Phong Lưu Pháp Sư
Chương 129
Dịch: Aficio
Long Linh Nhi mở đôi mắt sáng như sao ra, chợt phát hiện trên giường chỉ có một mình nàng, còn Long Nhất kẻ hôm qua đồng sàng cộng ẩm thì đã không biết đâu mất. Đêm qua, nàng cùng với Long Nhất ngủ cùng nhau, ôm lấy hắn mà ngủ thật thanh thản. Tính ra cũng đã một năm nay rồi, đây là giấc ngủ yên ổn nhất.
Không trông thấy Long Nhất, trong lòng Long Linh Nhi có chút buồn phiền. Tên xú hỗn đản đó sáng sớm đã không biết chạy đâu rồi.
Vào lúc Long Linh Nhi đang tẩy rửa sơ qua trong phòng tắm, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, liền vội vàng xông ra ngoài. Đập vào mắt nàng là bộ dạng thê thảm không dám nhìn của Long Nhất, trên người hắn đầy vết máu loang lổ, y phục xộc xà xộc xệch, khuôn mặt vốn anh tuấn giờ sưng to lên như đầu heo.
"Tây Môn Vũ. Ngươi sao lại thế này?" Long Linh Nhi ngớ người ra nửa ngày mới hồi thần lên tiếng hỏi.
Long Nhất nhe hàm răng trắng bóng ra, cười he he vài tiếng. Chỉ có điều khuôn mặt heo cười đơn giản là so với khóc còn khó coi hơn.
"Bị người ta ác độc đánh cho thành một đống. Trong lòng nàng chẳng phải là cao hứng lắm sao?" Long Nhất nhìn thấy Long Linh Nhi đang thở gấp, xem ra nàng có vẻ thực sự đau lòng.
Long Linh Nhi sững người, thấy Long Nhất trong bộ dạng thê thảm hiện thời phải cao hứng mới đúng. Vậy mà không hiểu sao nàng không hề tưởng tượng ra sự vui vẻ trong đó, ngược lại còn có một loại cảm giác quái dị không nói ra, là phẫn nộ, còn là thương cảm.
"Đương nhiên. Thấy dạng ngươi như hiện tại ta không biết cao hứng tới mức nào, tại sao ngươi không bị người đánh chết đi." Long Linh Nhi lạnh lẽo hừ một tiếng quay mặt đi nói.
Long Nhất kêu lên một tiếng, hít vào một hơi, tay phải xoa cằm nói: "Chỉ có điều xem bộ dạng của nàng tựa hồ không hề cao hứng nhỉ. Nàng hãy nói thật đi có phải là đau lòng rồi không?"
"Đau lòng? Có là chuyện đùa ta mới có thể thương cảm cho ngươi. ta hận không đánh ngươi vài quyền thì thôi." Long Linh Nhi xấu hổ biến thành bực tức quay người lại, ngọc thủ đưa ra ấn vào khuôn mặt sưng vù của Long Nhất.
Khi Long Linh Nhi thu hồi bàn tay về, phát hiện vùng trên mặt Long Nhất bị nàng ấn vào lõm một hố lớn, bất ngờ vẫn chưa hồi phục lại. Trong lòng nàng kinh ngạc, lẽ nào thủ kình lớn quá? Nhưng rất nhanh nàng đã phát giác được điều không hợp lý, đôi ngọc thủ tạt qua trên mặt Long Nhất một cái. Một mảng "thịt" lớn bị nàng xé ra rớt xuống, thì ra đây là đồ giả.
"Tây Môn Vũ. Ngươi ngụy trang thành trọng thương để khiến ta có thể đau lòng thương cảm ngươi sao? Thật đáng ghét. Ngươi tự cho mình là thông minh, chơi cái thủ đoạn này." Long Linh Nhi cào bỏ hết những vật liệu dịch dung trên mặt Long Nhất xuống. Nàng cực kì tức giận bởi vì tên hỗn đản này chơi trò đáng thương đã đích thực thu được sự cảm thông của nàng. Đúng rồi. Tuyệt đối là cảm thông chứ không phải là đau lòng.
