Một trăm phần trăm
Chương 1 : Bước ngoặt cuộc đời
Mưa …
Đã thành thông lệ , cứ mỗi khi trời đổ mưa , nỗi nhớ lại tràn về bao phủ tâm trí hắn ..
…Nhanh thật , mới thế mà đã hơn một năm rồi ..
Chàng trai cầm chiếc điện thoại SS galaxy lật tìm danh bạ , do dự không biết có nên nhắn tin hay không ..
Thở dài , hắn vất chiếc điện thoại xuống mặt giường rồi lẩm bẩm :
- Dù gì cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi , hay là mang bé Kỳ vào bắc chơi một tuần nhỉ ?
Chàng trai nghĩ ngợi một hồi rồi vớ lấy chiếc di động gọi cho thằng bạn nhờ đặt vé máy bay ngay cho mình vào cuối tuần . Hắn trước giờ vẫn vậy , đã quyết định việc gì là làm ngay , vô cùng dứt khoát .
Có lẽ chính sự quyết đoán đến mức vô tình đó đã khiến cuộc hôn nhân của hắn chẳng thể vãn hồi dù vẫn còn cơ hội .
Lê Minh Hoàng , năm nay ba mươi hai tuổi , kỹ sư dầu khí chuyên ngành khoan khai thác , hiện đang làm cho PVN ( Tổng công ty dầu khí Việt Nam ) lương 1450$ / tháng . Một tháng hắn làm việc tại giàn khoan ngoài biển hai tuần , hai tuần còn lại trở về đất liền nghỉ ngơi . Hắn vốn là người Hà Nội chính gốc, nhưng do đặc thù công việc nên phải định cư ở Vũng Tàu , thỉnh thoảng mới bay về thăm nhà một chuyến .
“ It ‘s too late to aplologize
It ‘s too late .. “
Hắn vừa mới nhổm dậy bước xuống giường thì tiếng chuông sau lưng bỗng réo lên liên hồi . Hoàng quay người với lấy chiếc di động , nhìn qua màn hình một cái rồi đưa lên tai nhíu mày nói :
- Alo , mày đó à ? Hôm nay tao mệt lắm , có đi đâu thì để khi khác nhé !
-….
-….
- Được rồi , chờ một lúc . Tao ra ngay đây .
Hắn thay tạm bộ đồ thường mặc để đi ra ngoài , đút chiếc di động vào túi quần bò rồi đi ra phòng khách , nơi có một đứa bé bụ bẫm đang ngồi nghịch một mình với đống đồ chơi . Hoàng bế đứa bé lên , không quên cầm theo bộ đồ xếp hình mà nó thích nhất :
- Nào nào .. bố đi có việc một tí , con ở nhà chơi với cô Thúy ngoan nhé..
Hắn nựng thằng bé một cái rồi bế nó qua phòng bên cạnh gõ cửa nói vọng vào :
- Thúy ơi , Thúy , có nhà không vậy !
Nếu không phải biết thừa cô hàng xóm này tối nào cũng ở nhà chẳng đi ra ngoài bao giờ thì Hoàng đã chẳng gọi cửa nhờ nàng ta làm gì . Ở khu chung cư A31 , hắn chỉ quen và thân được với mỗi “ cô chủ nhỏ “ tên Thúy này mà thôi .
Quả vậy , Hoàng chẳng cần phải chờ lâu thì đã thấy Thúy mặc bộ đồ trong nhà màu xanh nhạt xuất hiện sau cánh cửa .
Trần Thị Thanh Thúy hay “ Thúy A “ , Hoàng thường gọi vậy để phân biệt với một cô gái trẻ nữa cũng tên Thúy ở đây , là con gái lớn của bà chủ khu chung cư A31 này . Cô nàng hiện đang học ở Đại Học Bà Rịa – Vũng Tàu khoa quản trị kinh doanh, tới giờ mới có hai mươi hai cái xuân xanh mà thôi , so với Hoàng thì còn kém tới hơn chục tuổi lận .
