Phong Lưu Pháp Sư
Chương 128
Dịch: Aficio Phát tiết ra xong, Long Linh Nhi bình ổn lại được đôi chút. Nàng nhấc đầu ra khỏi, nhìn lên vết thương máu chảy đầm đìa mà ngẩn người ra, cả khóe miệng của nàng cũng chảy ra vệt máu đỏ tươi.
Ngước mắt lên, Long Linh Nhi liền đối diện với nhãn thần bình tĩnh của Long Nhất, đang ôn nhu thương tiếc mà nhìn nàng.
"Cắn xong rồi à? Có phải là thoải mái hơn nhiều không? Nếu như còn chưa cắn đủ, hoàn toàn có thể cắn tiếp." Long Nhất cười khẽ nói. Thấy Long Linh Nhi phát tiết ra, hắn ngược lại thấy nhẹ nhõm, dạng vừa xong của nàng thật khiến hắn có chút run sợ.
Long Linh Nhi thử một chút máu đọng nơi khóe miệng, lạnh lùng nói: "Máu ngươi thúi lắm ngươi có biết không?"
"Không biết. Ta luôn luôn cho rằng máu ta rất thơm. Không thì tại sao muốn uống máu ta ăn thịt ta nhỉ?" Long Nhất cười he he nhìn Long Linh Nhi.
Long Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, hết lời. Nàng hồi lâu mới nói được: "Ngươi vừa chẳng phải nói muốn bù đắp cho ta?"
"Đúng. Nhưng hình như nàng nói bù đắp không nổi." Long Nhất cười nói. Hiểu rằng Long Linh Nhi hiện có chủ ý, nhưng hắn không để tâm. Hắn tin rằng chỉ cần Long Linh Nhi không làm ra hành động quá kích, chờ tới một ngày sớm thôi nàng sẽ yêu hắn. Với mị lực của bản thân, Long Nhất hoàn toàn có lòng tin.
"Đúng là không bù đắp nổi, nhưng tóm lại, có còn hơn không." Long Linh Nhi lạnh lùng nói. Nàng vốn nghĩ hôm nay tới là để gặp cái tên mà nàng thống hận vô cùng, rồi sau đó tìm một nơi nào đó để tự hóa giải sinh mạng như hoa của mình. Nàng sống cũng là để trả thù, mắt thấy trả thù là vô vọng nàng liền có ý định tự sát. Hiện tại chủ ý của nàng đã biến đổi bởi vì thái độ của Long Nhất tạo cho nàng hi vọng, có lẽ là hắn thực lòng yêu nàng rồi.
Thế là vào lúc này, cuộc ganh đua ái tình đã chính thức được khởi động. Song phương đều phải kiệt lực khiến cho đối phương yêu mình. Còn với kết quả cuối cùng, trước mắt có vẻ như là không quan trọng. oOo
Hôm nay, tinh thần Lâm Na luôn có chút không yên. Từ sau khi Tây Môn Vũ tìm nàng, trong lòng nàng có dự cảm bất tường. Thực ra hôm nay nàng đã tới Dong binh công hội để phát ra nhiệm vụ đó có nguyên nhân rất lớn là bị lửa giận bốc lên làm đầu óc u mê. Nàng có một nghìn tử tinh tệ đó sao? Gia gia nàng Phổ Tu Tư ở Ma pháp sư công hội cùng Mễ Á công quốc lĩnh được không ít tiền lương, nhưng đại bộ phận tiền của đều đổ vào công cuộc nghiên cứu ma pháp rồi. Mỗi tháng ông cho nàng không ít tiền tiêu vặt, nhưng nàng tích cóp được vài năm, tiền mặt tổng cộng cũng may ra được một trăm tử tinh tệ.
Chỉ có điều không phải là nàng hoàn toàn không suy nghĩ. Thực lực của Long Nhất nàng không nắm bắt rõ, nhưng nàng cũng hiểu rằng tuyệt đối trên bản thân mình. Hơn nữa, tốc độ của hắn nhanh chưa từng thấy, kể cả đánh không lại cũng bỏ chạy được, loại nhiệm vụ này tất nhiên là không hoàn thành được. Đợi qua nửa tháng, nàng có thể tới Dong binh công hội để bãi bỏ nhiệm vụ này đi. Với cách nghĩ đó, Lâm Na yên tâm lên nhiều.
