: "Tiếng Anh của cậu thế nào?" "Cũng dùng được đi." "Vậy cậu giúp tôi nói cho anh ta biết, Vương tổng không cho phép nghệ sĩ tự tung ảnh ra ngoài." Tiểu Lương thành thật chuyển cáo Calne, cũng đồng thời thành thật chuyển cáo cho Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh cắt câu lấy nghĩa, không chỉ không tức giận còn không hiểu ra vấn đề mà cười cười. Còn ngoan ngoãn như vậy? Ngay cả thời gian ta vắng mặt vẫn có thể tự quản chính mình... Bất quá, y vẫn là hướng tiểu Lương ra lệnh: "Đừng cho Hàn Đông một mình ở riêng với bất luận kẻ nào, nhất là Calne." "Tôi biết rồi, có bất kỳ tình hình đều hướng ngài hội báo." ... Ba ngày sau đó, liên hoan phim Venice nghênh đón buổi lễ bế mạc trao giải. Quốc nội có hai tác phẩm tranh giải, 1 bộ là đại tác phẩm năm nay của Hà đạo diễn, một bộ khác chính là 《 Trộm ảnh 》. Hà đạo diễn là cây đại thụ trong nghề, là cái tên triển vọng nhất cho giải thưởng kim sư, 《 Trộm ảnh 》 tuy rằng tranh giải hạng hai, nhưng bởi vì giải thưởng này không đáng chú ý, cho nên đoàn phim không hề áp lực, đạt giải là kinh hỉ ngoài ý liệu, không đạt cũng không còn gì tiếc nuối. Đến giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất thì Hàn Đông mạnh mẽ vươn đầu lên. Calne chậm rãi đi lên lĩnh thưởng giữa tiếng tung hô, mười phần làm bộ làm tịch nói lên cảm nghĩ nhận giải, gợi lên từng trận hò reo ủng hộ. Hàn Đông có chút hoài nghi ảnh chụp là chính mình cố ý gửi. Đang nghĩ ngợi, phía bên cạnh đột nhiên không hề báo trước bộc phát một trận hoan hô. "Đoạt giải rồi, đạt giải rồi." Thẩm Sơ Hoa cực kỳ hứng thú hò hét. Hàn Đông hoàn toàn chưa bắt kịp tình huống, còn ý vị hỏi: "Ai đoạt giải? Ai đoạt giải vậy?" "Chúng ta đoạt giải rồi!!!" Giải thưởng lớn quốc tế, đối với một người mới vừa thoát ra từ thân phận diễn viên quần chúng mà nói, quả thực chính là đùa giỡn. "Chúng ta đoạt giải sao?" Thẩm Sơ Hoa gật đầu, "Giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất." Hàn Đông chuyển ánh mắt đến bục trao giải, lúc này phát hiện tổng biên tập văn học của công ty đã lên sân đấu lĩnh thưởng. Vốn dĩ đây phải là vinh dự của Hàn Đông, hiện tại lại bị một đám người chiếm hữu. Nhưng Hàn Đông không có chút cảm giác nghẹn khuất, ngược lại kích động tột cùng, run run đưa tay muốn đem cái tin tốt lành này nói cho Vương Trung Đỉnh đầu tiên. Không hiểu sao trong lòng Vương Trung Đỉnh nhéo đến hoảng, đột nhiên cảm giác mình rất chịu ơn Hàn Đông. Đột nhiên vô cùng xúc động. ... 《 Trộm ảnh 》 thắng lợi trở về, lập tức lại phải bận đón các loại lễ trao giải trong nước. Tại liên hoan phim này, 《 Trộm ảnh 》 tranh giải nam chính xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất đạo diễn xuất sắc nhất, hoá trang đạo diễn, quay phim xuất sắc nhất... Từ từ 12 giải thưởng. Vốn dĩ tình thế là một mảnh tốt, kết quả ngay ngày hôm sau khi đoàn phim từ Venice trở về lại xảy ra chuyện. Cảnh bị cắt giảm của Hàn Đông không biết như thế nào bị đưa lên mạng, trong vòng một đêm lượt xem cao tới hơn mười vạn. Điểm chết người chính là weibo Hàn Đông bị hack, trong tình thế đó lại tán thưởng chuyện này. Như một viên đá tạo nên ngàn tầng sóng! Tuy rằng công ty mau chóng thành lập bộ phận ngăn chặn nguy cơ, liên lạc với những ngành liên quan che chắn tin tức, nhưng ảnh hưởng tạo thành vẫn là tồi tệ không thể nghịch chuyển. Hơn nữa đối với cá nhân Hàn Đông, hành vi tán thưởng của hắn không thể nghi ngờ ám chỉ thái độ bất mãn đối với chế độ xét duyệt. Hơn nữa đông đảo miệng lưỡi hô ứng, trực tiếp đem việc dọa Trương chủ nhiệm đổ bệnh lên nơi đầu sóng ngọn gió. "Chúng ta xem đều khỏe, làm sao ông ta lại phát bệnh?" "Các người có thể phái một vài người không có phẩm vị đến xem, nhưng ít nhất đừng phái người mang bệnh đi a?" "Cái vị nằm viện kia, ông là ghen tị với hai cái đại chân dài của linh sư sao?" "..." Những bình luận như vậy ở trên mạng ùn ùn, Trương chủ nhiệm vốn không trách tội, kết quả vừa náo loạn như vậy, khiến cho lão hoàn toàn mất bình tĩnh. Quan hệ của cục phim cùng công ty Trung Đỉnh nháy mắt căng thẳng gia tăng, một lượng lớn phim mới cần xét duyệt tiến độ chậm hẳn xuống, cổ phiếu công ty lại bắt đầu một đường cuồng ngã. Lãnh đạo công ty bất đồng sứt đầu mẻ trán, khiến cho đại hội cổ đông giống một sàn đấu. "Tôi hoài nghi đây là do một vài nghệ sĩ không để ý đến ích lợi công ty tiến hành tự mình lăng xê!" "Hắn không hiểu quy củ cũng không phải mới ngày một ngày hai." "Bất kể như thế nào chúng ta phải tỏ rõ thái độ, bằng không việc này khẳng định không dứt." "..." Chờ mọi người phát tiết xong, Vương Trung Đỉnh mới vén lên mí mắt, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị quét một vòng qua mặt mỗi người. "Người này, tôi nhất địnhphải điều tra ra."