Phong Lưu Chân Tiên

Chương 12 : Hạ sơn

Lão giả lập tức cau mày, chăm chú nhìn Tô Nguyệt Nhi hỏi: - Nguyệt Nhi, ngươi cũng biết ma kiếm xuất thế là đại sự, để tránh kinh động đến cao tần của các môn phái khác ta đã trả cái giá không nhỏ để che dấu chuyện ngươi xuống núi. Kết quả như vậy, ngươi cũng nên cho ta một lời giải thích rõ ràng a. Theo yêu cầu của lão giả, Tô Nguyệt Nhi liền kể lại mọi chuyện, lão giả càng nghe càng chăm chú, cuối cùng không nhịn được lớn giọng: - Nguyệt Nhi, ngươi xác định người tới là Kim Đan hậu kỳ cao thủ? - Không sai, ta đã là Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa trong tay cầm Thiên Sơn kiếm, dù đấu với Kim Đan trung kỳ cũng không e ngại, nhưng trước mặt hắn ta không hề có lực hoàn thủ. -Nguyệt Nhi, ngươi lui ra trước, ta cần cùng các vị trưởng lão bàn bạc một phen. Chờ Tô Nguyệt Nhi lui ra, lão giả liền quay ra nhìn những người ngồi xung quanh: - Chuyện lần này, các ngươi có ý kiến gi không. Các vị trưởng lão ồn ào một lúc, sau đó một vị ngồi ngay đầu hàng bên phải liền đứng lên: - Đại trưởng lão, ngươi có ý kiến gì? - Chưởng môn, theo ta việc này rất không bình thường. Ẩn Thế đại lục từ khi bị chia cắt khỏi Tu Chân giới đến nay cũng đã hơn 1000 năm, nồng độ linh khí so với trước đây kém rất nhiều, trình độ tu chân giảm sút. Chúng ta Thiên Sơn Thánh phong nhờ thế lực mạnh mới chiếm được rất nhiều tài nguyên tu luyện nhưng chưởng môn cũng chỉ là Kim Đan hậu kì. Nguyệt Nhi nói tên kia còn rất trẻ quả thật rất khó tin. - Ý của ngươi là Nguyệt Nhi cố ý che dấu sự thật. - Cái này cũng không phải, Nguyệt Nhi là chúng ta dạy dỗ từ nhỏ, ta không tin nàng lừa gạt chúng ta. Chỉ là, nếu thật sự có người như vậy thì bằng mọi giá phải đưa đến Thiên Sơn Thánh phong. - Ngươi muốn đưa hắn cùng Nguyệt Nhi xuyên qua truyền tống trận đến Tu Chân giới. - Chưởng môn, ngươi cũng biết chỉ có Nguyên Anh kỳ mới có thể thông qua truyền tống trận đến Tu Chân giới, Kim Đan tu sĩ căn bản không chịu được. Tài nguyên chúng ta cũng đã tiêu tốn rất nhiều, ta sợ chúng ta chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Chi bằng thêm nhiều nhân tuyển một chút, hi vọng sẽ càng cao. Lão giả cũng có chút trầm ngâm, truyền tống trận này là do vị đại năng kia thiết lập để trở về Tu Chân giới, nhưng chỉ có một chiều. Hơn nữa tu vị Nguyên Anh trở xuống căn bản không sử dụng được. Thiên Sơn Thánh phong trong 1000 năm nay đã không xuất hiện thêm bất kì vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ nào. Bọn hắn vẫn đang chờ một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ xuất hiện, thông qua truyền tống trận tiến vào Tu Chân giới. Cuối cùng trở thành đại năng, quay trở lại đây mang theo Ẩn Thế đại lục sát nhập vào Tu Chân giới. Hi vọng dù rất nhỏ nhoi, nhưng Thiên Sơn Thánh phong chưa bao giờ từ bỏ. Nhiều năm qua đi, tài nguyên dần cạn kiệt, nhưng vẫn chưa có ai đột phá thành công. Vốn là định dùng toàn bộ cho Tô Nguyệt Nhi, hi vọng nàng có thể đột phá. Nếu giờ có thêm một người, tăng cao cơ hội thì không thể nào tốt hơn được. Trở về Tu Chân giới là ước vọng hơn ngàn năm của Thiên Sơn Thánh phong, dù thế nào bọn hắn cũng nhất định sẽ không từ bỏ. Suy nghĩ một hồi, lão giả làm ra quyết định: - Ý kiến không tệ, ta đồng ý. Chỉ là bây giờ phái ai đi tìm kiếm hắn đây? - Chưởng môn, ta đề nghị phái Nguyệt Nhi đi. Thứ nhất, nàng và hắn đã từng gặp mặt một lần. Thứ hai, Nguyệt Nhi tu vị tuy cao, nhưng vẫn cần tiếp xúc hồng trần rèn luyện một phen. Thứ ba, Nguyệt Nhi rất xinh