"Gia gia. Cháu về rồi đây." Lâm Na đẩy cửa phòng gọi lớn, đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, bởi vì nàng ngửi thấy trong phòng có mùi hương thơm thoang thoảng. Lẽ nào gia gia muốn hồi xuân? Lâm Na không ngăn được bật cười khẽ hai tiếng tinh nghịch.
"Lâm Na. Có khách tới. Mau qua đây." Trong thư phòng truyền ra giọng nói uy nghiêm của Phổ Tu Tư.
Lâm Na dạ một tiếng bước vào thư phòng. Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ thấy phía đối diện gia gia có hai nữ hài ngồi, xem qua có quan hệ chủ tớ. Tiểu thư mặc áo choàng tế tự khiết bạch, trên đó có huy chương thể hiện Nạp Lan đế quốc Quang Minh giáo hội, cấp bậc đại ma đạo sư. Dung mạo của nàng đích thực là nghiêng nước nghiêng thành, mắt như nước hồ xanh biếc, mi như dải núi phía xa, nam nhân nào thấy cũng đều phải bay hết hồn phách. Còn thị nữ mặc áo màu xanh lá cây, khuôn mặt thanh tú trông mười phần khả ái.
"Tỷ là cháu gái của Phổ Tu Tư lão sư có phải không? Nghe nói tỷ đã nhanh chóng tấn cấp thành ma đạo sĩ rồi, tiểu muội thực lòng hâm mộ vạn lần." Thiếu nữ không đợi Phổ Tu Tư giới thiệu lập tức đứng dậy nhìn Lâm Na, vẻ mặt chân thành thân thiết khiến cho người nào thấy cũng phải có thiện cảm.
"Không có gì mà hâm mộ đâu. Tỷ tỷ à, nếu như tiểu muội đoán không lầm, tỷ tỷ là Nạp Lan Như Nguyệt, công chúa Nạp Lan đế quốc, một trong Quang Minh giáo hội tam Thánh nữ. Tiểu muội từ lâu đã ngưỡng mộ tỷ tỷ rồi." Lâm Na nhiệt tình cười nói. Nạp Lan Như Nguyệt vừa mới gặp đã khen ngợi khiến cho nàng trong lòng mười phần sảng khoái.
Lưỡng nữ hàn huyên, còn Phổ Tu Tư bị gạt qua một bên.
"E hèm." Phổ Tu Tư khẽ ho hai tiếng. Thấy lưỡng nữ hướng sự chú ý sang phía mình, ông nói tiếp: "Với việc Như Nguyệt công chúa đề nghị, ta sẽ cân nhắc. Hiện thời sắc trời đã không còn sớm nữa, nếu như không hiềm xin mời ở lại hàn xá nghỉ ngơi."
"Tốt quá. Tốt quá. Như Nguyệt tỷ tỷ đêm nay cùng ở lại với tiểu muội nhé. Tiểu muội rất muốn cùng với tỷ tỷ nói chuyện." Lâm Na hưng phấn nói.
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Ta cũng rất muốn cùng nói chuyện với muội." Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ nhàng cười nói.
Đêm khuya, Lâm Na và Nạp Lan Như Nguyệt nằm trên giường lớn. Lưỡng nữ vốn đều là tuyệt sắc hiếm có trong thiên hạ, hôm nay đều ở cùng một nơi, đương nhiên là mặt trăng bạc trên cao cũng phải nhường mà ảm đạm vô quang.
"Như Nguyệt tỷ tỷ. Tỷ tới tìm gia gia muội là vì chuyện gì thế?" Lâm Na hỏi.
Nạp Lan Như Nguyệt khẽ thở dài một tiếng nói: "Hiện nay Nạp Lan đế quốc chúng ta cùng Ngạo Nguyệt đế quốc đã giằng co với nhau nơi biên giới được gần một năm rồi. Nhân lực, vật lực, tài lực hao phí một lượng lớn thì chưa kể, bách tính cũng khổ mà không nói nên lời. Tình thế bây giờ càng lúc càng ác liệt, đại chiến toàn diện chỉ chờ cơ hội bùng lên. Đến lúc đó chỉ sợ rằng cả Thương Lan đại lục đều bị lôi vào vòng xoáy của chiến tranh. Tình trạng thây chất thành núi, máu chảy thành sông chẳng mấy chốc mà hình thành. Lần này tỷ tìm Phổ Tu Tư lão sư là muốn liên lạc với Thương Lan đại lục ngũ đại ma đạo sư và kiếm thánh, mời họ ra mặt điều đình trường chiến tranh này."