"Ack… Đừng có như thế. Nàng nghe ta giải thích…" Long Nhất nói.
"Ai muốn nghe ngươi giải thích. Ta phải đi học rồi. Ngươi một mình diễn trò trong phòng đi." Long Linh Nhi tức mình ngắt lời Long Nhất bước ra khỏi cửa phòng, bang một tiếng cả khung cửa rung lên bần bật.
"Nữ nhân… " Long Nhất bất khả kháng lẩm bẩm. Nhớ lại dạng bộc phát tì khí vừa xong của Long Linh Nhi, hắn lộ ra một nụ cười khoái trá. Hắn đâu có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, chỉ là biểu tình của Long Linh Nhi vừa xong khiến hắn cảm giác được dường như mục tiêu đã gần lại một chút. Theo đó hắn quyết định muốn dùng cái bản mặt dày như tường thành của mình, dùng lòng nhiệt tình nóng bỏng như dung nham để dung hòa trái tim đóng băng của Long Linh Nhi.
Dù sao thì cũng rỗi việc, Long Nhất quyết định tới chỗ Hùng Bá. Lúc này hắn hẳn đã nắm trong tay tiền thưởng nhiệm vụ một nghìn tử tinh tệ đó rồi. Thực ra, Long Nhất tới chỉ vì muội muội Tiểu Y của Hùng Bá, tịnh không phải hắn đã nhắm trúng nàng, chỉ là hắn với nàng có rất nhiều hiếu kỳ. Chẳng phải nàng tiên đoán được sự tình phát sinh trong tương lai sao? Không hiểu là nàng có thể xem cho hắn sau này như thế nào không?
Khi Long Nhất tới được sân vườn nơi Hùng Bá cư trú thì bị cáo là gã lại chẳng có nhà, chắc rằng gã đã co mình ở đâu đó mà chia tang vật rồi. Long Nhất vừa mới định hỏi xem Tiểu Y có ở đây không thì thấy được một nữ tử toàn thân mặc áo choàng trùm đầu đi từ trong ra. Qua khí tức trên người nàng, hăn biết được nàng là Tiểu Y.
Hai người đi vào trong đại sảnh, Tiểu Y bỏ mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú cùng với cặp đồng tử trong suốt khiến cho người khác phải mụ mị đi.
"Đôi mắt quyến rũ này vì sao lại phải che đậy đi?" Long Nhất cười hỏi.
"Quyến rũ à? Cũng là đôi mắt này, ta từ nhỏ đã bị người nói là ma quỷ đó." Tiểu Y lãnh đạm nói. Nàng từ bé đã vì cặp mắt không giống mọi người này mà chịu đủ sự khinh khi của người khác. Thêm vào đó sau khi ca ca Hùng Bá do quái bệnh phát sinh, hai huynh muội bị cha mẹ ác độc bỏ rơi, những năm đó không biết là đã chịu bao nhiêu đau khổ, chịu đến mức tận cùng sự ghẻ lạnh của người đời.
"Người ta đối với những gì mình chưa biết sẽ có tâm ý sợ hãi, căn bản họ vốn là ngu muội mà." Long Nhất cười ha ha nói.
Tiểu Y kinh ngạc nhìn Long Nhất, nói: "Người như ngươi thật là cực kỳ kỳ quái. Ta nhìn không thấu ngươi."
"Sao mà nhìn không thấu? Nàng hôm qua chẳng phải đã tiên đoán ta bị tai nạn đổ máu à? Không ngờ đã đích thực ứng nghiệm rồi. Nàng có thể xem xem ta sau này ra sao không?" Long Nhất thỉnh cầu.
