Phong Lưu Chân Tiên

Chương 459 : Chặn đường

Đúng lúc Dương Thiên đang muốn sử dụng Phá Thiên mô phỏng Không Diệt thì trên không gian xuất hiện một vết nứt nhỏ, vừa vặn cho một người đi qua. Dương Thiên biết đây là do lão giả cố ý chuẩn bị cho hắn liền tỏ vẻ hài lòng: - Không tệ, trước khi chết vẫn nhớ đến chuyện này. Tiết kiệm được chút sức lực, Dương Thiên nhún người một cái liền nhảy vào vết nứt kia. Trở lại tầng dung nham nóng bỏng, trong đầu Dương Thiên lập tức vang lên âm thanh báo động của Vọng Nguyệt. Nội dung khá ngắn gọn thông báo rằng có một đám tu sĩ cấp cao không biết từ đâu bay đến. Bọn hắn sử dụng một phương pháp rất đặc biệt tiến vào tầng dung nham giống như Dương Thiên. Vọng Nguyệt muốn hắn cẩn thận một chút. Tin tức này đến hơi trễ, khoảnh khắc Dương Thiên rời khỏi không gian do lão giả kia tạo ra, hai bên đã đồng thời cảm ứng được sự tồn tại của nhau. Đám người kia không chút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía Dương Thiên. Đoán chừng chuyện này có liên quan đến lão giả, Dương Thiên cũng không có ý định lẩn trốn mà kiên nhẫn chờ bọn đám người kia đến. Chỉ mất khoảng vài giây, trước mặt Dương Thiên là bốn tên Hợp Thể kỳ, phân biệt là một lão già chống gậy, một thanh niên da trắng, tay cầm quạt giấy, một tên bán nam bán nữ bôi son, trát phấn lòe loạt cùng một đồng tử bề ngoài khoảng chừng 4, 5 tuổi. Cả bốn người đều là Hợp Thể hậu kỳ, khiến cho Dương Thiên chú ý nhất chính là đồng tử 4, 5 tuổi kia. Nhìn qua thì khá ngây thơ non nớt, nhưng Dương Thiên dám chắc hắn là kẻ mạnh nhất trong bốn người này. Lão già chống gậy giống như là người đại diện, hắn đánh giá Dương Thiên trong giây lát rồi nói: - Ngươi đến nơi này để làm gì? Dương Thiên nhún vai: - Những chuyện ai cũng đã rõ, cần gì phải tốn công hỏi lại. Ta nghĩ chắc các ngươi đã thiết lập cấm chế gì ở bên ngoài không gian kia, khi ta tiến vào lập tức sẽ bị phát hiện. Lão già gật đầu: - Không sai. Cấm chế là do sư phụ của bọn ta thiết lập. Ngươi từ bên trong đi ra, hẳn là đã lấy được “thứ đó” rồi phải không? Thứ đó mà lão già này nói đến chính là Kiếm Thai, Dương Thiên dù hiểu nhưng vẫn giả vờ ngu: - Ngươi nói “thứ đó” là thứ gì? - Đừng giả vờ. Ngươi vừa mới từ bên trong đi ra, cấm chế do sư phụ ta để lại cũng đã biến mất. Sư phụ đã nói đây là một loại cấm chế vô cùng đặc biệt, trừ khi không gian kia bị phá hủy, bằng không sẽ không có cách nào xóa bỏ nó. Dương Thiên cắt ngang: - Dừng, ngươi dài dòng như vậy để làm gì, mau nói ý chính. Lão già kiềm nén giận dữ: - Ta muốn ngươi đưa Kiếm Thai cho bọn ta. Nếu không đồng ý, hậu quả chắc ngươi cũng đoán được. Dương Thiên mỉm cười: - Đương nhiên đoán được. - Vậy ngươi… Ánh mắt Dương Thiên trở nên sắc lạnh: - Các ngươi chết! Thái độ của Dương Thiên đột nhiên xoay chuyển 180 độ khiến cả bốn người không kịp phản ứng lại. Trước mặt bọn hắn là vô số kiếm khí đang đâm xuyên qua dung nham phóng đến. Dù trong môi trường dung nham cô đặc, kiếm khí của Dương Thiên vẫn nhanh đến khó tin. Bốn người không kịp phản kháng, chỉ vội lấy ra pháp bảo phòng ngự tự bảo vệ mình. Từng tiếng nổ lớn nhỏ liên tục vang lên, từng đợt sóng dung nham lan ra tứ phía. Bốn người cho dù có pháp bảo phòng ngự vẫn liên tục bị cơn mưa kiếm khí đẩy lùi. Dương Thiên vẻ mặt lạnh lùng: - Còn muốn dùng đại trận phong ấn ta lại. Đã như vậy, cái Ngục Viêm Cốc này cũng không cần giữ lại nữa. Trước khi tiếng sâu vào bên trong Ngục Viêm Cốc, Dương Thiên đã biết nó bị bao phủ bởi một trận pháp cực kỳ lớn, chỉ chừa lại một nơi duy nhất để tiến vào. Khi bốn tên này xuất hiện, bọn hắn liền phong ấn vị trí kia lại, biến nơi này thành một cái lồng giam khổng lồ để vây bắt Dương Thiên. Nói như vậy, ngay từ đầu bốn người đã không có ý định thả hắn đi. Dương Thiên không hiểu cái Kiếm Thai kia có giá trị lớn đến mức nào khiến bọn hắn quyết tâm giết người bịt đầu mối, nhưng phàm là những kẻ có ý đồ với hắn đều phải trả cái giá rất đắt. Đem bốn người đẩy lui, Phá Thiên hiện ra trên tay Dương Thiên. Nó biến thành