Ban đêm, ở bên trong Thanh Uyển, Phong Dục Vũ ôm Lạc Nhi, đặt nàng ngồi trên đùi mình, hai người đang ngồi trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ.Tayhắn cầm một bình sứ nhỏ, đổ ra từ trong bình một ít chất lỏng trong suốt, đem nó thoa nhẹ lên vết sưng đỏ trên mặt Lạc Nhi, động tác cực kì cẩn thận, ôn nhu. 「 Sao bữa tối nay nàng ăn ít như vậy, không hợp khẩu vị sao?」 đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên mặt nàng, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí. Cừu Sĩ Xương ngang tàng, dám ở nhà của hắn, tổn thương nữ nhân của hắn…… Từ khi Ông Bình đem việc hôm nay Cừu Sĩ Xương ở Giáng Vân các cả gan làm bậy nói cho hắn biết, hắn phát hiện, đáy lòng hắn nổi lên cảm giác thương xót vô hạn, xơ xác tiêu điều mãi vẫn không thể bình phục. Hắn thực kinh ngạc khi cảm nhận được phản ứng kì quái này của bản thân, chẳng lẽ địa vị của Nam Lạc Nhi ở trong lòng hắn đã trọng yếu hơn hẳn so với tưỡng tượng của mình rồi sao? 「 Miệng đau, ăn không vô.」 Lạc Nhi lên tiếng, thủy mâu lóng lánh, không muốn nhìn thẳng vào hắn. 「 Trong lòng có việc?」 Phong Dục Vũ nhướng mày, thay nàng nói ra nguyên nhân chân chính khiến nàng không muốn ăn cơm. 「 Ân.」 Nam Lạc Nhi không phủ nhận, gật đầu,「 ta có việc hỏi ngươi, lúc này ngươi nhất định phải thành thật trả lời ta.」 trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi hắn . 「 Hỏi đi! Nếu ta biết ta sẽ nói.」 hắn biết nàng thông minh, trong lòng nhất định là sớm có nghi ngờ. 「 Ngươi rốt cuộc an bài cho tiểu thư thế nào? Ngươi cũng biết, tình cảnh tiểu thư hiện nay so với khi còn ở Cừu gia trang còn nguy hiểm hơn.」 Nam Lạc Nhi thật không có cách làm cho lời nói của mình không thể hiện trách cứ, nàng rất lo lắng cho tiểu thư nha. 「 Đừng nóng vội, tiểu Nhi, bình tĩnh một chút, ta đã an bài đâu vào đấy rồi.」 Phong Dục Vũ ôn nhu vươn tay, khẽ vuốt tấm lưng ngọc ngà, trong miệng không ngừng trấn an, hơi thở lại rất nặng, kì thực, trong lòng hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Trong lòng nữ nhân này chỉ mãi lo nghĩ đến chủ tử Cừu Y Nùng của mình, nàng vĩnh viễn đem Cừu Y Nùng đặt ở vị trí đầu tiên, tuyệt không để ý đến an nguy của chính mình. So sánh trước sau, hắn không khỏi tâm sinh hoài nghi, trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, hắn ở trong lòng nàng không có chút vị trí nào sao? 「 Thật sao!?」 Lạc Nhi kinh hỉ trợn to mắt,「 ngươi muốn làm như thế nào? Có cần ta phụ giúp, chuẩn bị cái gì hay không?」 nàng liên thanh hỏi. 「 Không cần. Vài ngày nữa, nàng tự nhiên sẽ biết. Trước mắt, nàng chỉ cần bảo trì hiện trạng thì tốt rồi.」 「 Ta không hiểu……」 Lạc Nhi có chút giật mình. Hắn nói cũng như chưa nói, nàng tuyệt không hiểu được. 「 Tin tưởng ta, ta sẽ không hại tiểu thư nhà nàng .」 hắn đạm thanh nói, ánh mắt vẫn là sâu xa khó hiểu. Nam Lạc Nhi yên lặng nhìn vào mắt hắn, thật lâu sau, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu. Từ sâu trong lòng, nàng là có khuynh hướng tin tưởng hắn , chính là, vẫn không thể an tâm, dù sao nàng thật sự không thể làm cho tiểu thư chịu thêm bất cứ tổn thương gì, dù là nhỏ nhất. Mà cảm giác ỷ lại, dựa vào một người cũng làm cho nàng rất khó thích ứng. 「 Hảo.」 Phong Dục Vũ vừa lòng, khẽ vuốt gò má của nàng. 「 còn muốn hỏi ta chuyện gì khác sao?」 hắn nhìn thấy được, trong mắt nàng vẫn còn nghi vấn. Nàng lại nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên mở miệng hỏi:「 Cừu Sĩ Xương nói hắn đã tặng ta cho ngươi nạp làm thiếp?」 