Phong Lưu Chân Tiên
Chương 470 : Song kiếp hợp nhất
Tuy Dương Thiên không nói ra nhưng Lang Khiếu cũng cảm nhận được phần nào. Lần độ kiếp tấn giai này của con hắn chắc chắn sẽ không được suôn sẻ. Con đường trở thành cường giả chưa bao giờ là dễ đi. Tiềm năng càng cao, thiên kiếp sẽ càng mạnh. Nó giống như một bức vực sâu ngăn trở những người đi qua. Vượt qua được, ngươi càng tiến gần đến cánh cửa cường giả thêm một bước, không qua được chính là vạn kiếp bất phục. Mặc dù phải đánh đổi bằng tính mạng, rất nhiều người vẫn quyết tâm xông vào. Thiên kiếp đại diện cho ý chí của Thiên, để thử thách mọi người, chỉ những ai xứng đáng mới tiến gần hơn với cánh cửa kia, cuối cùng chạm đến Thiên.
Đây là tư tưởng của hầu hết những tu sĩ ở hạ vị diện và trung vị diện. Chỉ khi nào đến được Tiên Giới, tiếp xúc với những cường giả đỉnh cao ở nơi đó, bọn họ mới biết rằng Thiên tuy mạnh nhưng không phải là vô địch. Số người có thể thắng được hắn không ít hơn hai bàn tay.
Thiên Đế là một trong những vị đại năng đừng đầu Tiên Giới từ rất lâu, hắn là một trong những sinh linh đầu tiên sau Thập Đại Chân Tiên. Chấp chưởng thiên kiếp, nhiệm vụ của Thiên Đế chính là thử thách Tu Chân Giả xem bọn hắn có xứng đáng hay không. Tiếc là theo thời gian, tên này dần quên đi mục đích ban đầu. Thiên kiếp do hắn tạo ra người càng kỳ quái, uy lực tăng tiến rất nhiều. Mục đích chính là tiêu diệt những người có khả năng uy hiếp đến hắn từ trong trứng nước. Dương Thiên đã sớm không vừa lòng với tên này, nếu có cơ hội đến Thiên Giới nhất định phải dạy dỗ cho hắn một bài học.
Tạm thời không nói đến những chuyện này. Thần Thú dù mạnh hay yếu đối với Thiên Đế vẫn có sự uy hiếp nhất định. Vì vậy thiên kiếp của Thần Thú đều mạnh đến một trình độ khó tin. Vọng Nguyệt thì không nói, nàng là Thần Thú chân chính, tự thân có năng lực đặc biệt đủ để chống lại thiên kiếp.
Khiếu Nguyệt Thiên Lang thì khác, nó chỉ mới hấp thu Thần Lang Thôn Nhật Thạch. Trên người có khí tức của Thần Thú, ngoài ra thì chưa có thay đổi gì đáng kể. Để nó độ kiếp có thể nói là thập tử nhất sinh. Chính vì điểm này nên Dương Thiên mới không nói trước cho Lang Khiếu biết. Tuy vậy, hắn cũng đã có tính toán riêng, tất nhiên sẽ không để cho Khiếu Nguyệt Thiên Lang ngã xuống như vậy.
Phía trên bầu trời, hai luồng sáng màu vàng cùng tìm ngày càng đậm, cảm giác giống như hai đám sương mù từ trên không đổ xuống. Trong đó, một lượng lớn khí màu tìm thông qua trận pháp Dương Thiên thiết lập từ trước chảy về vị trí của Vọng Nguyệt.
Khí tức trên cơ thể Vọng Nguyệt mạnh lên rất nhanh. Nàng đã chạm rất gần đến cánh của lục cấp, chỉ cần có cơ hội liền đột phá. Lượng Nguyệt Chi Tinh Hoa lớn như vậy không nghi ngờ gì chính là cơ hội tốt nhất.