Lâm Na gật gật đầu, lòng cũng ưu tư. Hai nước bởi vì xung đột nơi hoang mãng tiểu trấn của Ma pháp công hội, từ đó thăng cấp thành chiến tranh quốc gia. Hai nước lớn của Thương Lan đại lục phát sinh chiến tranh toàn diện, các quốc gia tầm trung cùng tiểu quốc trên toàn đại lục tất bị cuốn vào trong.
"Tiểu muội cho rằng chiến tranh của hai nước vốn có thể từ lớn chuyển thành nhỏ, từ nhỏ chuyển thành không có, nhưng sao hai nước lại liên tiếp không ngừng tăng mức độ của chiến tranh lên vậy?" Lâm Na hỏi. Gần một năm nay, nàng đều là hôm nay nghe nói có quan lớn này của Ngạo Nguyệt đế quốc qua đời, ngày mai lại nghe nói tướng lĩnh nọ của Nạp Lan đế quốc ra đi.
Nạp Lan Như Nguyệt cười khổ lắc lắc đầu đáp: "Nạp Lan đế quốc bọn tỷ gần đây cũng đúng là có phái sát thủ, nhưng còn chưa kịp bắt đầu hành động thì nhân vật làm mục tiêu đã thân vong rồi. Sau đó, liên tiếp các nhân vật trọng yếu hai nước bị hành thích. Đấy hoàn toàn là do có người muốn gây nên nhằm gia tăng mâu thuẫn giữa hai nước."
"A. Tỷ nói là có người nào ở giữa làm trò quỷ? Vậy bọn tỷ cũng có thể ra mặt để mà làm sáng tỏ chứ, lẽ nào việc gì cũng đều không như vậy?"
"Sự tình đâu có đơn giản như muội nghĩ. Không ai có thể tin tưởng được, hơn nữa giờ đây lòng quân sôi sục, hi vọng tử chiến sa trường chiếm đại bộ phận. Chắc rằng Ngạo Nguyệt đế quốc cũng như vậy." Nạp Lan Như Nguyệt giải thích.
"Humph. Rốt cuộc là kẻ khốn nạn nào gây chia rẽ đây. Không thèm quan tâm tới muôn dân, thực là đáng chết." Lâm Na nguyền rủa.
Nạp Lan Như Nguyệt khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú nói: "Căn cứ vào những dấu vết bọn tỷ nắm được thì có khả năng rất lớn là Cuồng Long đế quốc làm trò quỷ. Họ muốn nhân cơ hội Thương Lan đại lục đại loạn nhằm thôn tính thêm lãnh địa."
"Cuồng Long đế quốc? Nam nhân Cuồng Long đế quốc chẳng có người tốt." Lâm Na chợt nhớ tới Long Nhất, không nhịn nổi hừ lên một tiếng.
"Oh. Tiểu muội bị nam nhân Cuồng Long đế quốc nào khi phụ à?" Nạp Lan Như Nguyệt không muốn bận tâm nói tiếp về quốc sự, liền đùa bỡn hỏi.
Trong đầu Lâm Na không thể không nhớ lại chuyện Long Nhất thần không biết quỷ không hay lấy nội y của nàng ngay trên mình nàng, vừa xấu hổ vừa oán hận chui cả người lẫn đầu vào trong chăn. Động tác như của trẻ con đó khiến cho Nạp Lan Như Nguyệt mỉm cười.
Được một lúc, Lâm Na thò đầu ra khỏi chăn, giọng có vẻ bực bội hỏi: "Tỷ có biết Tây Môn Vũ không? Là cái tên bại hoại của Tây Môn gia tộc Cuồng Long đế quốc, tên hỗn đản cường bạo Long Linh Nhi công chúa ấy."
Tây Môn Vũ? Nạp Lan Như Nguyệt ngây ra, nhớ lại khi ở một mảnh rừng trên núi gặp được một nam nhân, kẻ nói Thánh nữ Ti Bích là thê tử của hắn. Nàng nhớ rất rõ biểu tình của hắn lúc đó, đầy hồi ức với đắm say, nghĩ rằng phải là một nam tử mười phần si tình trọng tình, không thể có cùng một dạng với Tây Môn Vũ được. Nàng tuyệt đối không thể tin nam nhân đó lại có thể là dâm tặc danh mãn thiên hạ được.
"Biết. Hắn làm gì muội rồi? Lẽ nào…" Nạp Lan Như Nguyệt cười hỏi.
