Phong Lưu Chân Tiên
Chương 446 : Vận rủi quấn thân
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của những tu sĩ tầng chót vẫn không có gì thay đổi. Cao tầng Lục Minh Đảo thì hoàn toàn ngược lại, bọn hắn gấp đến gần như phát điên. Tu sĩ từ Phân Thần kỳ trở lên tại Lục Minh Đảo không nhiều, nhưng có tra kĩ đến mức nào thì lệnh bài vẫn không có phản ứng gì. Thậm chí một số tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong sắp đột phá cũng được triệu tập đến nhưng kết quả vẫn chỉ có một.
Dương Thiên sau khi suy tính kĩ càng liền âm thầm thiết kế một cái Tùy Cơ Truyền Tống Trận cỡ nhỏ, có thể đưa Dương Thiên đến một địa điểm bất kỳ trong bán kính 5 vạn dặm. Khoảnh khắc Thủy Tộc phá vỡ trận pháp phòng ngự của Lục Minh Đảo, Dương Thiên sẽ lập tức vơ vét tài nguyên còn sót lại sau đó dùng truyền tống trận rời đi.
Dương Thiên cũng đoán được rằng, đại môn phái kia sẽ tìm cách thu thập mọi tài nguyên có thể sau đó bỏ trốn. Bất quá, trong một thời gian ngắn như vậy, bọn hắn chỉ có thể mang đi vài thứ đơn giản, còn về phần những thứ như linh mạch thì là chuyện viễn vông. Linh mạch không thể cho vào không gian giới chỉ, cũng như Dương Thiên lần trước phải dùng Khống Vật Thuật đưa nó đi. Trừ khi đạt đến Đại Thừa kỳ, lĩnh ngộ được chút Không Gian Pháp Tắc mới làm được chuyện này.
Mang theo một cái linh mạch khổng lồ, muốn bỏ trốn hoàn toàn là người si nói mộng. Đại môn phái kia chắc cũng không ngu ngốc đến mức đó. Dương Thiên thì khác, Tùy Cơ Truyền Tống Trận của hắn có thể dùng để đưa linh mạch đi theo. Chỉ cần đừng quá xui xẻo truyền tống đúng vào chỗ Thủy Tộc đang tập trung, Dương Thiên sẽ tự có biện pháp an toàn trốn đi mà không ai hay biết.
An bày mọi việc chu toàn, ba ngày rất nhanh trôi qua, Viên Cương dẫn theo quân đội của Thủy Tộc mang theo khí thế phô thiên cái địa mà đến. Viên Cương đứng trên một con giao long màu đen, tay cầm trường thương, vẻ mặt lạnh lùng quát lớn:
- Ba ngày đã đến, các ngươi mau mang kẻ đó ra đây, bằng không Thủy Tộc chúng ta sẽ huyết tẩy Lục Minh Đảo.
Không có tiếng đáp lại, toàn bộ Lục Minh Đảo chìm trong yên lặng. Viên Cương cũng không muốn nói nhiều nữa, trường thương trên tay hắn vung mạnh, một ngọn thương màu xanh từ bên trong bắn ra, lao thẳng vào trận pháp phòng ngự của Lục Minh Đảo.
Khác với lần trước, công kích này Viên Cương sử dụng đến tám phần thực lực. Một tiếng nổ rất lớn phát ra, trận pháp chấn động dữ dội rồi vỡ vụn. Trận pháp vừa vỡ, hàng ngàn chùm sáng từ trong Lục Minh Đảo nhắm thẳng vào đội quân của Thủy Tộc phóng tới.
Bị bất ngờ, không ít thủy quái bị những chùm sáng kia đánh thành nhiều mảnh. Viên Cương xoay tròn trường thương, tạo lên một tấm chắn khổng lồ. Vẻ mặt của hắn có chút âm trầm:
- Chỉ dựa vào vài khẩu Tinh Uy Pháo đã muốn ngăn cản ta. Để ta cho các ngươi biết, Hợp Thể kỳ của Thủy Tộc đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.
Viên Cương cắm trường thương sau lưng, hai tay bắt quyết. Phía trên đầu hắn, một con thủy long khổng lồ dài hơn trăm trượng dần ngưng tụ. Thủy long thành hình, vẫy đuôi mạnh mẽ lao thẳng vào Lục Minh Đảo. Nơi nó đi qua, những thành trì được trang bị Tinh Uy Pháo rất nhanh sụp đổ. Tu sĩ cấp thấp chết nhiều vô số, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ tu sĩ nào từ Nguyên Anh kỳ trở lên nào xuất hiện.
Viên Cương không hề có chút lo lắng nào, trái lại là vẻ đắc ý nồng đậm trên mặt:
- Chút tiểu xảo này cũng muốn qua mặt được ta? Các ngươi thực sự cho rằng, Viên Cương ta cho các ngươi 3 ngày thời gian để tìm cách bỏ trốn hay sao?
Viên Cương lần đầu đến Lục Minh Đảo chỉ có một thân một mình, nếu làm quá căng sẽ dẫn đến cảnh chó cùng rứt dậu, người chịu thiệt chỉ có hắn mà thôi. Viên Cương cho Lục Minh Đảo ba ngày, mục đích chính là trở về báo tin, đồng thời xin thêm chi viện.
Do mức độ quan trọng của yêu hạch Băng Hỏa Giao, Thủy Mẫu còn đích thân phái đến một cỗ phân thân, quyết phải tìm ra cho bằng được.
Thủy Hoàng Giới là địa bàn của Thủy Tộc, cho dù Viên Cương trở về nhưng vẫn ra lệnh cho những thủy quái gần đây ngày đêm trông chừng Lục Minh Đảo. Bất cứ tên nào mưu đồ bỏ trốn đều sẽ bị phát hiện. Nhánh quân của Viên Cương chẳng qua chỉ là che mặt, quân lực thực sự do phân thân của Thủy Mẫu dẫn đầu đã sớm chờ sẵn ở nơi đám người Lục Minh Đảo chạy chốn.