Bầu trời lúc này đột nhiên xuất hiện hai vòng xoáy, từng tiếng sấm rền vang lên, lôi đình chi uy từ bên trong khiến Lang Khiếu cũng cảm thấy bị uy hiếp. Dương Thiên thản nhiên:
- Đồng thời đột phá? Cũng tốt, tên kia có thể mượn sức của Vọng Nguyệt…Khoan đã, đây là…
Dương Thiên dừng ngang câu nói, kinh ngạc nhìn lên bầu trời. Hai vòng xoáy kia đang dần tiến lại gần nhau, có dấu hiệu dung hợp lại thành một. Một vòng xoáy lớn hơn dần hình thành, uy áp từ bên trong tỏa ra làm hòn đảo nhỏ kia rung chuyển dữ dội. Nếu không phải có trận pháp của Dương Thiên bảo vệ, nó đã sớm vỡ nát rồi chìm xuống biển.
Vẻ mặt Dương Thiên trở nên khó coi, hắn trầm giọng:
- Đem hai thiên kiếp hợp thành một, đây là trò mới của tên Thiên Đế kia sao?
Lần này Dương Thiên trách nhầm Thiên Đế, hai thiên kiếp hợp thành một không phải do hắn. Ban đầu, do pháp tắc cảm nhận được hai luồng khí tức khác nhau đồng thời đột phá nên đã triệu hồi đến hai đạo thiên kiếp. Nhưng do Vọng Nguyệt hấp thụ Nguyệt Chi Tinh Hoa của Khiếu Nguyệt Thiên Lang để đột phá nên khí tức của nàng và nó bắt đầu có dấu hiệu trộn lẫn vào nhau. Vì vậy hai đạo thiên kiếp này liền hợp lại làm một.
Điều khiến Dương Thiên lo lắng chính là, hai đạo thiên kiếp hợp làm một không đơn giản là một cộng một bằng hai. Uy lực của nó sẽ tăng tiến theo cấp số nhân, mang theo uy lực hủy diệt tất cả. Cho dù Vọng Nguyệt là Thần Thú cũng khó lòng chống đỡ nổi.
Vòng xoáy kia đang trong quá trình gia tốc đột nhiên dừng lại. Khiếu Nguyệt Thiên Lang cùng Vọng Nguyệt đồng thời nín thở nhìn nó. Từ bên trong, từng tia sét nhỏ màu vàng rực bắn ra. Theo sau đó, một cột sét còn lớn hơn hòn đảo bọn họ đang đứng đánh xuống, đem cả không gian chung quanh biến thành một màu vàng.
Khiếu Nguyệt Thiên Lang hóa thành thú hình, ngẩn đầu lên tru một hơi dài. Bốn chân của nó run run, cuối cùng không chịu nổi uy áp mà khuỵu xuống. Dưới cột sét này, ý chỉ chống cự của Khiếu Nguyệt Thiên Lang hoàn toàn bị đè bẹp. Hai mắt nó nhắm lại, dường như đã sẵn sàng đón nhận cái chết.
Cái này cũng không trách được Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Trước khi Thần Lang Thôn Nhật Thạch hoàn toàn cải tạo yêu hạch của nó, Khiếu Nguyệt Thiên Lang vẫn chỉ là một con yêu thú bình thường. Đứng trước thiên kiếp có sức mạnh vượt xa nó quá nhiều, Khiếu Nguyệt Thiên Lang chỉ còn cách khuất phục.
Vọng Nguyệt thì khác, nàng là Thần Thú chân chính, có ngạo khí của riêng mình. Cho dù cảm nhận được đạo thiên kiếp kia rất mạnh, nàng vẫn không hề có ý định bỏ cuộc. Vọng Nguyệt trở lại bản thể thành một con cá chép rất lớn màu tím. Mặt trăng trên trán dần to ra, rời khỏi thân thể bay lên cao, đón đỡ cột sét kia.