Tiểu Y lắc lắc đầu nói: "Trình độ của ta còn quá kém, thấy được cũng vô cùng mơ hồ, đặc biệt là ngươi. Quá khứ của ngươi cùng với tương lai đều ẩn nấp khó thấy vô cùng, tựa hồ có tới hai cuộc đời khác nhau. Điều tiên đoán ngày hôm qua khiến cho ta chóng mặt hoa mắt tới nửa ngày đó."
Long Nhất ngây ra. Hai cuộc đời khác nhau, có phải là một cái nguyên bản của Tây Môn Vũ còn một cái là của mình. Tính ra, vận mệnh là nằm trong tay bản thân, còn lại là kiên trì trên con đường của mình thôi. Giáo quan (người huấn luyện cho quân đội) ở tiền kiếp khi huấn luyện hắn từng nói qua, mỗi cá nhân đều có một ngàn vận mệnh. Quan trọng là bản thân lựa chọn loại vận mệnh nào chứ không phải là vận mệnh lại lựa chọn người.
Sau khi cùng với Tiểu Y đàm đạo một hồi, Long Nhất phát hiện ra nữ hài này hiểu biết cực kỳ nhiều điều, kiến văn cũng quảng bác vô cùng, là một nữ hài tử rất có nội hàm (ý nói nàng có những hiểu biết vững chắc tạo nên tri thức). Nếu như không phải là đôi đồng tử trong suốt làm nhân tâm bị lay động, Long Nhất sẽ rất nguyện ý cùng với nàng đàm luận suốt ngày. Thực ra cũng không lạ sao người khác có thể coi nàng là dị loại. Trước đôi đồng tử đó, bí mật trong lòng người ta tựa hồ không thể che giấu. Ai cũng có lúc có bí mật, cứ thử tưởng tượng để người khác biết thì kinh khủng thế nào.
Khi Long Linh Nhi lửa giận bừng bừng trở về nữ sinh túc xá, đột nhiên phát hiện thấy có nhiều thêm hai người, trong đó có một là Lâm Na, còn lại là một tuyệt thế mĩ nữ chưa từng gặp mặt. Tây Môn Vô Hận đang cùng nói chuyện với họ.
Qua giới thiệu, Long Linh Nhi biết được mĩ nữ lạ lẫm này không ngờ là công chúa của Nạp Lan đế quốc Nạp Lan Như Nguyệt. Hai vị công chúa xinh đẹp nhất hai nước gặp nhau nơi đây, tự nhiên không tránh được việc đánh giá lẫn nhau.
"Linh Nhi. Muội từ chỗ Tây Môn Vũ về à?" Lâm Na hỏi. Đề cập tới Tây Môn Vũ, nàng hận tới răng cũng ngứa ngáy. Tên này chòng ghẹo nàng thì không nói, lại còn khiến bản thân tổn thất hết một ngàn tử tinh tệ, hại tới nàng bị gia gia giáo huấn, hơn nữa bị cắt ngọt một năm tiền tiêu vặt.
Long Linh Nhi khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên đáp: "Đúng thế."
"Tên đó giờ sao rồi? Còn thở không?" Lâm Na hỏi. Nghĩ tới thảm trạng của Tây Môn Vũ lúc này, tâm lý nàng cũng bình ổn được một chút. Một ngàn tử tinh tệ không thể nào mà phí phạm được.
Long Linh Nhi chưa hiểu gì nhìn lại Lâm Na, không rõ nàng nói vậy là có ý gì. Nhưng Tây Môn Vô Hận cũng lộ ra thần sắc tương tự, như thể họ cho rằng Lâm Na không phải là đề cập tới chuyện Long Nhất bị đánh vậy.
"Muội không biết à? Sáng sớm hôm nay vài trăm người Bạo Hùng dong binh đoàn vây công một mình hắn. Nghe nói hắn bị đánh cho không còn là hình người nữa, muội chẳng phải mới từ chỗ đó về sao? Không biết chuyện này à?" Lâm Na kỳ quái nói.
"A. Điều này là thật à? Nhị ca ta thực sự có chuyện như thế rồi sao?" Tây Môn Vô Hận kinh hãi nói. Không hiểu vì sao, vừa nghe Tây Môn Vũ có chuyện, trong lòng nàng không tự chủ được sinh ra chút lo lắng.
