Phong Lưu Chân Tiên
Chương 263 : Thần Thụ- Thất Tinh Trận
Phá Thiên- thượng phẩm Tiên Bảo nghe được tên Dương Thiên đặt cho nó thì run nhẹ một cái, tựa như đang mừng rỡ hò reo. Phá Thiên là Tiên Bảo đặc biệt do Dương Thiên đích thân luyện chế, bản thể ẩn chứa vô số pháp thuật do hắn dùng pháp trận khắc lên.
Từ Luyện Khí kỳ đến Bán Tiên cảnh pháp thuật nó đều phóng xuất ra được. Điểm khác biệt của Phá Thiên chính là Tu Chân giả bất kỳ cấp độ nào cũng có thể sử dụng, tùy theo tu vị, pháp thuật phóng ra sẽ khác nhau. Công năng của Phá Thiên nói ngắn gọn chính là tiếp nhận, cường hóa linh lực rồi phóng ra pháp thuật với uy lực cực mạnh. Hơn nữa bản thân còn có ý chí riêng, uy năng càng thêm vượt trội.
Thượng phẩm Tiên Bảo có đặc tính thế này từ trước đến nay chưa từng có. Hầu hết pháp bảo tự cổ chí kim đều cần có tu vị thích hợp để thi triển. Luyện chế được món Tiên Bảo thú vị này, Dương Thiên yêu thích đến không muốn rời tay, dành trọn vẹn một năm để ngắm ngía, thử nghiệm, bổ sung trận pháp. Cuối cùng mới vui vẻ rời khỏi Tử Vị Diện.
Rời đi về sau, Dương Thiên nhanh chóng theo ấn ký tìm đến vị trí của trực thăng. Khi Dương Thiên xuất hiện ở trong trực thăng cũng là lúc nó đang đáp xuống một sân bay nhỏ. Hạo ca nghe thấy tiến động vội mở cửa phòng bước ra, thấy Dương Thiên đã về liền vui mừng nói:
- Dương thiếu, ngươi đã trở về.
Dương Thiên xoay người lại, đang định đáp lời thì mặt hắn nghệch ra. Hạo ca trên người đang mang một bộ áo chống đạn khá dày, phía trên gắn đầy các loại vũ khí, súng ống đạn dược cho đến các thiết bị nghe lén, phá rối tín hiệu. Nhìn hắn lúc này không khác gì một con robot, cử động cứng nhắc.
- Ngươi muốn nói cho cả Khai Quang biết rằng chúng ta đến đây để gây chiến hay sao? Hơn nữa, ngươi ăn mặc như thế này, khi tham chiến đến việc cử động còn khó khăn, nói gì đến đánh nhau.
- Dương thiếu, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ đang thử nghiệm các thiết bị, chọn những món cần thiết và tìm cách lắp đặt nó lên người…
- Trong quá trình lựa chọn ngươi không nỡ bỏ bất kỳ món nào nên đã gắn tất cả lên đúng không?
Hạo ca cười khổ:
- Đây đều là thiết bị tối tân do ta dốc cả gia tài ra mua lại, bỏ lỡ một món là lại tiếc một món.
Một tiếng bốp vang lên, Hạo ca đưa tay ôm đầu, Dương Thiên nghiêm mặt nói:
- Ngu ngốc, ta thật không hiểu ngươi đang nghĩ gì mà làm những chuyện vô bổ này.
- Dương thiếu, ta…
Dương Thiên bước lại bàn, ngồi xuống rót 2 ly rượu, ra hiệu cho Hạo ca cùng đến. Hạo ca nặng nề bước đến, do khoảng cách giữa bàn về ghế khá nhỏ, bộ đồ trên người Hạo ca lại dày nên hắn mãi cũng không tiến vào được. Dương Thiên lên tiếng:
- Cởi nó ra đi.
- Được.
