Có một thủ lĩnh vệ binh quát to: - Mau thả Vương đại nhân ra! Trương Lãng lắc đầu, bỗng nhiên biến sắc mặt, lạnh lùng nói: - Các ngươi lùi xuống, nếu dám tiến lên một bước, đừng trách ta không khách sáo. Dưới ánh đuốc, mọi người thấy khuôn mặt tươi cười của Trương Lãng biến lạnh như tiền, âm trầm lạnh lẽo, khiến lòng tên nào cũng run sợ, sợ hắn thật sự làm bậy, vội vàng rút lui. Trương Lãng khóe miệng cong lên, áp chế Vương Duẫn lùi về sau. Trương Lãng vừa áp Vương Duẫn vừa cười hỏi: - Vương đại nhân, chúng ta tìm một chỗ bàn chuyện đi. Vương Duẫn lạnh giọng nói: - Ta không có gì để nói với hạng đạo tặc giết người cướp của như ngươi. Trương Lãng cười cười, biết Vương Duẫn hiểu lầm mình, nhưng không muốn giải thích cái gì. Vừa lúc đi qua một gian phòng, Trương Lãng phá cửa vào, áp Vương Duẫn cùng đi, đóng cửa lại, thế này mới thả Vương Duẫn ra. Khuôn mặt già nua của Vương Duẫn khó hiểu nhìn Trương Lãng. Trương Lãng không quan tâm ông, bỏ đao sang bên, nằm ngã ra giường, thoải mái rên ra tiếng. Hắn bỗng nhiên chậm rãi nói: - Vương đại nhân, hôm nay ta tiến đến chỉ có một chuyện muốn cầu. Vương Duẫn chưa bao giờ gặp hạng người lưu manh như Trương Lãng, bỗng chốc không biết nói gì. Trương Lãng bỗng thấp giọng nói: - Nếu Vương đại nhân có thể đồng ý yêu cầu của ta, ta sẽ hóa giải mối sầu trong lòng đại nhân. Vương Duẫn chấn kinh, liên tục chối nói: - Lão phu vinh hoa phú quý, nào có gì khổ? Trương Lãng cười dài mấy tiếng, sang sảng nói: - Vương Duẫn, ngươi lừa được người khác nhưng nghĩ lừa được ta sao? Ta thấy ngươi trung tâm với đại Hán nên tối nay mới tiến đến bàn bạc. Vương Duẫn vẫn là chết sống không chịu thừa nhận. Trương Lãng làm bộ tức giận, vung tay nói: - Đại Hán ta bởi vì có loại người dám nghĩ không dám làm như các ngươi cho nên mới ra tình trạng như thế này. Sau đó hắn tức giận muốn xoay người đi ngay.Sắc mặt Vương Duẫn lúc trắng lúc xanh, nghiến răng, trong lòng giằng co kịch liệt. Ông nghĩ rằng nếu như Trương Lãng đến giết mình thì nên sớm ra tay rồi, vậy tại sao hắn còn chưa ra tay chứ? Nếu thật như lời hắn nói là đến cầu mình, nhưng mình dựa vào đâu tin tưởng hắn đây? Hắn nói yêu cầu sẽ là cái gì? Trong chớp mắt Vương Duẫn suy nghĩ rất nhiều, lúc này thấy Trương Lãng đẩy cửa phòng muốn rời đi. Vệ binh bên ngoài đốt đuốc sáng như ban ngày, trong ngoài từng vòng chiếu gian phòng sáng ngời từng ngóc ngách. Thấy Trương Lãng bước chân muốn ra ngoài, Vương Duẫn bỗng dưng đặt quyết định quan trọng, trầm giọng quát: - Tráng sĩ hãy dừng bước! Tiếp theo Vương Duẫn chạy lên vài bước, trước tiên quát với mấy binh sĩ bên ngoài: - Không có việc của các ngươi, đều tan đi! Nên nghỉ ngơi hãy nghỉ ngơi, nên tuần tra thì tiếp tục! Rất nhiều vệ binh thấy Vương Duẫn bình yên vô sự thì thầm thở ra một hơi, tiếp theo hơi khó hiểu về mệnh lệnh của Vương Duẫn. Có một thủ lĩnh vệ binh lá gan lớn chút, lo lắng chỉ Trương Lãng ngẩng đầu vẻ mặt nửa cười nửa không, hỏi: - Vậy nên xử lý thích khách này như thế nào? Mắt Vương Duẫn đầy phức tạp nhìn Trương Lãng một lát mới từ từ nói: - Việc này ta tự giải quyết, các ngươi đi xuống đi. Thế là thủ lĩnh vệ binh mang theo khó hiểu dẫn một đám binh sĩ lui xuống. Chưa tới nửa phút thì sân đầy vệ binh đã đi hết bảy, tám phần. Trên mặt Trương Lãng treo nụ cười chiến thắng. Trước sự do