"Không… Muội chưa từng bị hắn cái đó, chỉ là tên phôi đản hắn, hắn…" Lâm Na xấu hổ mặt đỏ bừng nói không nên lời.
Nạp Lan Như Nguyệt thấy được thần tình của Lâm Na, lòng càng thêm hiếu kỳ. Tên Tây Môn Vũ đó rốt cuộc làm gì đối với nàng ta nhỉ? Do vậy nàng hỏi: "Hảo muội muội. Muội cho ta biết đi. Hắn làm gì với muội rồi?"
Lâm Na làm như thể một tên trộm nhìn khắp bốn phía, khuôn mặt đỏ bừng. Nàng thì thầm bên tai Nạp Lan Như Nguyệt.
"Ah. Hắn đích thực, đích thực lấy hung y của muội ra rồi." Nạp Lan Như Nguyệt cũng không thể không đỏ bừng mặt.
Lâm Na gật đầu, phiền muộn nói: "Tỷ nói hắn tệ hại không? Đơn giản là thiên hạ đệ nhất đại dâm tặc."
"Đúng là tệ hại. Chỉ có điều chưa hề làm tới chuyện hạ sát thủ, như vậy cách gọi đó không hợp lý rồi." Nạp Lan Như Nguyệt công bằng nói.
"Lúc đó muội có hơi vội… Nhưng mà sự thật chứng minh là muội đúng. Hắn là đại dâm tặc cường bạo Long Linh Nhi, tỷ nói xem Long Linh Nhi làm sao có thể để hắn ôm vào lòng, khẳng định là bị bức bách rồi." Lâm Na nói.
"Nhưng muội cũng đã nói Long Linh Nhi thừa nhận là nữ nhân của hắn mà? Thêm nữa nói Tây Môn Vũ cường bạo Long Linh Nhi chỉ là nghe lời đồn. Dù tin tức này gây nên sự xôn xao trong dư luận, nhưng đương sự đều chưa từng thừa nhận mà." Nạp Lan Như Nguyệt nói. Thực ra tâm lý nàng hoàn toàn nghiêng theo cách nói đó. Tuy nàng tuổi còn nhỏ, nhưng nàng tự tin không thể nhìn sai người. Khí chất cùng phong phạm của hắn lúc đó sao có khả năng là tên bất kham Tây Môn Vũ trong lời đồn được?
"Nhưng biểu tình của Long Linh Nhi…" Lâm Na lúng ta lúng túng.
"Thực ra hai ngày trước tỷ đã gặp Tây Môn Vũ. Chưa nói tới hắn có công phu kỳ quái, lại còn có thực lực thủy hệ ma đạo sĩ, thêm vào là tướng mạo, gia thế, tin rằng rất nhiều nữ hài tử đều có thể động lòng. Nói không chừng cả Long Linh Nhi cũng thực sự thích hắn." Nạp Lan Như Nguyệt phân tích.
Lâm Na hừ một tiếng, ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất nhưng quan niệm lúc bấy giờ của nàng cũng bắt đầu dao động rồi. Nghe Nạp Lan Như Nguyệt nói có vẻ đúng là như vậy, nàng ngơ ngác nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, rồi đột nhiên cười nói: "Như Nguyệt tỷ tỷ toàn nói cho hắn những lời tốt đẹp, lẽ nào cũng đã thích hắn rồi?"
"Lung tung. Tỷ chỉ là dựa việc mà suy luận, sao có thể vừa mới gặp một lần là đã thích được." Nạp Lan Như Nguyệt hơi hơi đỏ mặt nói.
"Oh. Vậy thì nói là gặp thêm vài lần nữa là sẽ thích thôi." Lâm Na túm ngay lấy sơ hở trong lời của Nạp Lan Như Nguyệt, cười nói.
Nạp Lan Như Nguyệt nhăn mũi lại, nói giọng tự nhiên như không: "Có lẽ là có khả năng đó nhỉ. Nếu như hắn theo đuổi tỷ không chừng tỷ cũng có thể chân thực động tâm."
"Đúng rồi. Như Nguyệt tỷ tỷ đẹp thế này, cái "mew mew" ( ) lớn thế này, khẳng định có thể làm cho hắn mê đắm tới điên đảo thần hồn." Lâm Na cười, bất thình lình nghịch ngợm thò tay vào trong bộ ngực cao vút của Nạp Lan Như Nguyệt.
