Phong Lưu Chân Tiên

Chương 356 : Ba loại tiên lực

Diệt Kính rời khỏi tay Hủy i5cJ51e Diệt, bắt đầu tách ra thành mười tấm kính theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Hủy Diệt Lực đang tàn phá khắp nơi như bị hút lại, dung nhập vào tấm kính lớn nhất. Mười tấm kính xoay tròn, sức mạnh khủng bố ẩn chứa bên trong khiến Dương Thiên cũng phải nhăn mặt. Hủy Diệt đã dùng đến đòn tấn công mạnh nhất, Dương Thiên đương nhiên không dám khinh thường. Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm rời khỏi tay Dương Thiên, biến mất vào trong hư không. Ngay sau đó vô số vòng xoáy màu đen hiện ra. Số lượng không cách nào đo đếm được, dường như muốn đem thiên địa chia thành hai nửa. Từ mỗi vòng xoáy, một thanh kiếm có hình dạng y hệt Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm dần chui ra. Những thanh kiếm này đều mang lại cảm giác giống như bản thể chứ không phải hư ảnh do pháp thuật ngưng tụ mà thành. - Diệt Tiên Quang. - Hỗn Độn Sát Tiên Kiếm. Từ cái Diệt Kính nhỏ nhất, một đạo quang trụ màu xám phóng ra, xuyên qua hư không bắn về phía Dương Thiên. Vô số Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm sau lưng Dương Thiên cũng đổi hướng, nhằm vào quang trụ kia. Một tiếng nổ kinh hoàng phát ra, sóng chấn động lan tỏa ra một diện tích cực kỳ rộng lớn. Không gian trực tiếp bị chia thành hai nửa đen và xám. Tiếng nổ liên tục phát ra, mỗi lần càng thêm dữ dội, khiến cho sóng chấn động càng lan xa hơn nữa. Hai đòn tấn công đều mang ý nghĩa diệt tiên, nói rõ uy lực của nó. Cho dù là Chân Tiên, dưới sức công kích bậc này đều có thể mất mạng. Hai vị Chân Tiên mạnh nhất dốc toàn lực vào một đòn công kích, sức phá hoại khó có cách nào hình dung được. Rất nhiều đại năng đang đứng từ xa cảm ngộ, phát hiện ra sóng chấn động lập tức quay đầu bỏ chạy. Sóng chấn động này không những uy lực cực đại, bên trong còn ẩn chứa hai loại Tiên Lực không ngừng giao phong. Lỡ như bọn hắn bị cuốn vào, tối thiểu cũng mất đi nửa cái mạng. Thiên Đế cùng Diêm Vương kịp thời thoát nạn. Ma Thần thì không được may mắn như vậy. Hắn chủ tu chính là Hỗn Độn Lực, trong hai vị Chân Tiên kia, có một vị cũng sử dụng loại Tiên Lực đó. Vì khát vọng mạnh lên quá lớn, Ma Thần đã cố đến gần hết mức để cảm ngộ. Khi cảm nhận được nguy hiểm, hắn đã bỏ chạy rất nhanh, nhưng đáng tiếc là vẫn hơi chậm một chút, cuối cùng bị trọng thương. Nhìn Ma Thần mất đi gần một phần ba thân thể, Thiên Đế cùng Diêm Vương nhìn nhau, không nói lời nào, đồng thời ra tay tấn công. Hỗn Độn Giới ngày càng phát triển mạnh mẽ, có xu hướng xâm lược các Tiên Giới khác. Hai người bọn họ thân là kẻ đứng đầu một giới, có cơ hội diệt trừ mối nguy hiểm này, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ. Vừa thiếu chút mất mạng đã bị hai kẻ cực mạnh tấn công, Ma Thần bại lui liên tục, cuối cùng phải trả cái giá không nhỏ mới bỏ trốn được. Nhưng cũng vì vậy mà vết thương của hắn lại càng nặng hơn, phải tìm nơi ẩn cư lẩn tránh kẻ thù truy sát, khiến cho Hỗn Độn Giới một lần nữa lâm vào thời kỳ bất ổn vì thiếu đi người đứng đầu. Mãi cho đến khi Dương Thiên tìm đến ổn định thế cục. Có điều đó cũng là chuyện rất lâu về sau. Dằn co trong một khoảng thời gian rất lâu, thân ảnh Dương Thiên cùng Hủy Diệt mới một lần nữa hiện ra. Lúc này trên Tiên Thể của hai người đều có rất nhiều vết rạng nứt, hư ảnh Thần Thú bên trong cũng vô cùng mờ nhạt. Trên cánh tay phải của Dương Thiên, máu tươi không ngừng chảy ra. Vẻ mặt của hắn tái nhợt, nhưng lại nở nụ cười đắc ý: - Tiểu sư đệ, hình như Hỗn Độn Lực của ta mạnh hơn Hủy Diệt Lực của ngươi một chút. Hủy Diệt không nói lời nào, hắn đưa tay ôm ngực, máu tươi từ khóe miệng bắt đầu chảy ra. Hai mắt Hủy Diệt tràn đầy sự không cam lòng, cuối cùng thở dài một hơi: - Đại sư huynh, trận chiến này, ta thua. Dương Thiên thản nhiên đáp: - Vậy ngươi có thể rời đi được rồi. Hủy Diệt lắc đầu: - Hủy Diệt Lực thua Hỗn Độn Lực, chuyện này ta chấp nhận. Nhưng nó không có nghĩa là ngươi mạnh hơn ta. Hủy Diệt nói xong, tay phải của hắn hiện lên một quả cầu ba loại