Phong Lưu Chân Tiên
Chương 440 : Thú diệt phát uy
Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương bị Dương Thiên tùy tiện ném qua một bên. Hắn lóe lên một cái liền đứng ngay trước mặt Nguyệt Hoa, nhìn nàng mỉm cười:
- Nguyệt Hoa, đã lâu không gặp.
Đang đấu pháp với Lục Xà, đột nhiên nhảy ra một cái bóng đen. Nguyệt Hoa theo quán tính đưa tay lên định tấn công thì cả người ngẩn ra, đứng im như một bức tượng. Mất vài giây sau, nàng mới nói bằng giọng run run:
- Dương Thiên, ngươi cuối cùng cũng chịu gặp ta.
Dương Thiên nắm lấy tay Nguyệt Hoa, bao nhiêu lời giải thích được tính toán sẵn trong lòng hắn thốt ra miệng chỉ còn lại hai từ:
- Xin lỗi.
Hai mắt Nguyệt Hoa đỏ lên, bất ngờ ôm chầm lấy Dương Thiên khiến hắn không kịp trở tay. Nhưng Dương Thiên cũng xem như người từng trải trên tình trường. Hắn rất nhanh phản ứng lại, hai tay ôm chắt lấy Nguyệt Hoa.
Biến cố này khiến cho toàn thể tu sĩ Nhân Tộc lẫn Yêu Tộc, thậm chí là Lục Xà đang cách đó rất xa cũng đều nghệch mặt ra. Đại chiến nổ ra, Phân Thần kỳ đại năng của Nhân Tộc lại đi ôm một thanh niên lạ mặt. Không đúng, thanh niên này chính là người phẩy tay một cái liền đem Cự Lực Viên Vương chém giết, lẽ nào cũng là một vị Phân Thần kỳ?
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, từ xưa đến nay, Phân Thần kỳ trong mắt bọn họ vốn là tồn tại cao không thể với đến. Từ Nguyệt Hoa đến Lục Xà, lúc này lại thêm một thanh niên, từ khi nào lại có nhiều Phân Thần kỳ như vậy?
Lục Xà vẻ mặt ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được sự uy hiếp phát ra từ Dương Thiên, tên này so với Nguyệt Hoa cũng không yếu hơn chút nào. Nếu hai người liên thủ, Lục Xà hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
Nhiệm vụ của hắn là đến Linh Giới tìm kiếm bảo vật, nhưng vì vài lời dụ dỗ của đám Yêu Vương kia nên đã quyết định giúp bọn chúng tiêu diệt Nhân Tộc, chiếm lấy Phàm Vũ Giới, không ngờ cuối cùng lại dẫn đến tình cảnh này.
Lục Xà không sợ hai người Dương Thiên, hắn chỉ là một phân hồn, cùng lắm thì thi triển bí thuật đồng vu quy tận. Nhưng nếu hắn không đoạt được bảo vật, e rằng sẽ bị bên trên trách phạt, lúc đó chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Suy tính thiệt hơn, Lục Xà lập tức xoay người, ý định bỏ trốn. Yêu Tộc đại thế đã mất, có ở lại chỉ thêm thiệt hại mà thôi. Tuy Lục Xà là thủy tổ của Yêu Tộc nhưng khi cần thiết, hắn có thể vứt bỏ bọn họ mà không do dự chút nào.
Xui cho Lục Xà, Dương Thiên đương nhiên sẽ không để hắn rời đi dễ dàng như vậy. Hàng vạn tia kiếm khí bất ngờ từ trên cao trút xuống. Lục Xà không kịp trở tay, lập tức bị đánh sâu vào trong lòng đất.
Kiếm SEwKp7N khí không có dấu hiệu dừng lại, như một cơn mưa liên tục rơi xuống, đánh ra một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy. Vô số vết nứt không ngừng xuất hiện kéo dài ra xung quanh khiến tu sĩ gần đó sợ hãi bỏ chạy thật xa.