Nạp Lan Như Nguyệt thất kinh kêu lên một tiếng, ngọc thủ cũng hướng về phía bộ ngực của Lâm Na, cười nói: "Hung bộ của tiểu muội cũng lớn như của tỷ, nói không chừng cũng có thể khiến cho Tây Môn Vũ động tâm đây."
Hai tuyệt thế đại mĩ nhân nháo loạn trên giường thành một khối, y phục rối loạn, lộ ra những mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Chỉ đáng tiếc là xuân sắc mê người này chỉ có mặt trăng trên trời cao có thể hân thưởng được mà thôi. oOo
Sáng ngày thứ hai, thông tin lan truyền khắp nơi về việc ngoại thành Mễ Á công quốc phát sinh một vụ xung đột. Vụ xung đột này là do vài trăm người Bạo Hùng dong binh đoàn vây công một người. Chiến trường thực là hoành tráng tới cùng cực, ma pháp và đấu khí nghiêng trời lệch đất. Theo lời nói lại, mấy trăm dong binh đẳng cấp toàn là đỉnh cao vây công một người, kết cục là đã được biết trước. Có điểu kẻ bị vây công cũng là đứa cứng đầu, bản sự cũng không nhỏ, bất ngờ đã đả thương hơn nửa nhân lực Bạo Hùng dong binh đoàn mới bị chế trụ, bị lũ đại hán to con của Bạo Hùng dong binh đoàn đánh cho tơi tả. Thật là thê thảm quá đi, nghe nói đến cả mẹ hắn mà thấy lúc đó cũng không nhận ra nổi. Quan binh trên tường thành cùng với nhiều thương nhân buôn bán quanh đó đều tận mắt trông thấy. oOo
Khi Lâm Na và Nạp Lan Như Nguyệt còn đang say giấc, cửa khuê phòng vang lên tiếng gõ, làm lay tỉnh lưỡng nữ đùa bỡn tới khuya mới chịu ngủ kia.
Lưỡng nữ cùng lúc lười biếng vươn vai cho giãn gân giãn cốt, trông thật là phong tình vạn chủng. Lâm Na chỉnh lại y phục mở cửa, thấy hai thị nữ trong nhà bèn hỏi: "Sáng sớm có việc gì hả?"
"Lão gia đang nổi giận lôi đình, ngài gọi người lập tức qua đó." Thị nữ cúi đầu nói.
"A. Có biết là chuyện gì không?" Lâm Na căng thẳng hỏi.
"Dạ không. Chỉ nghe nói là người của Dong binh công hội tìm tới cửa, sau đó lão gia liền trở nên rất tức giận." Thị nữ trả lời.
Dong binh công hội? Lẽ nào… Lâm Na mặt tái đi, khuôn mặt xinh đẹp như nhăn lại thành một khối, tên khốn đó không thể nào thực sự bị người ta đánh cho đến mẹ hắn cũng không nhận ra chứ?
"Sao vậy?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.
Lâm Na mặt mũi nhăn nhó đáp: "Rắc rối to rồi. Gia gia khẳng định là phạt muội mất."
"Thế thì tỷ đi cùng muội, giãi bày hộ muội." Nạp Lan Như Nguyệt nói.
Lúc Lâm Na và Nạp Lan Như Nguyệt đi vào sảnh đường, Phổ Tu Tư sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên ghế.
"Gia gia. Cháu tới rồi." Lâm Na lí nhí nói.
Phổ Tu Tư đưa một tờ giấy ra cho Lâm Na, giận dữ nói: "Ngươi xem xem cái nhiệm vụ này có phải ngươi phát cho Dong binh công hội không? Hiện tại người ta tới bàn giao nhiệm vụ rồi."
Lâm Na tiếp nhận lấy xem qua, nói giọng đau khổ: "Gia gia. Đúng là cháu phát ra. Họ đích thực hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"
"Cái này còn giả được à? Sáng sớm hôm nay bên ngoài thành có rất nhiều người đều thấy rõ. Có phải là thời gian gần đây gia gia quá dung túng cho ngươi không? Không ngờ đưa một nghìn tử tinh tệ ra để cho một nhiệm vụ đánh người. Đơn giản là càn quấy." Phổ Tu Tư tỷ khí vốn đã bốc lửa rồi, hét lên như thế này khiến cho cả Nạp Lan Như Nguyệt đứng bên cạnh cũng không dám nói gì.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
Truyện khác cùng thể loại
712 chương
803 chương
37 chương
1157 chương
149 chương
13 chương