Hai tay của nàng ôm lấy tay của Trương Lãng, nếu những ngày nay không có Trương Lãng ở cạnh nàng cổ vũ nàng thì có lẽ nàng cũng không sống tới bây giờ. Nàng nghe tiếng thiết kỵ xong phương tâm cả kinh, lập tức nắm chặt tay Trương Lãng mà nói: - Không phải đám người Đổng Trác chứ? Trương Lãng ngẫm lại sau đó kéo tay Dương Dung mà nói: - Chúng ta trốn vào trong bụi cỏ. Hai người vội vàng nhảy vào trong bụi cỏ ven đường. Từ phía xa nhìn lại một đội tầm mười người, như gió nhanh chóng chạy ra bay trên quan đạo tràn ngập bụi đất. Trong nháy mắt cái đội kỵ binh kia đã ở ngoài trăm trượng, Dương Dung nhẹ nhàng thở ra nàng định đứng lên thì Trương Lãng bỗng nhiên đè nàng xuống, thấp giọng nói: - Đừng nhúc nhích. Dương Dung mở to mắt phượng khó hiểu nhìn qua Trương Lãng thấy hắn thần sắc vô cùng phức tạp, không khỏi đem thân thể mềm mại nhích lại gần, sau đó hiếu kỳ hỏi: - Làm sao vậy? Trương Lãng không bận tâm đến thân hình đầy đặn của Dương Dung mà trầm giọng nói: - Vừa rồi là đội lính trinh sát mà thôi phía sau hẳn là còn nhiều đội xông lên nữa. - A... Dương Dung bây giờ mới hiểu được cũng khó trách, Trương Lãng ở trong Tào Doanh mấy tháng rồi đối với việc bày binh bố trận dĩ nhiên là hiểu rõ. Quả nhiên đám lính trinh sát đi vài phút xong nhìn thấy từ phía xa xa có một đạo nhân mã tinh kỳ tung bay, nam nữ hỗn tạp xe ngựa trọng truy từ từ mà đi. Trương Lãng cẩn thận quan sát chủ kỳ là Đổng, phó kỳ là Thái. Đổng nhất định là Đổng Trác nhưng còn Thái là ai thủ hạ của hắn có người họ Thái sao? Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, không ngờ không uổng phí công phu lại gặp hắn. Từ phía xa xa nhìn thấy rõ ràng đây không phải là quân đội thông thường bởi vì trong quân có nam nữ già trẻ, hơn nữa mỗi người còn mang theo bao phục có xe ngựa, giống như việc dọn nhà vậy chẳng lẽ là quan lại và gia quyến từ Lạc Dương lui về. Trương Lãng nghi hoặc thầm nghĩ. Trương Lãng một bên cẩn thận quan sát một bên tự đánh giá nên hành sự thế nào. Đúng lúc này Dương Dung khẽ hắt xì một tiếng lớn. Thân thể của nàng dựa vào Trương Lãng sợ hãi tới mức run rẩy. Trương Lãng trong lòng thầm kêu kinh hãi và không ổn. Quả nhiên đại quân đình chỉ có tướng quân gào to:- Người nào? Có mấy đội binh sĩ xông về phía bên cạnh Trương Lãng. Trương Lãng cười khổ lắc đầu thì thấy Dương Dung sau đó nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tên cầm đầu còn hai tên thì đoạt lấy hoa xà ném bọn họ ra phía xa. Tuy nhiên Trương Lãng biết lúc này lực không thể địch chỉ có thể dùng trí, Trương Lãng đem tất cả tiền cược đặt lên trên người tên họ Thái kia, đây cũng là phương pháp xử lý khôn ngoan nhất của hắn. Binh sĩ như lâm đại địch ở nơi này thấy Trương Lãng hai người từ trong bụi cỏ đứng dậy thì kinh sợ nhưng tên dẫn đầu vẫn la lớn. - Gian tế ở đâu ra mau bắt cho ta. Dương Dung muốn phản kháng tuy nhiên thấy Trương Lãng liên tục nháy mắt ra dấu cho mình mới cam lòng để cho binh sĩ trói lại. Bọn họ nhanh chóng đưa hai người tới một chiếc xe ngựa xa hoa tráng lệ. Lúc này binh sĩ mới hướng về phía trong xe mà nói: - Thái đại nhân bắt được hai tên gian tế giao cho đại nhân xử trí. Trương Lãng nghe xong những lời này thì thở dài một hơi, mình đoán không lầm Đổng Trác không ở nơi này bằng không bọn họ bắt mình tới chỗ Đổng Trác mới đúng. Nếu mình không lầm thì đây hẳn là đại phú gia nổi danh thời Đông Hán, nhà thư pháp Thái Ung. Lúc này trong xe truyền tới thanh âm tang thương nhưng trầm thấp nói: - Nếu là gian tế thì do An tướng quân xử lý đi. Ở bên cạnh có thanh âm tướng quân ứng tiếng. Trương Lãng trong lòng cả kinh nếu bị bọn họ bắt xuống dưới thì không chết cũng lột da hắn vận hết khí lực mà hét: - Thái Ung khá lắm người khác nói ngươi làm người chính trực tính cách thành thật trong mắt không có một hạt cát hôm nay ta nghe nhầm sàm ngôn, thấy ngươi ngay cả tiểu nhân cũng không bằng. Ở bên cạnh tướng quân giận dữ đá Trương Lãng hai cước rồi nói: - Xú tiểu tử ngươi lá gan không nhỏ, dám vô lễ với Thái đại nhân như vậy ta cho ngươi biết giờ chết của ngươi đã tới. Dương Dung thấy Trương Lãng bị đánh thì lòng căm phẫn vội vàng giãy dụa, nhưng binh sĩ kìm chặt lại không cho nàng phản kháng.Tuy Trương Lãng bay ra vài thước nhưng hắn lại yên tâm hơn rất nhiều, người ở trên xe này quả nhiên là Thái Ung có khả năng hắn đang trở về Trường An. Lúc này màn xe kéo ra từ bên trong đi ra một người mái tóc trắng xóa khuôn mặt tiều tụy hai mắt hõm sâu, tuy như thế hắn vẫn vô cùng cường tráng, một thân mặc y phục màu xanh da trời, tràn ngập chính khí, khiến cho người ta biết đây là người cương trực công chính. Trương Lãng trong lòng cũng thầm phục tuy nhiên lại phát sinh sự kinh ngạc từ trong đáy lòng, trong lịch sử có viết Thái Ung sinh vào năm công nguyên thứ 132 bây giờ cùng lắm 48 tuổi tại sao hắn giống như lão già 84 tuổi vậy. Lúc này Thái Ung dưới sự trợ giúp của binh sĩ mà đi xuống đánh giá Trương Lãng cao thấp. Thấy Trương Lãng mặc dù phóng khoáng xiêm y rách rưới nhưng thể trạng khôi ngô, nhất định là nhân tài, hai mắt hắn lại toát ra ngạo khí, Dương Dung mặc dù nhu nhược nhưng cũng toát ra khí chất cao quý hai người này tuyệt đối không phải người thường. Hắn một bên vuốt râu một bên nheo mắt lại quát: - Hôm nay ta cho các ngươi chết minh bạch tại sao nói ta không biết thị phi tiểu nhân không bằng. Trương Lãng hoàn toàn không sợ ngạo nghễ cười lạnh: - Chúng là hai người thôn dã, vài ngày trước bỗng nhiên gặp quan binh đại quân chó gà không tha bất đắc dĩ chạy nạn tới đây há có thể là gian tế? Thái Ung cười dài nói: - Ngươi cho rằng lão phu là tiểu hài tử ba tuổi sao cho dù các ngươi thần sắc phóng khoáng nhưng khí chất bất phàm, tuyệt không phải dân chúng bình thường, chỉ bằng tội lừa gạt này ta đủ để giết ngươi. Trương Lãng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: - Khá lắm Thái Bá thị, quả nhiên là nhãn lực bất phàm, chúng ta đúng là không phải dân chúng bình thường. Thái Ung quỷ bí nói: - Những thứ khác không nói chỉ cần dựa vào việc ngươi có thể gọi thẳng danh tự của lão phu đã cho thấy ngươi đảm lượng không nhỏ, mà các ngươi nói một mực chạy nạn tới đây vậy tại sao lại trùng hợp xuất hiện ở nơi này, làm sao có thể biết ở đây có xe của lão phu, còn biết được danh tự của lão phu? Thái Ung thấy Trương Lãng nghẹn lời liền giận dữ nói: - Có ai không giết hai tên gian tế này cho ta. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Lãng, xem phản ứng của bọn họ thế nào. Binh sĩ liền lao tới, đem Trương Lãng hai người đẩy xuống vệ đường chuẩn bị hành hình.