Đương nhiên Trương Lãng biết cho dù Đổng Trác chết rồi thì Hán triều vẫn là diệt vong. Không nói đến sau này Trường An loạn, coi như mình không buông tay, thiên hạ không loạn thì chẳng phải mình không còn cơ hội nhất thống loạn thế? Vương Duẫn nghe đến phần sau thì mừng muốn khóc, quỳ lạy hô to nói: - Cứu dân chúng trong thiên hạ nhờ vào tiên sinh vậy!! Ta thay trung thần chết đi lạy tạ tiên sinh! Trương Lãng vội vã nâng ông dậy, cười thầm trong bụng, nói: - Vậy đại nhân nên tỉnh táo hành động, cô gái này nhất định phải lựa chọn cẩn thận. Không biết Điêu Tú Nhi đi rồi, Vương Duẫn hiến liên hoàn mỹ nữ sẽ là ai? Vương Duẫn vội gật đầu, dẫn Trương Lãng đi gặp Điêu Tú Nhi. Điêu Tú Nhi vốn đang ngủ say, sau bị thích khách đánh thức, lúc này định cởi áo tắt đèn ngủ thì chợt nghe có người gõ cửa, kêu mình. - Tú Nhi, Tú Nhi. Tú Nhi nghe ra giọng của Vương Duẫn, tuy không biết đã khuya vậy mà ông tìm mình có chuyện gì, nhưng không dám chậm trễ. Nàng tiến lên mở cửa, sau đó yêu kiều vái chào, dịu dàng nói: - Đại nhân. Trương Lãng thế là có cơ hội đánh giá một trong bốn mỹ nhân Trung Quốc. Tú Nhi diện mạo thanh lịch, khí chất cao quý, thật là thướt tha. Dáng người thon thả tư thế ưu nhã, tựa đó hoa lan yên tĩnh nở rộ, thanh tân. Tuy không văn nhã thanh tú như Văn Cơ, hoa nhường nguyệt thẹn, không như Dương Dung có dáng người ma quỷ, cân quắc anh thư. Nhưng nàng có phong thái trong tĩnh có động lòng người, khiến người động lòng yêu thương. Tú Nhi trông thấy người đàn ông khiến mình khắc cốt minh tâm, mượn men say sàm sỡ mình rồi lại không thể quên được hắn, nàng bỗng ngơ ngẩn. Tiếp theo nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mê người hé mở, rất là hấp dẫn. Đôi mắt to đen láy như biết nói biến mông lung trước ánh mắt nóng rực của Trương Lãng. Tuy nàng mặc đồ nha hoàn nhưng không thể ngăn được phong tình quyến rũ. Dường như Vương Duẫn thấy ra điều gì, nếu không thì sao Trương Lãng vừa mở miệng liền muốn nàng chứ? Tuy nhiên, Vương Duẫn vẫn là nói ra một số lời khiến Trương Lãng rất là hưng phấn. - Tú Nhi, ngươi đến chỗ lão phu đã vài ngày, bình thường lão phu không mấy quan tâm ngươi, bắt đầu từ bây giờ hãy đi theo vị tráng sĩ này. Ngươi phải hầu hạ tráng sĩ thật tốt, có biết không? Vương Duẫn làm bộ dáng như từ phụ dạy dỗ con gái mình. Không biết Tú Nhi là kinh hay hỉ, hoặc là thế nào khác, nhưng mặt ngoài thì nàng rất là điềm tĩnh, dịu dàng nói: - Vâng, thưa đại nhân. Trương Lãng vừa lòng, suốt đêm mang Tú Nhi quay về Thái phủ, nhưng không tử hình ngay tại chỗ. Vì có lẽ sáng sớm mai phải chạy đi, nếu Thái Ung biết không đánh hắn mới là lạ. Một bên nói con gái ông có bệnh mà quay đầu đã xằng bậy rồi. Sáng sớm hôm sau, Thái Ung vội vàng chào từ biệt với Đổng Trác. Đổng Trác biết Thái Ung phải quay về quê hương một lần, không làm gì cản trở, chỉ hy vọng ông nhanh chóng về. Lúc này Thái Ung mới phát hiện Điêu Tú Nhi, bởi vì lúc trước nàng là bạn thân với Văn Cơ, hai người có quan hệ rất tốt nên ông không hề thấy lạ. Ông cùng với Thái phu nhân, Trương Lãng điều khiển xe ngựa ra khỏi Trường An đi hướng Từ Châu. Một đường đi nhanh, vó ngựa không ngừng chân, lúc này hình thế thiên hạ đã xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là Tôn Kiên tấn công Lưu Biểu chết trận ở Hiện Sơn, năm ba mươi bảy tuổi. Con cháu Sách dùng Lỗ Tương Hoàng Tổ đổi lại linh cữu Tôn Kiên, ngưng chiến quay về Giang Đông, chôn cất ở Khúc A Nguyên. Kết thúc tang sự thì họ dẫn quân đóng ở Giang Đô, chiêu hiền nạp sĩ, thấp thân phận đối xử hiền hòa với người, hào kiệt bốn phương dần gia nhập. Đổng Trác biết Tôn Kiên đã chết, loại