nàng nhớ tới sáng nay, Cừu Sĩ Xương dùng ánh mắt hèn mọn nhìn nàng, khẩu khí cũng tràn đầy miệt thị. 「 Đúng vậy. Bất quá không phải hắn chủ động đem nàng tặng cho ta, mà là ta yêu cầu hắn.」 Phong Dục Vũ nén cười sửa lại cho đúng. 「 Ta không hiểu.」 nàng chớp chớp mắt. 「 Nàng chưa quên điều kiện trước đây chúng ta đã từng trao đổi đi? Điều kiện để ta giải độc trên người tiểu thư nhà nàng và cấp cho nàng ta tự do.」 hắn nhắc nhở nàng. 「 Ta không quên.」 nàng làm sao có thể quên, đó là lần đặt cược lớn nhất trong cuộc đời nàng: Lựa chọn tin tưởng hứa hẹn của người khác, mà không phải dựa vào năng lực của chính mình. 「 Cho nên, ta mới đưa ra chủ ý, dùng sinh ý dẩn dụ Cừu Sĩ Xương, khiến hắn đồng ý cho Cừu Y Nùng rời đi Cừu gia trang. Bởi vì chỉ khi làm cho nàng đến Hàng Châu, nha đầu tậm tâm vì chủ, trước sau như một như nàng mới có thể không chút do dự mà đi theo tiến đến. Đến lúc đó, ta đem nàng ở lại Yên Liễu trang, mà hắn dĩ nhiên cho rằng có thễ mang theo Cừu Y Nùng trở về Tô Châu.」 ngữ khí nhẹ nhàng, hắn bâng quơ giải thích , ánh mắt cũng là thâm trầm. 「 Cho nên, mang ta cùng tiểu thư đến thành Hàng Châu là do Cừu Sĩ Xương chủ động đề nghị .」 mưu kế hảo cao minh ! 「 Vậy nên cho dù ngày sau xảy ra vấn đề gì, ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm, bởi vì mưu kế này là tự mình hắn nghĩ ra.」 nàng thì thào tự nói, rốt cục hiểu được, vì sao nàng cùng tiểu thư lại đột nhiên rời khỏi Cừu gia trang mà đến đến Yên Liễu trang làm khách. 「 Đúng vậy.」 Phong Dục Vũ thẳng thắn gật đầu, biểu tình rất thản nhiên. Nam Lạc Nhi nhìn ánh mắt thâm trầm của Phong Dục Vũ thì kinh ngạc không thôi. Nàng biết hắn thông minh, khéo léo giăng cái bẫy, thiết hạ mưu kế, làm cho Cừu Sĩ Xương dễ dàng tuân theo an bài của hắn mà làm, nhưng nàng không thể hiểu được lý do vì sao hắn lại muốn có được nàng, nàng có nhìn vào mắt hắn như thế nào thì cũng không nhìn ra tâm ý bên trong, hơn nữa…… 「 Mấy năm qua, Cừu Sĩ Xương luôn nói muốn nạp tiểu thư làm thiếp, mà sáng nay, hắn cũng nói hắn đem ta tặng cho ngươi làm thiếp…… Ta từng hỏi qua người khác cái gì gọi là “thiếp”, thì ta biết được, làm thiếp thì cũng như thê tử . Nói như vậy, Cừu Sĩ Xương không phải là đang muốn tiểu thư làm ” làm vợ” hoặc là nói đem ta tặng cho ngươi, “làm vợ” luôn sao?」 nàng thật sự là không hiểu. Bàn tay to đặt trên cần cổ láng mịn của nàng bỗng dưng dừng lại, đổi hướng, chuyển đến cái cằm của nàng. 「 Nàng muốn danh phận?」 ngữ khí của hắn có tí đùa cợt. Muốn làm chính thê của hắn? Lòng của nàng thì ra thâm sâu như vậy! 「 Danh phận là cái gì?」 nàng nháy khó hiểu. Lão gia cùng phu nhân đột nhiên qua đời, nàng cùng tiểu thư cũng bị cách ly khỏi cuộc sống bình thường của mọi người, cho tới bây giờ, vốn chưa có người nào giải thích qua việc này với nàng, cho nên nàng căn bản là phân biệt không rõ, “thê” và “thiếp” có gì khác nhau. 「 Đừng nói cho ta biết là nàng không biết, “thê” cần phải dùng tam thư lục lể, chính thức cưới nhập môn, có quyền, có địa vị, là bạn đời định chung thân. Về phần thiếp thì……」 thần sắc lóe ra trào phúng, nhìn nàng nàng liếc mắt một cái,「 không có quyền, không có địa vị, tùy tay là có thể có được!」 Trong lòng Lạc Nhi chấn động, nhìn chàm chằm vào đôi mắt thâm trầm của hắn. Nàng…… Rốt cục đã hiểu. 