- Có việc gì vậy anh Hoàng ?
Thúy đang ngồi lướt face thì nghe tiếng anh chàng “ gà trống nuôi con “ phòng bên gọi cửa . Cô bèn khoác vội chiếc áo ngoài vào rồi đi ra . Trông thấy bé Kỳ trong tay Hoàng , Thúy đã lờ mờ đoán ra được lý do anh ta tìm mình nhưng vẫn vờ như không biết hỏi lại .
Hoàng ôm bé Kỳ lên nhìn cô bé cười gượng nói :
- Thúy à, anh có việc phải chạy ra ngoài một lúc . Chẳng hiểu sao hôm nay bé Kỳ lại dở chứng chẳng chịu ngủ sớm như mọi khi , đành phải .. đành phải nhờ em trông hộ một lúc vậy ..
Thúy xoa đầu thằng bé , bế nó lên nựng nựng mấy cái rồi chép miệng nói :
- Được rồi , anh cứ đi đi , để nó lại đây .Em là em tính vào tiền nhà tháng sau đấy nhé ! Bảo kiếm một cô giúp việc đi thì không chịu nghe cơ . Khiếp , giàu mà keo thế !
Hoàng cười mỉm trêu :
- Anh trông thế thôi chứ nghèo lắm , làm gì có tiền mà thuê người giúp việc . Hay là Thúy sang đây làm bảo mẫu cho bé Kỳ , ngày anh lo ba bữa cơm cho , được không ?
Cô gái nghe vậy thì bĩu môi :
- Đồng ý luôn chứ sợ gì , dù sao dạo này em cũng đang nghỉ hè . Anh cứ đem chuyện này nói với mẹ em trước đi nhá . Mẹ mà đồng ý thì em sang làm một thời gian rồi ăn chực tới năm sau luôn ấy .
Hắn gật đầu nhe răng cười với cô bé một cái , khóa cửa phòng mình rồi đi xuống . Hoàng xuống nhà để xe dưới tầng trệt dắt con xe gắn máy tự chế của mình phóng một mạch tới quán café Lộng Gió cách đây hơn ba cây số , là nơi tụ tập ưa thích của hắn với mấy thằng bạn thân .
Tới nơi , hắn vừa dựng xe xuống ngó vào thì đã thấy Tuấn Anh , thằng bạn chí cốt của mình cắm chốt ở trong từ bao giờ . Thằng điên , chắc hôm nay lại bị sếp quạt nên mới gọi mình ra xả giận chứ gì .. Hoàng thầm nghĩ .
- Như mọi khi .
Hắn che miệng ngáp một cái rồi kéo ghế ngồi phịch xuống , cất giọng đều đều với cô phục vụ trẻ đứng cạnh đó . Cô phục vụ rất nhanh đã quay ra , đặt một ly cà phê chồn không đường lên mặt bàn , thứ mà Hoàng vẫn quen dùng từ trước tới giờ , trước khi đi còn không quên liếc mắt cười với hắn một cái .
Hoàng lơ đãng nhìn ra chỗ khác , làm như không thấy . Hắn hồi đầu còn hay cùng cô gái xinh xắn có hai má lúm đồng tiền dễ thương tên Bích này đùa cợt mấy câu , song khi nghe Vinh bảo nàng ta có ý với mình thì thái độ thay đổi hẳn .
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Hoàng biết , hắn vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận một cô gái khác bước vào cuộc đời mình …
.. Không , ngoại trừ cô ấy .
Tuấn Anh dõi mắt nhìn theo cặp mông tròn nhún nhẩy theo từng nhịp chân bước của cô phục vụ trẻ , chép miệng nói :
- Trông ngon *** chịu được . Mày mới ba mươi mà trông cứ như là ông già ấy , phải tao thì chỉ hai nốt nhạc là xong lâu rồi !
Hoàng cười khan nói :
- *** , chú nhát như cáy , làm ăn thì chẳng ra sao , chỉ được cái nói mồm là giỏi . Giỏi thì tán đổ em nó cho tao xem , sau này anh em mình còn được uống café miễn phí !
