Phong Lưu Chân Tiên

Chương 285 : Tiêu Viễn- Tiêu Bắc

Lúc xô nước rơi vào người tên đạo diễn kia, Lăng Nhã Kỳ đứng rất gần đó. Dương Thiên đã dùng một đạo Tị Thủy Thuật tránh cho nàng bị nước bắn vào. Có Tị Thủy Thuật hộ thân, nước mưa dĩ nhiên không chạm được vào người Lăng Nhã Kỳ. Đạo diễn nghĩ mãi không hiểu liền ra hiệu cho một người gần đó mang đến cho hắn một ly nước nhỏ. Không cần tốn tí chất xám nào Dương Thiên cũng biết tên này định làm gì. Hắn chờ người kia cầm ly nước lại gần, ngón tay búng nhẹ một cái. Một luồng lực lượng vô hình bay ra đập vào chân người kia khiến hắn ngã người về phía trước. Ly nước thuận theo hướng đó đập mạnh lên đầu đạo diễn. Theo sau tiếng “Bốp” rất lớn là tiếng ly thủy tinh vỡ tan. Mảnh vở thủy tinh văng tung tóe khắp nơi, trên đầu đạo diễn xuất hiện chất lỏng màu đỏ thẫm do bị mảnh vỡ cứa vào. Đạo diễn kêu gào thảm thiết, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất. Rất nhanh có vài người cầm theo hòm y tế xách tay chạy đến, giúp hắn băng bó. Phó đạo diễn thấy buổi quay hôm nay không thể tiếp tục được nữa liền tập trung những người còn lại thông báo vài điều: - Hôm nay dừng tại đây. Buổi quay tiếp theo mong các người chuẩn bị kĩ càng hơn để kịp tiến độ dự tính. Còn một việc nữa, tối nay chúng ta có tổ chức một buổi họp báo về bộ phim sắp ra mắt. Mọi người nhớ đến đúng giờ. Buổi quay phim kết thúc, Lăng Nhã Kỳ thu dọn đồ đạc ra về. Dương Thiên kiên nhẫn chọn một chỗ kín đáo ở bên ngoài chờ đợi. Hơn 15 phút sau, Lăng Nhã Kỳ mới bước ra khỏi trường quay. Bên cạnh nàng là tên nam diễn viên chính khi nãy. Không biết tên này đang nói gì mà khiến Lăng Nhã Kỳ liên tục che miệng cười. Dương Thiên thấy vậy liền không vội hiện thân, bất cứ ai nhìn vào tên kia cũng có thể đoán ra hắn có ý đồ với Lăng Nhã Kỳ. Dương Thiên vẻ mặt âm trầm, khóe miệng hơi nhếch lên: - Dám có ý đồ với nữ nhân của ta, mặc kệ là ngươi vô tình hay cố ý, kết quả đều chỉ có một. Hai người vui vẻ nói chuyện, thẳng cho đến khi ra đến nói đậu xe của Lăng Nhã Kỳ, Tiêu Viễn mới lấy từ trong người ra hai tấm vé: - Nhã Kỳ, 9 giờ tối nay là buổi đấu giá do Kim Tinh đại sư làm chủ. Ta may mắn có được hai chiếc vé tham dự từ chỗ một người bạn, ngươi có muốn đến đó cùng ta hay không? - Kim Tinh đại sư? Lăng Nhà Kỳ hô to, nàng dùng hai tay che miệng, nhìn xung quanh không có người nào mới thầm thở ra một hơi. Cái này cũng không trách được nàng, vị Kim Tinh đại sư kia danh tiếng rất lớn trên toàn thế giới. Mọi người đồn đãi rằng hắn có Hỏa Nhãn Kim Tinh nên mới được gọi là Kim Tinh đại sư. Vị đại sư này trời sinh có hai cặp mắt vô cùng đặc biệt, hắn có thể giám định bất kỳ đồ vật nào, từ chất liệu, niên đại cho đến những khiếm khuyết nhỏ nhất. Hắn rất khó tính, vì vậy những món đồ được hắn tán thưởng đều được rao bán với giá trên trời. Nếu Kim Tinh đại sư đích thân đứng ra chủ trì một buổi đấu giá, chứng tỏ ở đó có rất nhiều món đồ được hắn đánh giá cao. Việc này sẽ thu hút rất nhiều người giàu có trên thế giới đến đây tham dự, thông tin cũng sẽ được bảo mật cực cao. Tiêu Viễn tại sao lại biết được, hơn nữ còn có vé tham dự? Theo hiểu biết của Lăng Nhã Kỳ, Tiêu Viễn chỉ là một diễn viên có chút danh tiếng, đến tư cách biết đến buổi đấu giá còn không có, nói gì đến việc có vé tham dự. Bất quá hắn còn có một thân phận khác, cháu của Kim Tinh đại sư. Vị Kim Tinh đại sư này tên thật là Tiêu Bắc, thuở nhỏ do có năng lực khác người nên đã được một gia đình giàu có nhận nuôi. Sau khi thành danh, hắn trở về tìm lại người thân thì phát hiện bọn họ đều đã qua đời do chiến tranh. Tiêu Viễn là người duy nhất còn xót lại, được hắn một tay nâng đỡ mới có ngày hôm nay. Dù vậy, do xuất thân của Tiêu Viễn không được tốt, Tiêu Bắc quyết định không công khai quan hệ của hai người. Đối với việc này Tiêu Viễn cũng không phản đối, công nhận cũng được, không công nhận cũng được. Có Tiêu Bắc đứng sau làm hậu thuẫn cho hắn là được rồi. Tiêu Viễn đã sớm dự đoán được phản ứng của Lăng Nhã