Phong Lưu Chân Tiên

Chương 480 : Vạn Kiếm Lực VS Vô Hình Kiếm Khí

Triệu Hắc khinh thường nói: - Chỉ bằng vào tu vị Hợp Thể sơ kỳ của ngươi? Không sai, ngươi mang lại cho ta cảm giác cường liệt, mạnh mẽ hơn hẳn Thanh Hàn hay Vũ Khải. Bất quá, xem ngươi là đối thủ đã là rất coi trọng ngươi rồi. Đồng giai Hợp Thể, có thể được ta xem là đối thủ rất hiếm. Dương Thiên nhẹ nhàng vung vẫy thanh kiếm màu đỏ: - Quả là ếch ngồi đáy giếng. Thiên hạ rộng lớn, kẻ mạnh hơn ngươi nhiều vô số. Chỉ có chút thực lực đã vội tự cao, chắc chắn sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp. A, ta quên mất, ngươi đã là người sắp chết, những chuyện sau này cũng sẽ không biết được nữa. Triệu Hắc không đáp lại, một cảm giác nguy hiểm tột cùng hiện ra trong lòng hắn. Triệu Hắc dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại phía sau một khoảng dài. Lúc này, trên cổ hắn có một vứt đứt nhỏ rướm máu. - Vô Hình Kiếm Khí? Dương Thiên cười đáp: - Thứ này ngày xưa ta cũng thường hay sử dụng để trêu đùa đối thủ. Hôm nay gặp ngươi mới lại đem ra sử dụng. Thế nào, cũng không tệ lắm phải không? Triệu Hắc khó lòng tin tưởng: - Vừa rồi nhất định là một loại Chướng Pháp Nhãn nào đó. Một tên Hợp Thể sơ kỳ như ngươi sao có thể sử dụng được Vô Hình Kiếm Khí. - Chướng Pháp Nhãn? Đừng tự lừa mình dối người nữa, Vô Hình Kiếm Khí tuy lợi hại nhưng không phải là vô địch. Ngươi tu luyện Kiếm Nhãn, lẽ nào còn chưa biết? Vô Hình Kiếm Khí vô hình, vô thanh, di chuyển không để lại vết tích. Chỉ có những loại đồng thuật cấp cao mới có thể nhìn thấy được nó. Kiếm Nhãn cũng là đồng thuật có cấp bậc khá cao. Nhờ vào nó, Triệu Hắc tuy không nhìn thấy Vô Hình Kiếm Khí nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó, nhờ đó mà tránh thoát một chiêu chí mạng kia. Triệu Hắc không đáp lại, Dương Thiên liền tiếp tục: - Vừa rồi là cho ngươi thấy Vô Hình Kiếm Khi mà ngươi vẫn tự hào. Sau đây ta sẽ thi triển thứ còn cao cấp hơn một bậc. Cố gắng sống sót, bởi vì ngươi sống thêm càng lâu sẽ càng thấy được nhiều thứ cao cấp hơn, cao đến nổi có mơ ngươi cũng không nhìn thấy được. Dương Thiên vung tay, một ánh kiếm màu đỏ lóe lên, tốc độ nhanh đến mức Kiếm Nhãn của Triệu Hắc chỉ nhìn thấy một cái bóng vụt qua. Hắn vội dốc toàn lực thi triển rất nhiều Vô Hình Kiếm Khí ngăn cản, thân hình thì tránh nhanh sang một bên. Đáng tiếc, tốc độ của một kiếm kia quá nhanh, khi Triệu Hắc nhìn lại, tay trái của hắn đã không còn, chỉ để lại một vết cắt rất ngọt, máu tươi không ngừng chảy ra. Đây là dưới tình huống Vô Hình Kiếm Khí đã ngăn cản, giảm thiểu tốc độ của một kiếm kia cho Triệu Hắc thời gian tránh né, bằng không hắn đã không còn mạng để đứng ở đây nữa. Dương Thiên chậm rãi nói: - Vô Hình Kiếm Khí lợi hại không phải ở lực công kích mà là khả năng ẩn tàng, đánh lén của nó, có thể giết người vô thanh vô tức. Xét về uy lực, nó thậm chí còn kém hơn những loại kiếm khí đồng giai khác. Chỉ dựa vào nó mà muốn xưng là vô địch đồng giai, ngươi thực sự có chút ngông cuồng a. Triệu Hắc trầm giọng: - Ngươi quả thực rất lợi hại, đáng để ta dốc toàn lực của mình. Sau đây ta sẽ dụng “kiếm” mạnh nhất của mình. Một kiếm này ta đã phải đánh đổi rất nhiều thứ mới lĩnh ngộ được. Nếu ngươi đỡ được, trận chiến này ta liền chấp nhận thua cuộc. Dương Thiên chắp tay sao lưng, ném thanh kiếm màu đỏ sang một bên, bộ dạng thoải mái: - Rất tốt, ta cho ngươi một cơ hội để ra tay. Thái độ khinh thường của Dương Thiên không khiến Triệu Hắc tức giận. Trong khoảng khắc, hắn hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái vong ngã, hoàn toàn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, trong lòng chỉ có kiếm. Hai mắt Triệu Hắc trở nên vô hồn, hắn đưa cao thanh kiếm trên tay chém xuống. Vạn vật xung quanh như dừng lại, Thanh Hàn có cảm giác cả cơ thể nàng đóng băng, có cố gắng cỡ nào cũng không cử động được mảy may. Không gian dừng lại, trước mặt Dương Thiên bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm trong suốt muốn đâm xuyên qua hắn. Đúng lúc này, Dương Thiên đột nhiên đưa tay lên điểm nhẹ vào mũi