Tuấn Anh phun nước miếng phì phì vẻ bực tức :
- Tao mà được như mày thì nói làm *** gì , nói chuyện với mày cứ tức anh ách ! sao , chuyện em Ngọc đến đâu rồi ?
Hoàng nghe hắn nhắc đến chuyện này thì nhăn mặt nói :
- Tao đã bảo là không cần mày phải lo hộ rồi mà ? Chuyện của tao thì cứ kệ tao , đi mà lo chuyện của mày đi !
Tuấn Anh ho khan một cái rồi nói :
- Mày .. nếu nó không phải là em gái con Linh thì cũng chẳng đến lượt mày đâu .Vừa xinh đẹp , giỏi giang lại là con nhà gia giáo … trông nó cũng có vẻ mết mày nữa , còn lăn tăn kiểu ấy mấy năm nữa em nó ra Hà Nội học thì có mà húp cháo !
Hoàng lắc đầu cười nhạt , nâng cốc café lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi hỏi :
- Sao ? hôm nay có chuyện gì ? bị con Linh đá hả ? Hay là ông bô ở nhà gọi điện lên giục lấy vợ ?
Gã đàn ông ba mươi tuổi cao lêu nghêu có khuôn mặt gầy gò trước mặt hắn nghe vậy thì cơ mặt giựt giựt , xổ liền một tràng vẻ bực tức :
- Còn việc gì nữa ? Mày biết lão sếp khốn nạn của tao rồi chứ ? Lão ta hôm nay làm sai rành rành còn đổ thừa cho tao nữa . ****** , tao điên tiết lắm rồi , chỉ thiếu nước cầm dao đâm lão một nhát nữa thôi .
Đợi đến khi thằng bạn thân kể lể hết nỗi oan ức của mình và lôi một ngàn lẻ một cái xấu của lão sếp ra để thóa mạ , sỉ vả xong thì Hoàng mới hắng giọng :
- Nếu mày chán thì bỏ luôn cái chức phó phòng ấy đi cho rồi . Với cái vốn tiếng anh của mày thì thừa sức vào làm chân nhân viên ở chỗ tao , lương tháng cũng mấy trăm đô , cần gì phải ở lại đó nữa ?
Hắn trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói :
- Mày không biết chứ , lão ấy cũng sắp được thuyên chuyển công tác lên Sở làm việc rồi . Tao đã chạy vạy mất cả núi tiền , cái ghế mà lão ấy đang ngồi bây giờ chắc chắn không thể thoát khỏi tay tao được . Giờ có là thằng điên mới bỏ ..
Hoàng cười nói :
- Vậy mà giờ mới nói , thế thì phải chúc mừng mày rồi . Hôm nay thì tao tha , nhưng mấy hôm nữa phải làm một bữa khao anh em đấy . Nhớ chưa ?
Hai người ngồi một lúc nữa rồi rủ nhau đi ăn khuya . Do không muốn làm phiền Thúy lâu nên Hoàng chỉ ngồi lai rai với Tuấn Anh hơn một giờ rồi về . Mặc dù đã có tí men trong người , nhưng chừng đó chưa đủ để một kẻ suốt ngày phải làm bạn với rượu ngoài giàn khoan cho đỡ buồn như hắn mất đi sự tỉnh táo .
Lái xe chậm rãi đi dọc theo đại lộ Trần Phú , Hoàng thả hồn vào khung cảnh xung quanh , từng đoạn ký ức như những thước phim quay chậm dần dần tái hiện lại trong đầu . Hắn có một thú vui , đó là lái xe đi dạo vào ban đêm mỗi khi rảnh rỗi , tận hưởng những làn gió đêm mát lạnh tạt vào mặt , nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình .
Không rượu , không gái , chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm cõi lòng hắn trở nên thanh thản đến lạ thường . Tuấn Anh từng chê hắn đa sầu đa cảm như đàn bà , mỗi lần như vậy thì Hoàng chỉ cười trừ mà thôi .