màu sắc, phân biệt là trắng, đen, xám. Màu đen kia không giống như màu đen của Hỗn Độn Lực, nó là một màu đen thuần túy, không chút hỗn tạp. Đây chính là Âm Chi Lực cùng Dương Chi Lực. Hủy Diệt cuối cùng cũng đã không nhịn được, hắn muốn dùng 3 loại Tiên Lực kết thúc trận chiến này. Dương Thiên cau mày: - Tiểu sư đệ, ngươi thực sự muốn giải quyết chuyện này như vậy sao? Hủy Diệt mỉm cười: - Nếu ngươi đồng ý để lại Hỗn Độn Lực, ta có thể để ngươi trở về làm một tên Bán Tiên, yên ổn tận hưởng cuộc sống. Bảo vệ thế giới này, để cho một mình ta là đủ rồi. Dương Thiên giả vờ suy nghĩ rồi lắc đầu: - Nếu như con đường của ngươi là đúng, ta cũng không ngại mà đem nó giao ra. Tiếc là nếu làm vậy, kết cục chỉ có sự diệt vong mà thôi. Hủy Diệt thở dài: - Bao nhiêu năm trôi qua, ngươi vẫn luôn là như vậy, vẫn luôn tự cho mình là đúng. Tại sao? Tại sao những lời ngươi nói đều được cửu sư tỷ ủng hộ, những gì ta nói lại bị tỷ ấy phản đối. Dương Thiên ngẩn ra, buộc miệng hỏi: - Ngươi thích Nhược Hy? Hủy Diệt im lặng không trả lời, ba loại Tiên Lực trên tay hắn bắt đầu có dấu hiệu dung hợp. Khí tức tỏa ra khiến Dương Thiên lần đầu tiên cảm thấy được tử vong đang đến gần. Một mình hắn thực sự không có hi vọng chống lại lực lượng này, nhưng hắn chỉ có một mình sao? Từ trong cơ thể Dương Thiên, Sinh Mệnh Lực bắt đầu tràn ra, dung hợp với Hỗn Độn Lực trên người hắn. Hủy Diệt nhìn thấy cảnh này, tròng mắt liền co rút lại rồi nói: - Ta đã sớm biết cửu sư tỷ cũng ở đây. Tại sao không gọi nàng ra đây cùng nói chuyện. Những năm gần đây, mười huynh đệ chúng ta rất hiếm có cơ hội gặp nhau. Dương Thiên phẩy tay: - Chuyện đó thì quên đi, nàng nói không muốn gặp ngươi. - Không muốn gặp ta? - Cái này còn cần phải hỏi sao? Ngươi đã làm chuyện gì, chính ngươi tự biết. Hủy Diệt đột nhiên cười to, cười đến điên cuồng: - Ta đã làm gì sai? Ta chỉ muốn thực hiện di nguyện của sư phụ, cứu lấy thế giới này, chẳng lẽ làm như vậy cũng là sai sao? Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới có thể làm được, còn ta thì không thể. Đại sư huynh, Hỗn Độn, Dương Thiên, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy, ta không sai. Người sai là ngươi. Đến lượt Dương Thiên im lặng, hắn hiểu Hủy Diệt đang nghĩ gì. Đây là sự đố kị. Đố kị vì từ khi sinh ra Dương Thiên đã mạnh hơn hắn, đố kị vì người mà Nhược Hy thích là Dương Thiên, đố kị vì những cố gắng của bản thân không được người khác công nhận. Ba loại Tiên Lực dung hợp xong, một quả cầu ba màu to bằng nắm tay xuất hiện trên tay Hủy Diệt. Sự khủng bố của nó khó có thể nói bằng lời, thậm chí khiến linh hồn Dương Thiên run nhẹ một cái. Hỗn Độn Lực cùng Sinh Mệnh Lực cũng đã dung hợp xong, một đóa sen hai màu đen và xanh nhạt bay lên, lơ lửng trước mặt Dương Thiên. Hắn cười nhạt nói: - Nhược Hy thích sen, ta cũng đành chiều theo ý nàng. Hủy Diệt trầm giọng: - Sư tỷ, ngươi thực sự muốn theo hắn cùng chết sao. Tuy hai người dung hợp Hỗn Độn Lực và Sinh Mệnh Lực, nhưng đứng trước ba loại Tiên Lực của ta hoàn toàn không có đường thắng. Dương Thiên tỏ vẻ khinh thường: - Cái này cũng chưa chắc. Dù sao ngươi cũng chỉ mới dùng hợp được một phần, bọn ta đã dung hợp hoàn hảo. Ai thắng ai thua còn chưa nói trước được. - Một phần thì đã sao, đây không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai. Để ta cho ngươi tận mắt chứng kiến, ba loại Tiên Lực hợp nhất có bao nhiêu kinh khủng. Theo sau câu nói, khối cầu ba màu trên tay Hủy Diệt liền ném ra. Không gian cùng thời gian như bị nó hút vào bên trong, Dương Thiên chưa kịp trở tay thì khối cầu đã xuất hiện cách hắn không xa. Hai tay Dương Thiên lập tức vung mạnh, bông sen đang lơ lửng kia trong chớp mắt liền biến thành một đóa hoa khổng lồ, che chắn trước mặt Dương Thiên. So sánh với bông sen, khối cầu kia nhỏ bé đến mức giống như một hạt bụi nhỏ. Va chạm không hề phát sinh ra âm thanh nào, ngược lại rất yên tĩnh. Khối cầu tưởng chừng nhỏ bé kia lại không ngừng nuốt lấy bông sen khổng lồ. Dương Thiên thấy tình huống không ổn vội lui nhanh về phía sau, hét to: - Bạo.