dự của Vương Duẫn, hắn lần nữa tiến vào phòng, đóng cửa lại. Đợi Vương Duẫn trầm sắc mặt ngồi ngay ngắn, Trương Lãng mới cười hì hì đi tới cạnh ông. Hắn cười hỏi: - Vương đại nhân, đại nhân không cần giả bộ. Chúng ta là người sáng suốt không nói tiếng lóng. Trong lòng đại nhân sớm hận Đổng Trác thấu xương, hận đến không thể một dao đâm chết lão, ăn thịt, uống máu. Có lẽ người khác không biết tâm tư của đại nhân nhưng ta thì rất rõ ràng. Chỉ đáng tiếc Đổng tặc cực kỳ sợ chết, ra vào đều có gần ngàn thân vệ binh, hơn nữa con nuôi lão là Lữ Bố từng giây phút ở bên cạnh bảo vệ. Muốn giết lão thì đúng là khó hơn lên trời. Vương Duẫn vẫn không lên tiếng, nhưng biểu tình nhìn hắn đã ngầm thừa nhận. Con mắt xoay tròn, không biết ông đang nghĩ cái gì. Trương Lãng đã đoán ra được, đắc ý nói: - Ta có một kế có thể giết Đổng Trác, Lữ Bố. Vương Duẫn mừng như điên, suy tư nhiều phen cuối cùng bất chấp tất cả. Đại Hán dần suy yếu, triều cương không chấn chỉnh, mình sống một ngày bằng một năm, sống không bằng chết, còn không bằng bí quá hóa liều, đập nồi chìm thuyền, tìm đường sống trong chỗ chết, chỉ mong có thể cứu dân chúng trong thiên hạ. Vương Duẫn lại nghĩ tới Đổng Trác họa loạn triều đình, hại sinh linh, diệt trung lương, dâm loạn hậu cung, hốc mắt ông ẩm ướt. Ông quỳ xuống lạy hắn, khóc nói: - Xin tiên sinh dạy Duẫn diệt trừ ác tặc! Trương Lãng vội nâng ông dậy, thấy khuôn mặt già nua đầy nước mắt, khóc không thành tiếng thì cảm động nói: - Đổng Trác quốc tặc, hễ ai trung tâm ái quốc, có chí là việc kẻ sĩ nên diệt, tại hạ cũng không ngoại lệ. Nhưng xin Tư Đồ đại nhân trước đồng ý một yêu cầu của ta đã. Vương Duẫn nghiêm mặt nói: - Nếu tiên sinh có thể dạy Duẫn cách giết quốc tặc, đừng nói là một cái, mười cái, trăm cái thì Duẫn đều đồng ý. Trương Lãng thầm nghĩ nếu vậy thì tốt rồi, ngoài miệng lại nói: - Nghe nói trong tay đại nhân có một cô gái tên là Điêu Tú Nhi, có thể để cho tại hạ không? Vương Duẫn ngẩn ra, ông không ngờ Trương Lãng sẽ có yêu cầu này. Thế nhưng ông rất sảng khoái nói: - Tất nhiên có thể. Nàng này thiên sinh lệ chất, khiến người động lòng, chính là anh hùng xứng mỹ nhân, sao lão phu dám không nghe theo? Thì ra Điêu Tú Nhi vốn là con gái của Điêu Bình, một quan viên nhỏ nhoi. Trước đó vài ngày y đắc tội kẻ gian, bị giáng làm bình dân, không được mấy ngày thì Điêu Bình tắt thở chết. Vương Duẫn thương tiếc y là một chí sĩ, lại thấy Điêu Tú Nhi đáng yêu xinh đẹp động lòng người, sợ nàng rơi vào phong trần cho nên thu nhận nàng. Thế này Trương Lãng mới thả lỏng tinh thần, tiếp theo thấp giọng nói: - Nay Đổng Trác mưu đồ soán vị, văn võ trong triều bó tay hết cách, dân trăm họ gặp nạn khốn khó, quần thần như trứng chồng lên nhau lung lay sắp đổ, đây là thời điểm tốt nhất để ta đền đáp triều đình. Ta thấy Đổng Trác, Lữ Bố đều là đồ háo sắc, có thể dùng kế liên hoàn. Trước tìm một người con gái xinh đẹp, có trung thành mà giỏi quan sát lòng người. Có thể trước hứa gả nàng cho Lữ Bố, sau hiến cho Đổng Trác. Tiếp theo khiến nàng ở giữa ly gián phụ tử họ bất hòa. Dù Lữ Bố anh dũng vạn phu nhưng đầu óc đơn giản, lại rất háo sắc. Khiến cho cô gái đó thầm thông đồng với gã, đến lúc thích hợp thì Lữ Bố sẽ giết Trác, chặt đứt mạng sống kẻ đại gian ác này. Khi đó đại Hán ta có thể giữ xã tắc, lập lại giang sơn.