- “ Sao thế nhỉ ? “
Hoàng dí mạnh chân ga . Hắn tự dưng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ , không tài nào tập trung lái xe được nữa .
- Vừa nãy mình tuy có uống một ít song vẫn chưa thấm vào đâu mà , lạ thật ? …
Bỗng nhiên , hắn sững người nhìn theo bóng lưng của một cô gái cưỡi chiếc jupiter đi ngang qua ..
Bóng hình ấy , mái tóc ấy ..không thể lẫn đi đâu được…
Chẳng lẽ là .. cô ấy ?
Đó là suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn trước khi ngất đi .
Một tia sét rạch ngang màn đêm tăm tối .. báo hiệu một cơn ác mộng chưa thực sự bắt đầu …
..o0o..
” Đây là đâu vậy ? “
Lấy tay day day một bên trán cho tỉnh táo , Hoàng thẫn thờ quét mắt quan sát chung quanh mình một lượt .
Lúc này hắn đang ở trong một căn phòng màu trắng trải dài vô tận không thấy điểm cuối , phía trước có một nhóm người ăn mặc kỳ lạ đang đứng vây quanh một cái bục lớn , để làm gì thì không rõ .
- Lạ nhỉ , đã sát giờ truyền tống rồi mà còn có người mới đến nữa sao ?
Một chàng trai to cao nước da ngăm ngăm đen vác khẩu MP7A1 trên vai nhíu mày nhìn gã đàn ông tới muộn đang ngơ ngác ngồi bên dưới . Bên cạnh hắn ta còn có hai nam và một nữ , tất cả đều trang bị súng ống đầy đủ và quây quần chung quanh chiếc bục làm từ cẩm thạch cao hơn ba mét được khảm nạm bởi những viên ngọc trai màu đen trông vô cùng bắt mắt .
Một gã con trai đeo cặp kính mát màu đen cười lớn :
- Ha ha , làm tớ cứ tưởng lần này chỉ có mỗi một người mới thôi chứ ?
Người con gái tóc dài mặc bộ đồ da bó sát người đứng cạnh khẽ nhíu mày rồi bước xuống chỗ Hoàng nói :
- Mau lên trên này , nhanh nào !
Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô ta túm cổ áo lôi lên rồi . Cô gái này tuổi tầm hai tư hai lăm , trông cũng có vẻ mảnh mai thanh tú nhưng sức lực lại rất kinh ngươì . Hắn nặng cũng gần bảy mươi cân mà bị nàng ta lôi xềnh xệch đi như lôi như một con mèo vậy .
Cô gái nọ lôi hắn lên trên bục rồi quay sang nhìn gã đàn ông to cao nước da ngăm ngăm đứng bên hỏi :
- Tùng , anh xem còn bao nhiêu giây nữa thì bắt đầu truyền tống ? Có kịp cho hắn nhận chúc phúc hay không ?
Gã đàn ông tên Tùng nhíu mày nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình rồi lắc đầu lạnh nhạt nói :
- Không . Mặc kệ hắn đi .
Cô gái kia nghe vậy thì khẽ thở dài một hơi rồi quay sang nhìn chàng trai với vẻ thương hại .
Hoàng cau mày nhìn bốn gã đàn ông và cả cô gái vừa lôi mình lên đây từ trên xuống dưới hết một lượt . Hắn trầm giọng hỏi :
- Các bạn là ai ? Nơi đây là đâu ?
Một gã đàn ông đầu tóc bóng mượt , trên người còn mặc nguyên bộ độ công sở , tay cầm khẩu AK – 47 chép miệng nhìn hắn nói :
- Tôi cũng như anh , chẳng hiểu tại sao mình lại ở đây và mấy người thần kinh này đang bày trò gì nữa . Họ …
Hắn ta nói tới đây thì tự dưng im bặt , hai mắt mở to nhìn lên trời đầy vẻ kinh ngạc . Hoàng thấy vậy thì cũng hiếu kỳ quay đầu lại nhìn .
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
187 chương
51 chương