Kỳ, hắn tỏ vẻ đắc ý nói: - Đúng vậy, là Kim Tinh đại sư. Nhã Kỳ, chắc ngươi cũng biết, Kim Tinh đại sư từ khi xuất đạo đến nay chỉ tố chức đấu giá đúng 2 lần, mỗi lần đều khiến cả thế giới trầm trồ, kinh ngạc về sự quý giá của những vật phẩm kia. Lần này hắn tốn gần 10 năm mới tìm đủ số lượng bảo vật để mở hội đấu giá, chất lượng so với 2 lần đầu còn vượt trội hơn không ít. Chúng ta không đủ khả năng mua bất kỳ vật nào, nhưng đến chiêm ngưỡng để mở mang tầm mắt cũng đã rất tốt rồi a. - Bạn của ngươi có thể tìm được vé, lại còn tặng nó cho ngươi. Xem ra thân phận và địa vị của hắn rất lớn. Tiêu Viễn từ chối cho ý kiến, đây là bí mật của hắn và Tiêu Bắc, không thể tiết lộ cho người ngoài. - Vậy ngươi có muốn đến dự hay không? - Đương nhiên là có, tối nay sau buổi họp báo, ta đợi ngươi ở nhà xe. - Tốt, tối nay gặp lại. Có được cuộc hẹn với mỹ nhân, Tiêu Viễn vui vẻ rời đi. Lăng Nhã Kỳ chờ hắn đi xa mới lén thở dài một cái. Ý đồ của Tiêu Viễn quá rõ ràng, Lăng Nhã Kỳ làm trong ngành giải trí đã lâu, va chạm đã nhiều, làm sao có thể không nhìn ra. Nàng không thích Tiêu Viễn nhưng cũng không tỏ thái độ cự tuyệt. Làm trong ngành này, trừ khi ngươi có hậu thuẫn rất mạnh, nếu không phải dựa vào các mối quan hệ mà bước lên. Thế lực của Lăng gia trong nước đủ để bảo vệ nàng, còn ở nước ngoài, Lăng Nhã Kỳ phải tự tìm cách bảo vệ chính mình. Trước mắt, đành dựa vào tên Tiêu Viễn này để tạm tránh những “quy tắc ngầm” kia. Ca hát và đóng phim là ước mơ từ nhỏ của Lăng Nhã g8q8B0v Kỳ, bằng mọi giá nàng sẽ không từ bỏ. Đôi khi Lăng Nhã Kỳ cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một chỗ dựa vững chắc. Những khi đó, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu nàng là Dương Thiên. Chỉ tiếc là hắn quá đa tình. Lăng Nhã Kỳ bước vào trong xe, chìa khóa vừa đưa lên đã nghe sau lưng vang lên âm thanh: - Cái tên mặt trắng khi nãy là ai? Lăng Nhã Kỳ giật mình đánh rơi chìa khóa xuống sàn xe, hoảng sợ quay lại nhìn ra sau. Thấy Dương Thiên đang nhàn nhã ngồi, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, Lăng Nhã Kỳ trừng mắt kinh ngạc: - Ngươi, ngươi tại sao lại ở đây? Dương Thiên cũng giả vờ ngạc nhiên: - Tại sao ta không thể ở đây? - Không phải ngươi đang ở… - Ta đi du lịch, trùng hợp đi qua đây, gặp một phim trường thì ghé vào xem. Trùng hợp thấy ngươi bên trong đó, sau đó lại trùng hợp bước nhầm lên chiếc xe này. Lăng Nhã Kỳ cố kiềm nén: - Ngươi nghĩ ta tin vào những cái gọi là “trùng hợp” của ngươi sao? Dương Thiên nhún vai: - Nếu ngươi không tin ta cũng đành chịu. Thật sự chỉ là trùng hợp, ta làm sao biết ngươi đang ở nơi nào để tìm? Lăng Nhã Kỳ hừ nhẹ một tiếng: - Thông tin về hoạt động của ta luôn được cập nhật trên trang cá nhân, ngươi đừng giả vờ không biết. Báo chí cũng thỉnh thoảng cũng sẽ có những bài đưa tin về ta. - Như vậy a, nhưng những chuyện đó thì có liên quan gì đến ta? - Ngươi… Dương Thiên giọng nói rất bình thản, tựa như không phải chuyện gì quan trọng. Lăng Nhã Kỳ biết hắn đang cố ý trêu chọc mình, tức giận nghiến răng. Sau cùng nàng quyết định mặc kệ hắn, lái xe đi ra ngoài. Đến cổng, xe của Lăng Nhã Kỳ bị kẹt lại, thanh chắn mãi không chịu nhấc lên cho nó đi qua. Nơi này sử dụng công nghệ hiện đại, máy tính sẽ quét qua chủ sỡ hữu xe, xác nhận đúng người sẽ tự động mở đường. Bị chặn lại khiến Lăng Nhã Kỳ hơi khó chịu, đang định xuống xe thì một nhân viên bảo vệ đã chạy đến: - Nhã Kỳ tiểu thư, ngươi đợi một lát. Hắn cầm theo vài cái dụng cụ, đập gõ gì đó vào thanh chắn mấy cái rồi đi vào phòng bảo vệ. Vài phút sau, thanh chắn từ từ được nâng lên. Lăng Nhã Kỳ cho rằng đây là sự cố kỹ thuật, yên lặng lái xe rời đi. Chờ hai người đi được một đoạn xa, tên bảo vệ khi nãy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. Đầu dây bên kia rất nhanh được nối thông: - Có việc gì, ta đang rất bận. - Tiêu Viễn tiên sinh, ta nhìn thấy Lăng Nhã Kỳ chở theo một nam nhân đi ra ngoài. Quan hệ giữa bọn họ hình như rất thân thiết. - Ngươi nói cái gì?