Từ trong hố, một quang cầu màu xanh hiện ra, chống đỡ lại những tia kiếm khí kia. Dương Thiên nhìn Nguyệt Hoa cười nói:
- Chuyện ở đây cứ để cho ta lo liệu.
Nguyệt Hoa nhu thuận gật đầu. Dương Thiên từ trước đến nay vẫn vậy, chỉ cần hắn đã nói ra thì chắc chắn sẽ làm được. Chờ Nguyệt Hoa lùi ra phía sau, Dương Thiên chân đạp hư không, từng bước chậm ra đi đến gần cơn mưa kiếm khí kia.
Đứng trong quang cầu, Lục Xà đang đau khổ chống đỡ. Những kiếm khí này tuy không thể gây được tổn thương cho hắn nhưng số lượng lại quá nhiều, nếu tiếp tục kéo dài, hắn sớm muộn cũng hao tận linh lực mà thất bại.
Cảm nhận được Dương Thiên đang tiến lại gần, Lục Xà liến hét to một tiếng, từ trên trán hắn xuất hiện một miếng vảy rắn màu xanh lục bích. Vảy rắn bong ra, biến lớn bay lên, giống như một tấm khiên chống đỡ cơn mưa kiếm khí kia.
Dương Thiên đứng đối diện với Lục Xà, vẻ mặt lạnh lùng:
- Nói đi, ngươi đến Phàm Vũ Giới là vì mục đích gì?
Lục Xà khinh thường:
- Chuyện của thượng giới, đám người hạ giới các ngươi vốn không có tư cách được biết.
Dương Thiên bĩu môi:
- Chẳng qua là phân hồn của một con Bích Lân Độc Xà đến từ Linh Giới mà thôi, có gì đáng để kiêu ngạo. Loại rắn này, năm xưa ta từng đem ra làm mồi uống rượu, hương vị cũng không tệ a.
Lục Xà biết Dương Thiên đang cố tình chọc tức hắn:
- Nhân loại, đừng quá tự cao. Ta hiện tại chỉ là một phân hồn, quả thực không phải đối thủ của ngươi. Nhưng các ngươi sớm muộn cũng sẽ phi thăng lên Linh Giới, tốt nhất là nên biết điều một chút.
Đối với lời đe dọa của Lục Xà, Dương Thiên bật cười:
- Ngươi thực sự cho rằng ta là tu sĩ hạ giới không biết gì sao? Linh Giới chẳng qua là tên gọi chung của trung cấp vị diện mà thôi. Thực tế nó chia thành 3000 vị diện lớn nhỏ khác nhau. Trong hơn 3000 vị diện đó, ngươi nghĩ bản thể của mình có thể tìm được ta hay sao?
Lục Xà kinh ngạc:
- Không nghĩ đến một tiểu tu sĩ Phân Thần kỳ như ngươi cũng biết được chuyện này. Bất quá, có một thứ người chắc chắn còn chưa biết.
Dương Thiên có chút hứng thú:
- Là chuyện gì?
Lục Xà đáp:
- Bích Lân Độc Xà chúng ta thiên sinh đã có một loại chất độc đặc biệt nằm trong yêu hạch. Nếu ngươi giết chết ta, chất độc này lập tức sẽ bám trên người ngươi. Không những cản trở quá trình tu hành, nó còn khiến cho bất kỳ tộc nhân nào của Bích Lân Độc Xà phát hiện ra ngươi trong một phạm vi nhất định. Chỉ cần bị bọn chúng nhận ra loại độc này, ngươi sẽ trở thành kẻ thù của Bích Lân Độc Xà, không chết không ngừng.
- Linh Giới quả thực chia làm 3000 vị diện, nhưng Bích Lân Độc Xà chúng ta có những nhánh nhỏ ở rất nhiều nơi trong đó. Nếu người muốn đặt cược vào vận may thì có thể thử.
