Phong Lưu Chân Tiên
Chương 551 : Liệu Nguyên
Thống Lĩnh thấy Dương Thiên không hề có dấu hiệu linh lực cạn kiệt, ngược lại vẫn sung túc như lúc đầu thì không khỏi kinh hãi. Cùng Vực Ngoại Ma Thụ chống đỡ lâu như vậy, cho dù là Độ Kiếp Nhị Chuyển cũng khó tránh khỏi tiêu hao một lượng lớn linh lực. Chẳng lẽ tên này có một loại bảo vật gì đó có năng lực khôi phục linh lực trong thời gian ngắn?
Có thể không phục linh lực cho Độ Kiếp kỳ nhanh như vậy, Thống Lĩnh chỉ nghĩ ra một thứ duy nhất, chính là Thái Hư Linh Nhũ. Hắn gằn giọng:
- Thì ra ngươi đã sớm trữ sẵn Thái Hư Linh Nhũ, thảo nào dám cùng ta chơi tiêu hao chiến.
Dương Thiên biết tên kia hiểu nhầm, có điều hắn cũng không thừa hơi giải thích:
- Đúng thì đã sao? Khi nãy ngươi cố sức điều động Vực Ngoại Ma Thụ, hiện tại cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Chi bằng bó tay chịu trói để ta tiễn ngươi đi sớm một chút.
- Lúc này nói những lời vô nghĩa đó thì có ích gì. Để ta cho ngươi kiến thức sức mạnh thực sự của Vực Ngoại Ma Thụ.
Theo lời nói của Thống Lĩnh, Vực Ngoại Ma Thụ bắt đầu rung chuyển dữ dội. Cành lá của nó bất ngờ kéo dài. Từng nhánh cây đâm thủng hư không rồi biến mất. Cảm nhận được không gian quanh mình chấn động, Dương Thiên lập tức phóng qua một bên. Ngay vị trí hắn vừa tránh qua, hàng trăm cành cây màu đen đã từ trong vết nứt không gian chui ra, đâm thẳng vào đó.
Số lượng cành cây của Vực Ngoại Ma Thụ tăng mạnh, bắt đầu xâm chiếm cả không gian rộng lớn. Nó hoàn toàn bao phủ lấy không gian xung quanh Dương Thiên, để cho hắn không có bất kỳ cơ hội bỏ trốn nào.
Dương Thiên tay mang ngũ sắc hỏa kiếm vẽ ra một vòng tròn. Từ bên trong vòng tròn, vô số những thanh kiếm nhở bằng ngón tay bắn ra bốn phương tám hướng. Nơi tiểu kiếm cũng những cành cây tiếp xúc với nhau liền phát ra những tiếng xèo xèo, cành cây dễ dàng bị đốt cháy. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, những cành cây vốn cháy rụi kia đã mọc lại, thậm chí càng mạnh mẽ hơn trước vài phần.
Không gian của Dương Thiên dần bị thu hẹp lại, những cành cây màu đen kia ngày càng tiếng lại gần, giống như muốn nuốt chửng lấy hắn. Bất quá, Dương Thiên vẫn biểu hiện lạnh nhạt. Hắn vung tay ném ra một quả cầu màu đen. Khác với lần trước, lần này chỉ có một quả, nhưng về kích thước lại lớn hơn rất nhiều lần.
Quả cầu phóng đi, Thôn Phệ Lực mạnh mẽ phát ra, đem những cành cây kia nuốt vào bên trong. Không giống với lúc đầu, Thôn Phệ Lực vốn khắc chế Vực Ngoại Khí lần này lại tỏ ra yếu thế. Quả cầu rất nhanh liền bị những cành cây kia đâm thủng, sâu đó xé tan nó ra từ bên trong.
Ngũ sắc hỏa kiếm trong tay Dương Thiên đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ. Từng lớp từng lớp sóng lửa quét ngang. Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng:
- Kiếm Thứ 2, Liệu Nguyên.
Trước mặt Dương Thiên bất ngờ xuất hiện một cái hỏa cầu khổng lồ. Theo đường kiếm của hắn huy động, vô số hỏa cầu bắt đầu hiện lên, số lượng gần như không thể đo đếm được. Bên trong mỗi hỏa cầu có thể cảm nhận được kiếm khí sắc bén, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người khác cả cảm thấy đau rát.
Không một tiếng động, vô số hỏa cầu bất ngờ nổ tung, biển lửa bao trùm thiên địa, đem Vực Ngoại Khí khủng bố kia thiêu đốt thành hư vô. Biển lửa dữ dội không giờ cản được, không chỉ riêng những cành cây của Vực Ngoại Ma Thụ, kể cả không gian cũng bị đốt cháy thành một mảnh hư vô. Thống Lĩnh chỉ kịp hét lên một tiếng “Không” liền bị biển lửa cắn nuốt, hoàn toàn biến mất.
Biển lửa cứ như vậy tồn tại trong một khoảng thời gian dài rồi mới tắt hẳn, để lại một mảnh hư không đen kịt đang dần được pháp tắc tu bổ lại. Mặt đất chỉ còn là một cái hố sâu không thấy đáy. Từng cột khói màu đen bốc lên, trong không khí vẫn còn mang mùi vị cháy khét.
Trên mặt Dương Thiên không hề có sự vui mừng. Hắn có thể thấy rõ ràng, trong khoảnh khắc biển lửa cuốn đến, Vực Ngoại Ma Thụ đã biến trở lại thành một hạt giống, sau đó tiến vào khe nứt hư không trốn thoát. Thứ này quả thực rất lợi hại, nếu không phải Thống Lĩnh tu vị còn kém, không phát huy được hết uy lực của nó, trận chiến hôm nay sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều.