Ném áo chống đạn cùng vũ khí qua một bên, Hạo ca thở ra một hơi, ngồi xuống nói:
- Dương thiếu, vừa rồi ngươi muốn nói gì?
Dương Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạo ca:
- Ngươi đã từng đi cướp cô dâu lần nào chưa?
Hạo ca lắc đầu:
- Từ trước đến này ta chỉ yêu một người duy nhất, làm sao có chuyện cướp cô dâu nhiều lần.
- Vậy thì có thể thông cảm được. Tiểu Hạo, cướp cô dâu theo một cách hiểu khác chính là cầu hôn nữ nhân đó. Nếu nàng đồng ý ngươi mới có quyền cướp nàng đi.
Hạo ca mặt ngốc trệ, cướp cô dâu chính là cầu hôn, đây là loại lý luận mới mẻ do ai phát minh? Thấy Hạo ca vẫn chưa thông, Dương Thiên kiên nhẫn giải thích:
- Nếu nàng và tên kia thực lòng yêu nhau, ngươi có đến cướp nàng đi hay không?
Hạo ca suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Nếu nàng yêu hắn, ta tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Dương Thiên tiếp tục:
- Nếu ngươi đã đến mang nàng đi, chẳng lẽ lại bỏ mặc nàng bơ vơ sao?
Hạo ca giật nảy lên:
- Đương nhiên không phải, ta sẽ kết hôn với nàng, cho nàng một cuộc sống hạnh phúc.
Dương Thiên vỗ vai Hạo ca:
- Chính là điểm này, vậy nên ta mới nói, cướp cô dâu hiểu theo một cách khác chính là cầu hôn. Chỉ là quá trình có phần “bạo lực” hơn một chút thôi. Ngươi có thấy ai đi cầu hôn mà mặc áo chống đạn, từ đầu đến chân trang bị đầy đủ vũ khí như thế kia chưa?
Hạo ca đại ngộ:
- Ta đã hiểu.
- Tốt lắm, mọi việc đã có ta lo. Ngươi chỉ cần chuẩn bị làm chú rể cho tốt là được rồi.
Hạo ca nâng ly rượu lên:
- Dương thiếu, ly rượu này ta muốn dùng để cảm ơn ngươi.
- Được.
Hai người uống được vài ly thì trực thăng đã đáp cánh xong, hoàn toàn dừng hẳn lại. Do có bộ phận cân bằng trọng lực, Dương Thiên cùng Hạo ca không bị ảnh hưởng chút nào, say sưa chè chén. Mãi cho đến khi một tên Trúc Cơ kỳ của gia tộc Roll đến gọi, bọn hắn mới theo tên đó cùng đi ra khỏi trực thăng.
Trên đường đi, tên này cũng giải thích sơ qua tình hình:
- Dương thiếu, quy định của Khai Quang khá nghiêm ngặt. Dù bọn ta là thành viên cấp 1 nhưng muốn dẫn theo người đi vào cũng cần qua rất nhiều thủ tục phức tạp, bảo lãnh thân phận các thứ. Vậy nên bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đến khu nghĩ ngơi dành cho khách quý của sân bay, chờ tên kia làm xong thủ tục là có thể tiến vào đảo Altas.
- Tốt, ta cũng có vài chuyện cần hỏi ngươi. Đúng rồi, tên của hai ngươi các ngươi là gì?
- Bọn ta đi qua nhiều nước, có rất nhiều tên gọi khác nhau. Theo như hộ chiếu của nước Dương thiếu, ta gọi là Mã Đạt, tên kia gọi là Mã Mãnh, đều là trưởng lão của gia tộc Roll.
- Các ngươi vì sao gia nhập Khai Quang?
