Phong Lưu
Chương 413
Mấy chiến thuyền hải cốt loại nhỏ nhanh chóng tới gần, dừng ở khu nước cạn, cung tiễn thủ giương cung bắn đồng loạt, binh lính trên thuyền nhảy xuống biển, vạch nước xung phong.
Mưa tên bắn vào trong đám Uy khấu đang ngẩn người, máu bắn tung tóe, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.
Chỉ đợt mưa tên thứ nhất, Uy khấu trên bờ sông đã ngã xuống hơn phân nửa, đợt mưa tên thứ hai đi qua, người có thể đứng vững còn chưa đến hai mươi người.
Rất nhiều binh lính Đường quân giết lên bờ, mười mấy tên Uy khấu còn lại liền xoay người liều mạng chạy trốn vào trong rừnghiến hạm hải cốt không ngừng đi đi về về, liên tục vận chuyển binh lính lên đảo, bộ quân nóng lòng biểu hiện giống như mãnh hổ tung thân giết lên trên đảo.
Quan quân sau đảo cũng từ đánh nghi binh trở thành cường công, trước đảo thất bại thảm hại, chiến kỳ của quan quân đã cắm vào doanh trại, Uy khấu sau đảo nào còn có ý chí chiến đấu, không đợi quan quân giết lên bờ, đã sớm lập tức giải tán, trốn chạy khắp nơi.
Thế cục đã hoàn toàn khống chế được, chẳng qua trên đảo cổ mộc che trời, địa hình phức tạp, muốn truy quét Uy khấu chạy trốn tứ phía, còn phải tốn một hồi công phu.
Đường Tiểu Đông, Đường Sương, Đường Điềm, Lý Đằng Giao cùng nhau ngồi mông trùng khoái đĩnh đổ bộ.
Lần tấn công Thiên Phong đảo này, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, Đường Tiểu Đông lúc này mới đồng ý dẫn theo hai tiểu yêu tinh chuyên gây rắc rối này.
Một đội binh lính mở đường phía trước, đám người Đường Tiểu Đông dọc theo sơn đạo gập ghềnh khó đi tiến lên, dọc theo đường đi thi thể Uy khấu nằm ngổn ngang, ngẫu nhiên có một hai thi thể quan binh.
Chiến đấu, có thương vong là rất bình thường, nếu không phải ý chí chiến đấu của Uy khấu mất hết, liều mạng chống cự, thương vong của quan quân khẳng định còn nhiều hơn.
Đường Điềm, Lý Đằng Giao thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội lên chiến thuyền, nghĩ rằng có thể giống như hồi ở phủ thái thú chém giết Uy khấu thống khoái, ai ngờ ngoại trừ thi thể, ngay cả Uy khấu còn thở cũng không thấy một tên, thật sự khó chịu.
Tiến vào trong doanh trại của Uy khấu, một vài binh lính đang bận rộn, lục soát ra không ít tài vật và vũ khí đều dán dấy niêm phong đưa lên chiến thuyền.
Trên đất trống sau trại có mấy thi thể nữ nhân nằm. Có người của Uy quốc, cũng có nữ tử Trung Nguyên bị bắt tới.
Chắc là Uy khấu trước khi chạy trốn liền giết chết hết những nữ nhân đáng thương này.
Thấy đủ loại hung tàn của Uy khấu, Đường Tiểu Đông đã sớm chết lặng, dù sao cũng nợ máu sẽ phải tấn công Uy quốc, đến lúc đó nợ máu trả bằng máu, thay những oan hồn này đòi lại gấp trăm lần.
Hắn phân phó binh lính chôn cất toàn bộ thi thể của những nữ nhân này.
Đi một chút đang truy kích Uy khấu còn sót lại, đám người Đường Tiểu Đông không có chuyện để làm, chỉ đi loanh quanh xem xét một chút.
Dọc theo đường nhỏ phía sau doanh trại đi lên trên, gần đỉnh núi, có một bÏ bằng phẳng, bốn phía có một vài hoa tươi, còn xây một cái lương đình, hẳn là Uy khấu sử dụng nơi này để hóng mát ngắm cảnh.
Đứng ở chỗ này, không sai biệt lắm có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh đẹp trên đảo, có thể chứng kiến ánh sáng lấp lánh do ánh mặt trời chiếu xuống mặt xông Bạch Mã, quả là nơi tốt để ngắm cảnh.
Đường Tiểu Đông đặt mông ngồi ở trên mặt ghế đá, ha ha cười nói:
- Nơi này quả thật rất tốt để ngắm phong cảnh a.