Dương Thiên làm ra vẻ suy tư:
- Trước đây ta quả thực đã từng nghe qua về loại độc này, không ngờ lại là thật. Bất quá, ngươi cũng còn một chuyện cho biết.
- Chuyện gì?
- Đó là…ta hoàn toàn không sợ đám Bích Lân Độc Xà các ngươi.
Dương Thiên vừa dứt lời, Phá Thiên đã hiện ra trên tay hắn. Phá Thiên lắc nhẹ lên một cái liền thay đổi hình dạng thành một thanh kiếm màu đen, Thú Diệt, chuyên dùng để trảm trừ các loại Yêu Thú. Dùng Phá Thiên mô phỏng ra thứ này, rõ ràng Dương Thiên đang muốn một chiêu kết liễu Lục Xà.
Thú Diệt vừa hiện, nội tâm Lục Xà giống như bạo động, cơ thể hắn không tự chủ được run lên từng cơn, giống như là đang đối mặt với thiên địch. Lục Xà dùng sức hét to để lấy lại bình tĩnh:
- Đây là thứ pháp bảo gì?
Dương Thiên thản nhiên:
- Ngươi không cần biết, bởi vì ngươi vốn không có tư cách để biết.
Thú Diệt vung nhẹ một cái, một luồng sáng hình lưỡi liềm màu nâu xuất hiện, dùng một tốc độ kinh khủng, trong phút chốc đã gần đến bên người Lục Xà. Là tu sĩ đến từ Linh Giới, kinh nghiệm chiến đấu của Lục Xà vô cùng phong phú. Hắn cố nén sợ hãi trong lòng, há miệng phun ra một viên yêu đan màu xanh.
Yêu đan chạm vào vảy rắn trên đầu, cả hai nhanh chóng dung hợp lại, hóa thành một con rắn màu xanh lục bích, há mồm phun ra một đám khói độc vào lười liềm kia. Kỳ lạ là, lưỡi liềm kia một đường thẳng tiến, không bị khói độc ngăn trợ chút nào, nhẹ nhàng chém qua con rắn màu xanh kia cùng Lục Xà.
Con rắn màu kia kêu rắc lên một tiếng nhỏ rồi tan vỡ. Yêu hạch trực tiếp bị lưỡi liềm chấn nát, chỉ còn lại một miếng vảy rắn màu xanh, bị Dương Thiên dùng Khống Vật Thuật thu lại. Thứ này là một trong những phần quý giá nhất trên người Bích Lân Độc Xà, phòng thủ rất mạnh, có thể dùng lại tài liệu luyện khí.
Lười liềm đi qua, Lục Xà biến mất như chưa từng tồn tại. Tu sĩ Nhân Tộc đừng ngẩn ra một hồi lâu. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn hắn còn chưa kịp phản ứng lại. Nhân Tộc sắp thất bại, không biết từ đâu nhảy ra một thanh niên lạ mặt. Hắn nhẹ nhàng tiêu diệt Đệ Nhất Yêu Vương Cự Lực Viên Vương cùng Lục Xà Thủy Tổ, giành lấy chiến thắng.
Trái với vẻ xúc động không nói lên lời của Nhân Tộc, vẻ mặt Yêu Tộc tái nhợt. Xong, lần này thực sự xong, thời kỳ bá chủ của Yêu Tộc tại Phàm Vũ Giới đến đây là chấm dứt. Bọn hắn rất nhanh sẽ giống như Ma Tộc, trở thành một bộ tộc nhỏ, giống như một hạt bụi trong dòng chảy lịch sử.
Tiêu diệt Lục Xà, trên mặt Dương Thiên không hề có chút vui vẻ nào mà thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm có:
- Lại dám sử dụng loại pháp thuật này, thật sự là một tên điên.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
18 chương
192 chương
416 chương
426 chương
188 chương
171 chương
3 chương
68 chương