trừ được một mối họa, càng thêm ngang ngược kiêu ngạo, tự xưng là ‘thượng phụ’, ra vào lấy nghi thức thiên tử. Tư Đồ Vương Duẫn ra thiết liên hoàn kế, Đổng Trác đại náo Phượng Đình Nghi, tiếp theo Lữ Bố giết chết Đổng Trác, Trường An đại loạn. Thuộc hạ của Đổng Trác gồm đám Lý Giác, Quách Tỷ đầu hàng nhưng Vương Duẫn không cho, kết quả bị vây tại Trường An., Trường An thành phá, Lữ Bố đại bại đầu vào Viên Thuật, Vương Duẫn bị giết. Mã Đằng, Hàn Toại vì Cần Vương thất đại cử binh Tây Lương. Mưu sĩ Lý Thôi, Quách Tỷ hiến kế cổ hủ, chỉ cần phòng thủ nghĩ cách ngừa tiết lộ bí mật, không cần ra trận. Kết quả chưa được hai tháng, binh Tây Lương dùng hết lương thảo, bất đắc dĩ rút binh, kết quả đại bại tại Trần Thương. Ngay lúc này, Sơn Đông giặc Khăn Vàng lại dấy lên. Thái bộc Chu Tuấn bảo Tào Tháo, Lý Thôi lệnh Tào Tháo hội hợp Bảo Tín cùng dấy binh đánh bại binh Khăn Vàng Thọ Dương. Bảo Tín giết vào trọng địa, kết quả bị binh Khăn Vàng hại. Tào Tháo đuổi theo tặc binh thẳng đến Tế Bắc, kẻ đầu hàng mấy vạn. Tào Tháo lập tức dùng hàng binh làm tiên phong, binh mã đạp khắp nơi không chỗ nào là không quy hàng. Chỉ mới trăm ngày thì đã chiêu an hàng binh hơn ba mươi vạn, dân chúng nam nữ hơn vạn người. Tào Tháo chọn người tinh anh xưng là ‘Thanh Châu binh’, còn lại thì ra lệnh làm nông. Từ đó uy danh của Tào Tháo vang xa, thực lực lớn mạnh nhanh chóng. Tại Duyện Châu thư báo đến Trường An, triều đình cho Tào Tháo làm Trấn Đông tướng quân. Tào Tháo tại Duyện Châu chiêu hiền nạp sĩ, có hai chú cháu tới đầu vào, là người Dĩnh Duyên, Dĩnh Âm, họ Tuân, tên Úc, tên chữ Văn Nhược, đúng là con của Tuân Cổn. Ngày xưa là thuộc hạ Viên Thiệu, nay bỏ Thiệu đầu Tào Tháo. Tào Tháo vui vẻ phong làm Tư Mã hành quân. Còn cháu là Tuân Du tự Công Đạt, là danh sĩ trong nước, từng bái hoàng môn thị lang, sau từ quan về quê, nay cùng thúc đầu Tào Tháo, làm giáo thụ hành quân. Lại có người Hoài Nam, Thành Đức, họ Lưu, tên Diệp, tên chữ là Tử Dương. Diệp lại tiến cử hai người, một là người ở Sơn Dương, Xương Ấp, họ Mãn, danh Sủng, tên chữ là Bá Ninh. Người kia là người Võ Thành, họ Lữ, tên Kiền, tên chữ là Tử Bội. Tào Tháo biết tên hai người, mời vào trong quân. Mãn Sủng, Lữ Kiền cùng đề cử một người, là người Trần Lưu, Bình Khâu, họ Mao, tên Giới, tên chữ là Hiếu Tiên. Tào Tháo mời tham gia. Lại có một tướng quân dẫn mấy trăm lính đến đầu Tào Tháo, là người Thái Sơn, Cự Bình, họ Vu, tên Cấm, tên chữ là Văn Tắc. Là kỳ nhân giỏi cung ngựa, võ nghệ xuất chúng. Thế là thuộc hạ Tào Tháo văn có mưu thần, võ có mãnh tướng, uy trấn Sơn Đông. Một ngày này, Tào Tháo bỗng nhiên nhớ tới phụ thân Tào Tung. Sai thái thú Thái Sơn là Ứng Thiệu đến quận phủ Lang Gia mời Tào Tung. Tào Tung là tị nạn từ Trần Lưu tới, ẩn cư tại Lang Gia. Ngày đó nhận được thư lập tức cùng đệ đệ là Tào Đức, cùng với gia đình lớn bé bốn mươi mấy người, mang theo tùy tòng hơn trăm người, xe hơn trăm chiếc, hướng tới Duyện Châu. Đường đi ngang qua Từ Châu, vừa lúc Trương Lãng đang trên đường trở về Từ Châu, chưa biết việc này. Thứ sử Từ Châu là Đào Khiêm muốn kết giao Tào Tháo nhưng không có cớ, biết phụ thân của Tào Tháo đi qua đây thì ra nghênh đón, lại bái chào, mở tiệc lớn mừng, chiêu đãi hai ngày. Tào Tung muốn xuất phát, Đào Khiêm đích thân đưa ra khỏi thành, lại ra lệnh đô úy Trương Khải dẫn theo năm trăm bộ binh hộ tống. Tào Tung đi ra chưa được bao lâu, cuối mùa hè đầu mùa thu mưa rơi như thác nước, chỉ đành tìm một ngôi chùa cổ nghỉ trọ. Đô úy Trương Khải thừa lúc canh ba giết hết cả nhà Tào Tung, lấy tiền tài, đốt cháy chùa, cùng năm trăm người trốn đi Hoài Nam.