kiếm một cái. Thanh kiếm trong suốt kia lập tức vỡ tan thành vô số mảnh, tiêu tán trong không khí. Không gian trở lại bình thường, mồ hôi trên trán Thanh hàn chảy dài. Khoảng khắc kia quả thực quá đáng sợ, nàng hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, để mặc cho người khác xử trí. Đạt đến Hợp Thể trung kỳ đã có thể tính là tu sĩ cấp cao tại Linh Giới, vậy mà trước một kiếm kia nàng lại trở nên vô dụng, cảm giác này không dễ chịu chút nào. Triệu Hắc thì khác, tận mắt nhìn thấy Dương Thiên dễ dàng đỡ được một kiếm kia, trên mặt hắn vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào. Dương Thiên thở dài: - Đây là lý do ta rất ghét đám người tu luyện Vô Tình Đạo. Một khi tiến vào trạng thái vong ngã, dù thắng hay thua các ngươi cũng sẽ không cảm nhận được, vậy thì chiến đấu còn có ý nghĩa gì? Triệu Hắc lạnh lùng hỏi: - Bằng cách nào? Dương Thiên đáp: - Dùng trạng thái vong ngã thực hiện Vô Hình Hóa Hữu Hình, đem không gian tĩnh lại trong giây lát. Chiêu này không tệ, đáng tiếc, trước mặt Vạn Kiếm Lực vẫn không chịu được dù là khoảnh khắc. - Ngươi tên là gì? - Dương Thiên. Triệu Hắc bất ngờ ngẩn đầu lên trời cười to: - Vạn Kiếm Lực? Thứ lực lượng mà sư phụ vẫn luôn mơ ước? Được bại dưới nó, Triệu Hắc ta có chết cũng không oan. Dương Thiên, cảm ơn ngươi. Tiếng cười của hắn vang vọng một hồi rồi dần đứt quãng. Thân thể hắn bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt. Vạn Kiếm Lực từ bên trong tàn phá, rất nhanh đem Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong Triệu Hắc biến thành một đống thịt vụn rơi trên mặt đất. - Trước khi chết cũng vứt bỏ được Vô Tình Đạo, xem như chết không uổng phí. Dương Thiên bỏ lại một câu liền xoay người đi lại chỗ Thanh Hàn. Lúc này nàng vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về những mảnh xác của Triệu Hắc. Triệu Hắc mạnh đến mức khó tin, đặc biệt là một kiếm cuối cùng kia, Thanh Hàn biết nếu thế chỗ nàng vào vị trí của Dương Thiên thì chắc chắn chỉ có một con đường chết. Những điều này có ý nghĩa gì? Triệu Hắc mạnh, nhưng Dương Thiên còn mạnh hơn hắn rất nhiều. Lẽ nào Dương Thiên là Đại Thừa kỳ đại tu sĩ? Chuyện này rất có khả năng. Dương Thiên được cha nàng nhờ mang Kiếm Thai đến đây. Cha nàng trước nay không dễ dàng giao lại những thứ quan trọng cho người ngoài. Dương Thiên chắc chắn là một vị bằng hữu rất thân thiết với hắn. Còn về phần biểu hiện tu vị của hắn chỉ là Hợp Thể sơ kỳ, đối với một vị Đại Thừa kỳ mà nói, muốn che dấu khí tức là chuyện khó khăn hay sao? Tự suy diễn ra mọi chuyện, thái độ của Thanh Hàn liền chuyển thành cung kính. Nàng không dám nhìn thẳng vào Dương Thiên, chỉ cúi đầu nói: - Ta vô tri không biết ngươi là Đại Thừa kỳ đại tu sĩ. Vừa nãy có gì thất lễ xin hãy bỏ qua cho. Dương Thiên ngẩn ra, cái này hình như có chút hiểu nhầm a. Một chiêu Vạn Kiếm Lực vừa rồi tuy mạnh nhưng bằng vào tu vị Hợp Thể sơ kỳ của Dương Thiên vẫn chưa phát huy được toàn bộ uy lực của nó. So với đại năng Đại Thừa kỳ thi triển pháp thuật còn kém xa. - Thanh Hàn, có phải hiểu lầm chuyện gì đó hay không? Thanh Hàn vội lắc đầu: - Tiền bối, ngươi không cần giấu giếm nữa. Tuy ta không biết vì sao ngươi lại ẩn giấu tu vị chơi đùa với bọn ta, nhưng chuyện người là Đại Thừa kỳ chắc chắn không sai. Dương Thiên câm nín, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào cho đúng. Mặc kệ, để nàng muốn suy nghĩ thế nào cũng được. Dương Thiên đưa tay ra: - Cho ta mượn thanh Hỏa Vũ Kiếm của ngươi. Thanh Hàn không có ý phản đối, Hỏa Vũ Kiếm đưa đến trước mặt Dương Thiên. Cầm lấy Hỏa Vũ Kiếm, Dương Thiên liền nói: - Ngươi có từng tự hỏi, kiệt tác mà cha ngươi để lại, rốt cuộc là thanh kiếm nào trong ba thanh kiếm kia? Thanh Hàn giật mình: - Lẽ nào không phải là cả ba? Dương Thiên bật cười: - Ngươi thật biết cách nói đùa. Kiệt tác dốc toàn bộ tâm sức cả đời, ai rỗi hơi đến mức chế tạo ba thanh. Vừa lãng phí tinh lực lại khiến chất lượng suy giảm. - Vậy rốt cuộc là thanh nào? Dương Thiên đưa cao Hỏa Vũ Kiếm: - Không phải là bất kỳ thanh nào trong ba thanh kiếm kia mà chính là nó.