một đám chất lỏng màu đen, phải mất một lúc sau mới ngưng tụ thành hình dạng một thanh kiếm màu đen. Lần mô phỏng này không giống những lần trước, thứ Dương Thiên mô phỏng ra chính là Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm. Nếu là trận pháp thông thường, Dương Thiên chỉ cần dùng Trận Diệt là đủ. Nhưng đây là trận pháp do một tên Đại Thừa kỳ dựng nên, với tu vị Hợp Thể sơ kỳ của Dương Thiên, chỉ có Trận Diệt là không đủ. Hơn nữa, Dương Thiên muốn dùng một kiếm này đem bốn tên kia giết chết. Hắn cảm nhận được sự uy hiếp đang đến rất gần. Có năng lực uy hiếp được Dương Thiên lúc này chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ, hay nói cách khác chính là sư phụ của bốn tên kia đang đến rất gần. Dương Thiên không muốn hao tốn một cái Sinh Mệnh Thế Thân vô ích, đương nhiên phải giải quyết thật nhanh chuyện ở đây rồi bỏ trốn. dAdB2wC Nhân Tộc tại Thủy Hoàng Giới có hai vị Đại Thừa kỳ, Dương Thiên trong thời gian ngắn đắc tội với cả hai. Đối với vận khí “nghịch thiên” cỡ này, Dương Thiên cũng không còn gì để nói. Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm đưa cao, bản thân Dương Thiên cũng phải chịu một áp lực vô cùng lớn. Cố khống chế Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm ở mức không gây hại đến bản thân, Dương Thiên vung mạnh một kiếm. Một chùm sáng màu đen phóng ra. Chùm sáng rất nhỏ nhưng nơi nó đi qua, dung nham lập tức biến mất không còn dấu vết. Dung nham quanh đó cũng không tràn vào, mở ra một con đường lớn để Dương Thiên theo sau. Chùm sáng bay thẳng đến chỗ bốn người kia. Cả bốn đang bị cơn mưa kiếm khí đẩy lùi, còn chưa nghĩ ra biện pháp thoát thân thì cảm giác tử vong đã xuất hiện trong lòng bọn họ. Chùm sáng kia tuy chậm nhưng lại để bọn họ cảm thấy không có cách nào né tránh. Đứng trước lực lượng siêu cường này, bọn hắn giống như giun dế, không hề có sức phản kháng. Đúng vào giây phút sinh tử này, đồng tử kia mở miệng nói thầm: - Các vị sư huynh, thật xin lỗi. Vốn định để các ngươi sống thêm một thời gian nữa, bất quá hiện tại ta đã không còn sự lựa chọn nào khác. Thính lực của Hợp Thể kỳ rất cao, dễ dàng nghe được đồng tử kia đang nói gì. Lão già vội nói: - Tiểu sư đệ, ngươi… Lão già còn chưa nói hết câu, một cánh tay nhỏ xíu đã xuyên qua ngực hắn. Đồng tử há to miệng, phát ra một lực hút kinh khủng, một hơi đem lão già nuốt vào trong bụng. Hai người còn lại sợ hãi, đang muốn công kích thì cảm giác ngực mình đau nhói. Bọn hắn gian nan nhìn xuống thì phát hiện trên ngực đang có một cái lỗ thủng lớn bằng miệng bát. Đồng tử kia vẫn mở to miệng, dùng lực hút cực mạnh hút hai người còn lại vào trong. Một hơi nuốt trọn ba tên Hợp Thể hậu kỳ, khí tức trên người đồng tử tăng mạnh, dường như đã tiếp cận Đại Thừa kỳ. Hắn ngẩn đầu nhìn chùm sáng màu đen cùng Dương Thiên phía sau, sát khí ngút trời: - Chỉ thiếu một chút nữa liền đạt đến Đại Thừa, là ngươi hại ta. Mau chết đi. Đồng tử mở miệng phun ra một vòng xoáy màu đen ẩn chứa năng lực thôn phệ cực lớn. Tất cả dung nham quanh đó lập tức bị hút vào bên trong. Lực hút ngày càng mạnh lên, không ngừng khuếch tán, đất đá bên dưới đáy dung nham cũng dần bị hút vào. Dương Thiên kinh ngạc: - Thôn Thiên Lực, tên này là ấu thể của Thôn Thiên Thú? Trước kia ở trái đất, Dương Thiên ở chỗ Từ Thanh lấy được 1 cuốn Thôn Thiên Quyết do Huyết Đồng để lại, học theo Thôn Thiên Thú để thôn phệ vạn vật. Tuy nhiên, mô phỏng vẫn chỉ là mô phỏng, trước mắt hắn lúc này là Thôn Thiên Lực thực sự chứ không phải dựa vào công pháp học lõm. Thôn Thiên Lực chỉ có một số ít yêu thú sử dụng được, trong đó mạnh nhất chính là Thôn Thiên Thú. Thôn Thiên Lực thuần túy như vậy, Dương Thiên gần như chắc chắn trước mặt hắn là một con Thôn Thiên Thú. Tại một cái trung cấp bị diện như Thủy Hoàng Giới lại liên tục gặp ba loại Thần Thú: Vọng Nguyệt Ngư, Khổng Tước, Thôn Thiên Thú, Dương Thiên cũng không biết nên vui hay nên buồn. Trong lúc Dương Thiên đang suy nghĩ bân quơ, chùm sáng màu đen cùng vòng xoáy đã va vào nhau.