Long Linh Nhi ngây ra, nhớ lại bộ dáng sáng nay của hắn liền đáp: "Nhưng thương tích trên người hắn đều là giả cả mà. Ta cũng từng cho rằng hắn…"
"Cái gì? Giả?" Lâm Na như con mèo bị người khác dẫm phải đuôi nhảy dựng lên, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó. Tên đó không ngờ thông đồng với người để lừa nàng, lại còn bày ra dạng đó để tống tiền nàng hết một nghìn tử tinh tệ nữa, thật là quá ư đáng căm ghét.
"Tên hỗn đản. Ta phải tìm hắn tính sổ." Lâm Na lửa giận bốc lên làm toàn thân rung động, chỉ muốn xông ra ngoài tìm Long Nhất.
Nạp Lan Như Nguyệt giữ nàng lại nói: "Trước tiên đừng kích động. Muội hiện tại đi tìm hắn cũng không tác dụng gì, tiền thì đã giao rồi không thể lấy lại được."
Long Linh Nhi với Tây Môn Vô Hận hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc hỏi: "Cuối cùng là xảy ra việc gì rồi?"
Lâm Na cố uống một cốc nước lớn, lẩm nhẩm một lúc. Nước làm cho cái đầu bốc lửa bình phục được đôi chút. Nàng đem mưu kế cùng sự việc vừa xong ra kể từ đầu tới cuối một lượt, càng nói càng tức giận. Tên hỗn đản đó đơn giản là đã đùa bỡn nàng như một con ngốc.
"Đáng ghét. Mối thù này ta nhất định phải báo, không đánh cho hắn răng văng đầy đất không được." Lâm Na tức tới mức dùng loại ngôn từ này để tổng kết.
"Lâm Na. Muội xem ra đánh không lại hắn đâu." Nạp Lan Như Nguyệt cười nói.
"Ta…" Lâm Na nhất thời tắc họng. Nhãn châu xoay chuyển, thân thiết nắm lấy tay Nạp Lan Như Nguyệt nói: "Như Nguyệt tỷ tỷ, tỷ giúp muội nhé? Chúng mình liên thủ giáo huấn hắn, không tin rằng đánh không lại hắn."
"Cái này ta không thể giúp muội được. Chuyện này vốn là do muội gây ra, người ta phản kích lại cũng không cách gì nói được. Hơn nữa, muội lại nói trước mặt Linh Nhi muội muội là muốn giáo huấn Tây Môn Vũ, Linh Nhi muội muội có thể bực mình đấy." Nạp Lan Như Nguyệt cười nhìn Long Linh Nhi, thực sự phát hiện nét mặt nàng có vẻ lãnh đạm, cũng không biết nàng trong lòng đang nghĩ gì nữa.
"Linh Nhi. Muội với tên Tây Môn Vũ hỗn đản đó đúng là yêu thích lẫn nhau à? Nghe đồn chẳng phải hắn đã làm vậy cho muội sao?" Lâm Na hỏi. Nàng không phát hiện ra cả Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi cùng lúc sắc mặt biến đổi. Nha đầu này với nhân tình thế thái cũng rõ là kém cỏi không chỉ một chút ít, loại lời này mà cũng có thể tùy tiện mở miệng mà hỏi sao?
Long Linh Nhi rất nhanh hồi phục lại vẻ lãnh đạm nói: "Hắn là nam nhân của ta, ta là nữ nhân của hắn, quan hệ của ta và hắn đơn giản là như vậy."
Bầu không khí giữa bốn người trở nên có chút ngượng ngập, một lúc lâu không nói được lời nào. Đúng vào lúc này, tầng dưới nữ sinh túc xá đột nhiên truyền lên một đợt âm thanh huyên náo.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
Truyện khác cùng thể loại
712 chương
803 chương
37 chương
1157 chương
149 chương
13 chương