Mặt trăng màu tím càng lên cao càng lớn, phút chốc đã ngang ngửa với cột sét kia, đem nó chặn đứng giữa không trung. Tuy vậy, Vọng Nguyệt cũng không đủ sức giữ quá lâu, dưới sức mạnh của cột sét, ánh sáng màu tím dần mờ đi, mặt trăng cũng dần hạ xuống.
Dưới áp lực cực lớn này, hai mắt Vọng Nguyệt xuất hiện vài sợi tơ máu. Khí tức trên cơ thể nàng đột nhiên tăng mạnh rồi ổn định trở lại, ánh sáng màu tím trên mặt trăng một lần nữa tăng mạnh, đem cột sét chặn lại.
Dương Thiên đừng từ xa gật đầu hài lòng:
- Không tệ, mượn áp lực của thiếp kiếp cuối cùng cũng đột phá thành công.
Dương Thiên nhìn qua Lang Khiếu:
- Ta có thể ra tay chặn đợt thiên kiếp này. Nhưng nếu làm như vậy, con trai ngươi cũng sẽ bỏ lỡ cơ hội đột phá.
Lang Khiếu nhìn cột sét kia, ánh mắt do dự không quyết. Tuy Vọng Nguyệt đột phá thành công, đạt đến lục cấp nhưng trước đạo thiên kiếp kia vẫn còn thiếu không ít. Nhìn thấy Vọng Nguyệt không còn chống đỡ được bao lâu, Dương Thiên thở dài:
- Xem ra con trai ngươi không phù hợp để trở thành Thần Thú.
Nghe được câu nói này, hai mắt Lang Khiếu trở lên quyết liệt. Hắn nhìn về Khiếu Nguyệt Thiên Lang đang nhắm mắt chờ chết kia hét to:
- Thiên nhi, gia đình chúng ta bị truy sát bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ngươi không muốn một lần trở mình, bắt tất cả những kẻ đẩy chúng ta đến tình cảnh này phải trả giá hay sao?
- Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời phải trốn tránh như vậy hay sao?
- Lần sau nếu bọn chúng tìm đến, ta và mẹ ngươi cũng chưa chắc bảo vệ được cho ngươi. Chúng ta ngã xuống cũng không sao, nhưng người là con trai của Lang Khiếu ta, cho dù chết cũng phải là một cái chết xứng đáng.
Âm thanh kêu gào của Lang Khiếu truyền đến tai Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Thân hình nó vẫn còn run rẩy nhưng bốn chân đã dần đứng lên, hai mắt mở to nhìn vào cột sét trên đầu.
Trong khoảnh khắc đó, khí tức trên người Khiếu Nguyệt Thiên Lang đột nhiên bạo phát rồi dần ổn định giống hệt như Vọng Nguyệt. Nó ngẩn đầu lên trời tru một hơi dài. Cái miệng mở to phun ra một cột sáng hai màu vàng tím, hợp lực với mặt trăng chống đỡ cột sét.
Lang Khiếu mừng đến rơi nước mắt:
- Thành công, con trai ta đột phá thành công.
Dương Thiên gật đầu:
- Rất tốt. Cho dù nó có tiềm năng trở thành cường giả nhưng nếu không có tâm của cường giả thì sẽ không bao giờ tiến xa hơn được. Cường giả chân chính, cho dù đứng trước bất kỳ ai cũng nhất định không được cúi đầu.
Lang Khiếu cảm kích nhìn Dương Thiên:
- Đa tạ.
Dương Thiên phất tay:
- Đây là do ngươi và nó tự mình đạt được, không liên quan gì đến ta.
Dương Thiên nói xong liền bước lên phía trước vài bước, Phá Thiên cũng hiện ra trên tay hắn:
- Tiếp theo đây, cũng nên đến lượt ta rồi.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
18 chương
192 chương
416 chương
426 chương
188 chương
171 chương
3 chương
68 chương