- Bọn ta tuổi tác đã cao, tu vị đình trệ không tiến. Vì vậy đều dành phần lớn thời gian để đi du lịch khắp thế giới. Trong một lần tình cờ gặp phải thành viên của Khai Quang, được hắn mời tham dự với tư cách thành viên tự do. Do ham vui nên hai người quyết định đồng ý. Sau một thời gian, bọn ta cảm nhận được lợi ích khi gia nhập Khai Quang, quyết định trở thành thành viên chính thức, được trực tiếp bổ nhiệm làm thành viên cấp 1.
Dương Thiên nhìn qua Hạo ca:
- Cái gì là thành viên tự do và thành viên chính thức, những chuyện này lần trước hình như ngươi không có nói với ta.
Hạo ca cười:
- Chuyện này ta cũng không rõ. Có lẽ là do hai người bọn họ có địa vị, thân phận cao quý nên mới có đặc quyền này.
- Là vậy a. Còn có một chuyện…
Đang nói chuyện, Mã Đạt đột nhiên bước nhanh, tiến tới mở ra cánh cửa phòng gần đó:
- Đã đến nơi, mời Dương thiếu vào trong.
Dương Thiên cùng Hạo ca cũng không khách sáo mà đi vào. Yên ổn ngồi trong khu nghĩ dưỡng, Dương Thiên mới tiếp tục hỏi vấn đề khi nãy:
- Mã Đạt, ngươi kể cho ta nghe sơ qua về tình hình bên trong đảo Altas đi.
Mã Mãnh gật đầu, thu xếp thông tin trong vài giây rồi nói:
- Theo như những gì ta nghe được từ các vị trưởng lão, đảo Altas là do vị hội trưởng thần bí kia tìm thấy. Trên đảo có một gốc thần thụ, có năng lực sản sinh thiên địa linh khí. Vị hội trưởng này dùng trận pháp bao bọc, tránh cho linh khí phát ra bên ngoài. Sau đó dùng một lượng tài phú cực lớn cho xây thêm 7 hòn đảo nhân tạo xung quanh, xếp thành hình Thất Tinh Trận Đồ. Ngày đêm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt nuôi dưỡng thần thụ.
- Trải qua nhiều năm, thần thụ nay đã trưởng thành, cung cấp nguồn thiên địa linh khí dồi dào. Khai Quang dựa vào nó để phát triển, thành viên càng cao cấp, thời gian đến đây tu luyện lại càng lâu. Thành viên cấp 1 như ta mỗi tháng có quyền đến đây tu luyện 10 ngày. Cũng chính vì bị thứ này hấp dẫn, bọn ta mới đồng ý trở thành thành viên chính thức của Khai Quang.
Dương Thiên nghe xong cũng rất ngạc nhiên. Thần thụ có năng lực sản sinh thiên địa linh khí, tính trong toàn bộ vũ trụ có gần 100 loại, mỗi loại chỉ có vài cây, là bảo vật vô cùng trân quý, tại sao lại xuất hiện ở một nơi linh khí kém cỏi như trái đất này. Tạm thời bỏ qua chuyện đó, Thất Tinh Trận Đồ càng là thứ đáng nói hơn. Thất Tinh Trận là một nhánh nhỏ trong vô số các loại trận pháp khác nhau. Tuy không phải thứ gì quá mức cao siêu, nhưng nếu nói tên hội trưởng kia có thể bố trí được nó quả thực rất hoang đường.
Thất Tinh Trận kém cỏi nhất cũng là trận pháp tứ cấp, YpBkbib có năng lực hấp thu tinh hoa nhật nguyệt ít nhất cũng phải đạt đến lục cấp. Lục cấp trận pháp, Kim Đan kỳ có năng lực bố trí sao?
Dù tên hội trưởng kia có là Nguyên Anh kỳ cũng còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm a.
Khóe miệng Dương Thiên nhếch lên nụ cười bí hiểm:
- Thú vị, xem ra chuyến đi đến đảo Altas lần này còn vui hơn ta tưởng rất nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
18 chương
192 chương
416 chương
426 chương
188 chương
171 chương
3 chương
68 chương