Những người còn lại trên Lục Minh Đảo cao nhất chỉ có Kim Đan kỳ, Viên Cương lại là Hợp Thể kỳ. Việc này giống như bóp chết vài còn kiến, không hao tốn bao nhiêu công sức.
Trong lúc Viên Cương đang tàn sát tu sĩ cấp thấp ở Lục Minh Đảo. Dương Thiên một tay đăng dùng Khống Vật Thuật giữ lấy một khối đất cực lớn, vẻ mặt méo xệch. Hắn không rõ gần đây mình đã làm gì sai mà lại gặp xui xẻo hết lần này đến lần khác.
Tùy S56w7dO Cơ Truyền Tống Trận vô số phương hướng, ai ngờ lại lọt vào ngay giữ một cánh quân của Thủy Tộc. Có một điểm an ủi là vận khí của hắn còn chưa đến mức tận cùng. Đây chỉ là một cánh quân nhỏ làm nhiệm vụ canh gác, tên cầm đầu chỉ có tu vị Nguyên Anh trung kỳ mà thôi.
Dương Thiên không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian, kiếm khí từ khắp nơi phóng ra, đem đám thủy quái kia cắt thành một đống thịt vụn. Xong việc, hắn cũng không buồn lấy yêu hạch, lập tức mở ra thần thức, chọn một hướng không có người phóng đi.
Đi chưa được bao xa, Dương Thiên đã bị sóng linh lực từ đằng xa tràn đến làm chú ý. Dương Thiên cau mày rồi bật cười:
- Đấu pháp bậc này tuy còn kém Đại Thừa một chút nhưng đã vượt khỏi phạm trù Hợp Thể kỳ. Cái đại môn phái kia còn mạnh hơn suy đoán của ta một chút.
Mặc dù có điểm tò mò, Dương Thiên vẫn quyết định không đến xem. Lỡ như đám Thủy Tộc kia phát hiện ra yêu hạch Băng Hỏa Giao trong cơ thể hắn, trong tình huống xui xẻo nhất, Dương Thiên rất có thể phải mất thêm một cái Sinh Mệnh Thế Thân nữa. Đây chính là được không bù nổi mất a.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, vẻ mặt hắn chuyển sang méo xệch. Từng cột nước to không ngừng bắn tung tóe khắp nơi. Sóng chấn động linh lực ngày càng mạnh mẽ, uy thế vô cùng kinh khủng. Vài giây sau, Dương Thiên nhìn hai bóng đen đang đứng ở trên cao, bất đắc dĩ thở dài:
- Ta có phải là đã bị vận rủi quấn thân hay không. Tại sao hết lần này đến lần khác đen đủi như vậy.
Hai người đang đấu pháp rất dữ dội, chẳng ai thèm để ý đến Dương Thiên. Mặc dù bọn hắn đều biết là có người đang đứng gần đó, bất quá chỉ là một tên Phân Thần kỳ mà thôi, không đáng để bận tâm.
Dương Thiên đang muốn lặng lẽ trốn đi thì một cột băng đã từ dưới nước đâm lên, đánh thẳng vào vị trí hắn đang đứng. Dương Thiên vừa mới lách mình né qua, hàng chục ngọn băng thứ khác đã chống chất lên nhau mà đến.
Nhiều như vậy thì không còn là vô tình nữa, rõ ràng là có kẻ đang muốn ra tay với hắn. Dương Thiên vung tay, hàng trăm đạo kiếm khí lập tức đem băng thứ chém nát, sau đó lao thẳng vào một bóng đen dưới nước.
Bóng đen kia không hề tránh né, quanh người hiện lên một cái thủy cầu đem hắn bảo vệ vào trong. Kiếm khí của Dương Thiên đâm vào thủy cầu liền như ném đá xuống nước, biến mất không thấy tăm hơi.
Tốc độ của bóng đen kia rất nhanh, lại có thủy cầu kỳ lạ bảo vệ, trong nhất thời Dương Thiên cũng không làm gì được nó. Mỗi khi Dương Thiên muốn rời đi, rất nhiều băng thứ sẽ từ bốn phương tám hướng mọc lên cản đường hắn.
Dương Thiên không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, lỡ như bị hai tên trên kia chú ý sẽ rất phiền phức, hắn giả vờ thương lượng:
- Ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại cản đường ta?
Âm thanh từ dưới nược vọng lên, mang theo sự phẫn nộ:
- Đừng xảo biện, yêu hạch của Băng Hỏa Giao rõ ràng đang ở trong cơ thể của ngươi. Chờ khi tổ mẫu giải quyết xong tên kia, nhất định sẽ bắt người về luyện thành đan dược.
Dương Thiên ngẩn ra, hắn tại sao lại đen đến mức này a? Hết lần này đến lần khác, khi sắp sửa trốn được thì lại gặp rắc rối, còn bị người khác cảm ứng được yêu hạch Băng Hỏa Giao trong cơ thể. Dương Thiên vẫn giữ vẻ mặt lạng lùng:
- Ngươi nói người ở trên kia là tổ mẫu của ngươi?
Bóng đen đáp:
- Đây chỉ là một phân thân của nàng mà thôi. Nếu bản thể thực sự đến, tên kia sao có thể cầm cự đến lúc này.
Dương Thiên cười mà như không cười:
- Ngươi nói, nếu ta bắt ngươi làm con tin, nàng có thể để cho ta đi hay không?
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
18 chương
192 chương
416 chương
426 chương
188 chương
171 chương
3 chương
68 chương