Đường Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, thần tình khó chịu, bảo kiếm chém lung tung, phát tiết lên cây cối vô tội.
Mọi người che miệng cười nhẹ, không để ý tới nàng, tùy ý nàng phát tiết. Lúc này ngươi càng để ý nàng, nàng càng làm mạnh hơn, đã sớm hiểu rõ tính tình của nàng rồi.
Mọi người đang quan sát toàn bộ phong cảnh trên đảo, thình lình nghe phía sau ầm vang một tiếng, cùng với một tiếng hét kinh hãi của Đường Điềm.
Quay đầu vừa nhìn, ngọn núi thạch bích lõm xuống, lộ ra một thạch động tối om.
Mặt ngoài ngọn núi hàng ngày phơi nắm dầm mưa, phần lớn đã bị phong hóa xốp giòn, bị Đường Điềm tâm tình khó chịu đạp mạnh mấy đá, tức thì lõm xuống.
- Một sơn động?
Đường Điềm tò mò xem xét bên trong, bất quá trong sơn động tối om om căn bản không thấy rõ.
- Chẳng lẽ là động ẩn thân bí mật của Uy khấu?
Mười mấy địa sát đi theo đồng loạt rút kiếm, chỉ vào động khẩu.
Không quan tâm có người hay không, đều phải đi vào lục soát.
Sáu lãnh huyết cận vệ một tay cầm kiếm, một tay cầm cây đốt lửa, nối đuôi nhau vào động.
Đường Tiểu Đông cho người chạy về doanh trại của Uy khấu, làm ra vài cây đuốc, phân phó mười mấy địa sát trông chừng động khẩu, không được cho bất kỳ kẻ nào tiếp cận, sau đó cùng đám người Đường Sương nắm lấy cây đuốc vào động.
Nương theo ánh sáng của cây đuốc một đường cẩn thận tiến lên, hoàn toàn có thể xác định cái sơn động này không phải do người tạo ra, mà là thiên nhiên hình thành, hơn nữa, tựa hồ không có dấu vết có người đi qua.
Trong sơn động, có một số đoạn đường rộng đủ để chứa hơn trăm người, có nơi chật hẹp đến nỗi một người nếu hít hơi hóp bụng đi qua cũng rất vất vả, người cao lớn có thân thể đặc biệt cường trá tuyệt đối chui không qua.
Ước chừng đi được nửa dặm đường, sơn động đột nhiên hướng xuống, càng đi càng sâu, tựa hồ nối thẳng dưới nền đất. Từng đợt hàn ý lạnh thấu xương phà tới, giống như đưa thân vào hầm băng ngàn năm, lạnh đến nỗi làm người ta rùng minh.
Sơn động rất sâu rất đen, tựa hồ không có cuối, tuy nhiên vì lòng hiếu kỳ mãnh liệt mà mọi người quyết tâm muốn tìm kiếm đến tận cùng, mặc cho rét lạnh thấu xương tiếp tục tiến lên.
Ngoại trừ rét lạnh dị thường ra thì không hề làm người ta cảm thấy hít thở không thông tí nào, chứng tỏ sơn động thông gió rất tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Xa hơn, cái loại hàn ý thấu xương này dần dần giảm bớt, cảm giác sơn động tựa hồ đang hướng lên trên, càng đi lên phía trước càng làm người ta cảm thấy một loại ấm áp, như thời tiết của mùa xuân ba tháng, rất thoải mái.
Rẽ vào một chỗ khúc cua, sơn động chợt sáng ngời.
Phía trước, hiện ra cái cửa ra vào được ánh mặt trời chiếu sáng rọi, vài ánh sáng khúc xạ vào sơn động.
Mọi người hoan hô một tiếng, chạy nhanh ra khỏi động, cảnh vật trước mắt khiến mọi người đều trở nên ngây dại.
Núi non trùng điệp thẳng tới tận trời làm không trung màu xanh biến thành một thiên cảnh, sương trắng lượn lờ quanh rừng rậm, mặt đất bằng phẳng, hoa cỏ màu xanh tươi mát như được mưa to cọ rửa, cực kỳ sạch sẽ.
Đủ loại hoa tươi khoe sắc ganh đua sắc đẹp, mùi hương thơm ngát đập vào mặt, làm người ta muốn say. Trong một hồ nước nhỏ, nước hồ trong trẻo, giống như một tấm gương, mấy con hươu sao bước chậm bên hồ, tò mò quan sát những vị khách không mời mà đến.
Truyện khác cùng thể loại
2897 chương
7 chương
1503 chương
31 chương