Không diệt trừ được Vực Ngoại Ma Thụ, Dương Thiên tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không để chuyện này trong lòng. Hắn nhanh chóng truyền tin cho lão giả Đại Thừa hậu kỳ kia đến đây.
Nhận được tin của Dương Thiên, lão giả vội dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến, chưa tới 3 giờ sau đã xuất hiện ngay trước mặt Dương Thiên. Hắn nhìn khung cảnh hoang tàn này rồi chắp tay nói:
- Tiền bối, mọi chuyện đã giải quyết xong?
Dương Thiên gật đầu:
- Trên cơ bản đã xong. Ta đã giết chết Thống Lĩnh của Vực Ngoại Thiên Ma, đám còn lại hẳn là không có gì đáng ngại. Hiện tại ngươi mau dẫn đường cho ta đến chỗ Cách Giới Truyền Tống Trận. Chỉ cần đem liên kết nối lại, tu sĩ Linh Giới sẽ dễ dàng đến được nơi này cứu viện. Không cần phải e sợ đám Vực Ngoại Thiên Ma này nữa.
Tuy lão giả đã đoán được nhưng nghe chính miệng Dương Thiên xác nhận thì không khỏi mừng rỡ như điên. Vực Ngoại Thiên Ma tấn công là ác mộng đối với bất kỳ vị diện nào. Mỗi lần như vậy, số lượng tu sĩ ngã xuống nhiều không kể siết, thậm chí bị bắt giết mà ma hóa toàn bộ cũng là chuyện bình thường. May mắn có Dương Thiên xuất hiện, bọn hắn tuy bị thiệt hại nghiêm trọng nhưng còn chưa tổn thương đến căn cốt, chỉ cần một thời gian liền có thể khôi phục lại như lúc đầu.
- Được, tiền bối theo ta.
Dương Thiên theo sự chỉ dẫn của lão giả, hai người rất nhanh liền tiến vào khu vực đã bị Vực Ngoại Thiên Ma xâm chiếm. Đất đai nơi này đều đã bị Vực Ngoại Khí ăn mòn, trở thành một màu đen kịt. Bên trong không khí không còn là linh lực thông thường, thay vào đó là Vực Ngoại Khí. Hai người đều là tu sĩ cấp cao nên không bị ảnh hưởng nhiều. Nếu đổi lại là một tên Kim Đan hay Nguyên Anh kỳ thần trí rất nhanh sẽ bị ăn mòn, trở thành nô lệ cho đám Vực Ngoại Thiên Ma kia.
Dương Thiên thì không sao, lão giả trông thấy một màn này thì tỏ ra rất giận giữ. Hắn gặp bất kỳ tên Vực Ngoại Thiên Ma hay những kẻ bị biến thành nô lệ nào liền không nói hai lời mà ra tay tiêu diệt. Trên suốt quảng đường đi, số lượng Vực Ngoại Thiên Ma ngã xuống trong tay hắn lên đến vài trăm tên, còn lại chủ yếu là những tu sĩ bị Vực Ngoại Khí khống chế mà thôi. Con số này so với dự tính của Dương Thiên thấp hơn rất nhiều. Quả nhiên Vực Ngoại Thiên Ma hoàn toàn không có ý định chiếm giữ vị diện này nên chỉ cử ra một lực lượng nhỏ. Hơn nữa, sau khi tên Thống Lĩnh kia chết đi, những kẻ cầm đầu Vực Ngoại Thiên Ma đều đã sớm cảm ứng được mà bỏ trốn, chỉ còn lại vài tên cấp thấp, có giết hết cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Tốn một ít thời gian, hai người cuối cùng cũng đến được vị trí của Cách Giới Truyền Tống Trận. Nơi này chỉ còn là một cái hố sâu. Vì tránh cho quân cứu viện có thể đến, Vực Ngoại Thiên Ma đã đem trận pháp này phá hoại triệt để, không cách nào tu sửa được nữa.
Dương Thiên quay sang nhìn lão giả:
- Ngươi có mang theo vật dụng để bố trí trận pháp hay không?
Lão giả vội gật đầu, lấy ra một cái không gian giới chỉ đưa cho Dương Thiên. Bên trong là các loại thiên tài địa bảo chuyên dùng để thiết lập Cách Giới Truyền Tống Trận. Ngay cả Không Gian Thạch hiếm có cũng có đến 3 viên, Phá Giới Châu có 1 viên. Đây là những thứ do lão giả cũng nhưng tu sĩ khác tại Viêm Linh Giới gom góp lại từ trước, hiện tại đều đưa cho Dương Thiên.
Nguyên liệu đầy đủ, Dương Thiên nhún người một cái liền nhảy lên không trung, cảm nhận vị trí chính xác của không gian tiết điểm. Sau khi tìm được không gian tiết điểm, Dương Thiên lập tức ném một viên Không Gian Thạch vào đó, dùng linh lực cố định nó lại.
Tiếp đến, Dương Thiên bắt đầu bố trí Cách Giới Truyền Tống Trận. Việc này đối với hắn không mấy khó khăn, nhưng do trận pháp khá phức tạp nên tiêu tốn khá nhiều thời gian.
Năm ngày sau, Cách Giới Truyền Tống Trận cuối cùng cũng hoàn thành, hai bên đã được câu thông. Dương Thiên cười nói:
- Ta đi trước một bước, tu sĩ Linh Giới rất nhanh sẽ đến đây tiếp viện. Dựa vào những gì ta đã quan sát thấy, đám Vực Ngoại Thiên Ma kia hẳn là đang có một âm mưu rất lớn, các ngươi nên cẩn thận thì hơn.
Lão giả còn chưa kịp đáp lại, một âm thanh vang lên khiến đại địa rung lên từng đợt:
- Muốn đi? Đã muộn.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
1449 chương
185 chương
111 chương
64 chương