đẹp, theo lời kể của nàng ta nhận thấy tên kia có chút háo sắc, khả năng thành công sẽ lớn hơn. Chưởng môn gật gật đầu: - Không tệ, việc này cứ quyết định vậy đi. Nói xong liền phất tay, một đạo Truyền Âm phù lóe lên bay ra ngoài. Nhận được Truyền Âm phù, Tô Nguyệt Nhi lập tức tiến vào. Chưởng môn liền ra lệnh: - Nguyệt Nhi, nhiệm vụ lần này của ngươi là xuống núi tìm kiếm người kia và mang hắn về đây. - Nguyệt Nhi tuân lệnh. Không nói hai lời, Tô Nguyệt Nhi liền đi ra ngoài. Chưởng môn theo bóng lẩm bẩm: - Đây là cơ hội cuối cùng, không biết có thể thành công hay không. Dương Thiên hoàn toàn không biết có người muốn nhắm đến mình, lúc này hắn đã yên giấc ngủ ngon. Ngày hôm sau, Dương Thiên vẫn đến trường học bình thường, khoảng 3h chiều, Dương Thiên liền lái xe đến Bệnh viện Hoàn Vũ. Tiến vào khu dưỡng bệnh, chưa kịp đi tìm Tần Tuyết, liền bị hai tên bảo an chặn lại. Dương Thiên có chút bất ngờ, xem ra hai tên này đã đợi sẵn rất lâu. Đưa tay lên định đánh ngất xỉu hai người, hai tên bảo an lập tức hoảng sợ ra hiệu có chuyện muốn nói: - Đừng đánh, bọn ta có việc muốn nói với ngươi. - Có chuyện, ta hình như không có quen biết các ngươi a. - Ta biết hôm qua người đánh bọn ta bất tỉnh là ngươi. Dương Thiên cũng không nói gì, coi như thừa nhận. Hai người thấy vậy liền nói tiếp: - Tuy không biết ngươi tiếp cận tiểu thư để làm gì. Nhưng phụ thân nàng bảo bọn ta nói lại với ngươi nên tránh xa nàng ra, nếu ngươi vẫn muốn tiếp cận nàng thì hãy đến gặp hắn một chuyến. Dương Thiên ngẩn ra, sao phụ thân Tần Tuyết lại muốn gặp hắn? Bất quá nghĩ một hồi liền hiểu. Phụ thân Tần Tuyết chắc hẳn không muốn mình gặp nàng, nhưng hai tên bảo an vốn không ngăn cản được hắn nên tìm cách gọi hắn ra gặp mặt để xử lí. Nghĩ thì nghĩ nhưng Dương Thiên cũng không từ chối: - Không thành vấn đề, các người gọi điện cho hắn 6h cho người đến dẫn ta đi. Giờ ta vào, không có vấn đề gì a? - Dĩ nhiên UckARct không có. Hai tên bảo an vội đáp, bọn họ sợ Dương Thiên lại đánh bất tỉnh mình. Hôm qua họ cũng không biết mình vì sao bất tỉnh nên vẫn có chút sợ sệt. Dương Thiên cũng không để ý nữa, liền bước vào. Tần Tuyết lúc này đang ngồi kế cửa sổ đọc sách, vẻ mặt chăm chú, lâu lâu lại đưa tay lên vén tóc nhìn rất đáng yêu. Dương Thiên bước vào liền khiến nàng giật mình ngẩn đầu lên, vẻ mặt có chút vui mừng: - Ngươi lại đến a. - Sao vậy? Không hoan nghênh ta đến. - Không có. Ta tưởng rằng ngươi không đến. - Sao có thể. Ta đã nói sẽ thường xuyên đến. Dù sao ngươi ở chỗ này một mình cũng rất nhàm chán. - Ban ngày đúng là chán. Chỉ có buổi tối mẹ ta mới đến… Tần Tuyết có vẻ khá hơn hôm qua rất nhiều, trò chuyện cũng hào hứng hơn. Một lúc lâu sau, nhìn lại đồng hộ đã hơn 6h, Dương Thiên liền đứng dậy: - Cũng đã muộn rồi, ta phải về, hôm sau ta sẽ mang theo một ít trò chơi đến đây. - Như vậy rất phiền phức. Thật ra ngươi không cần ngày nào cũng đến. - Có mỹ nữ làm bạn có gì mà phiền phức. Chỉ cần ngươi không chán ta là được. Tần Tuyết vội nói: - Không có. Có người đến thăm ta rất vui. Dương Thiên chào vài câu rồi đi ra. Liền gặp một thanh niên mặc áo đen đứng ngay cửa, tên này đúng là vệ sĩ của Tần Chính Dương Thiền thấy qua lần trước. Không đợi Dương Thiên nói gì liền nói một câu: “Đi theo ta” rồi vội vã bước đi. Dương Thiên lắc đầu: - Cần gì vội vã như vậy. Bất quá cũng không nói gì thêm, liền đi theo thanh niên. Bước lên một chiếc xe nhìn khá sang trọng. Trong xe có một người đàn ông trung niên đang ngồi. Đúng là phụ thân của Tần Tuyết, Tần Chính.