「 Cho nên, trước kia, khi còn ở Cừu gia trang, điều kiện mà ngươi yêu cầu trao đổi, thuần túy chỉ là tâm tình nhất thời kích động, cảm thấy hứng thú mà thôi.」 trí tuệ như nàng, nói một chút liền rõ ràng minh bạch. 「 Muốn cho ta nhất thời “cảm thấy hứng thú” như vậy cũng đã không dễ dàng.」 Phong Dục Vũ cứng rắn nói. Trước mặt nàng, đối diện với một đôi thủy mâu sáng trong không chút che dấu, gương mặt tuấn lãng vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, trầm ổn, nhưng kì thực, ở sâu trong nội tâm, một cảm giác mất mát, đau lòng, cùng không nở,…. những xúc cảm trước nay chưa từng xuất hiện, cứ dâng lên, dâng lên, tựa như sóng biển cuồn cuộn, khiến cho hắn lâm vào bối rối mà trước nay chưa từng có. Hắn phát giác, mình càng lúc càng dễ dàng ở trước mặt nàng hiển lộ ra cảm xúc chân thật tự đáy lòng mình. Nàng bình tĩnh, chăm chú nhìn hắn, từ một thoáng giây thay đổi trong ánh mắt của hắn, nhìn ra một chút gì… 「 Ngươi không tín nhiệm nữ nhân.」 nàng thốt ra. Hắc đồng tối đen như mực, Phong Dục Vũ trong nháy mắt lâm vào trầm mặc. 「 Như thế nào, đột nhiên tự cho là thông minh, muốn đi đoán tâm tình của ta sao?」 khuôn mặt băng lãnh, hắn lãnh hạ mắt, che giấu tâm tính bị nhìn thấu. 「 Yên tâm đi! Cho tới bây giờ ta còn chưa hết “hứng thú” với nàng, cũng chưa có ý định tặng nàng cho người khác, cho nên hãy thôi tự cho là thông minh đi!」 hắn cười lạnh, nhìn thấy đôi mắt to tròn nhìn hắn sau câu nói vô tình kia thì ánh lên tia thương tổn cùng đau lòng vô hạn. Tâm của hắn đột nhiên như bị ai bóp nghẹt, một trận đau đớn đánh úp lại. 「 Ta hiểu rồi.」 nàng cắn cắn môi, không hiểu vì sao, trong lòng lại cảm thấy như bị ai hung hăng bóp chặt, dâng lên từng đợt đau đớn. Là vì lời nói của hắn sao? Nhưng mà, hắn nói không sai nha, nàng không nên tự cho thông minh, tự ý đoán tâm tính của hắn, một người làm sao có thể dễ dàng cho người khác nhìn thấu tâm tư như vậy! Nàng quá lỗ mãng , khó trách, toàn thân hắn bây giờ lại tản mác ra hơi thở lạnh như hàn băng, hắn thực sự rất tức giận rồi! Nhưng mà, không biết vì sao, dù đã biết hắn tức giận là hiển nhiên, nhưng đau đớn trong lòng cớ sao vẫn không hề dừng lại. Bầu không khí ngưng trọng làm cho Phong Dục Vũ bỗng dưng tâm phiền ý loạn đứng lên. Hắn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó buông lỏng đôi tay đang vòng quanh eo nhỏ, đặt nàng ngồi xuống ghế. (lúc đầu LN ngồi trên đùi PDV) 「 Trở về Giáng Vân các đi, tối nay ta không có hứng cùng nàng nói chuyện.」 NamLạc Nhi hơi loạng choạng, đợi nàng ngồi vững, bên tai đã truyền đến mệnh lệnh của hắn. Nàng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, lạnh băng hơi thở tản mát toàn thân, tâm tình một chút cũng nhìn không ra, trong lòng nàng bất giác căng thẳng. Xem ra, hắn thật là đang giận nàng rồi! Do dự trong chốc lát, thấy hắn vẫn im lặng không nói gì nữa, Lạc Nhi cũng không biết nên nói thêm cái gì, đành phải xoay người, rời khỏi Thanh Uyển. ※ ※ ※ Nhìn bóng dáng Lạc Nhi rời đi, Phong Dục Vũ xiết chặt nấm tay, ngăn cản xúc động muốn kéo nàng lại, không cho nàng rời đi. Nàng đối với hắn ảnh hưởng quá lớn. Nàng, trong lúc hắn chưa kịp phòng bị, công khai xâm nhập vào trong lòng hắn, dám đánh hạ một chỗ, lập “căn cứ”, đợi hắn phát hiện, muốn trục đuổi, lại phát hiện dường như đã không còn kịp rồi. (nghe đầy mùi quân đội vũ trang nhỉ ^^) Hắn chỉ thừa nhận mình sơ sẩy; Hắn tuyệt không muốn thừa nhận, chính mình tựa hồ đã trầm luân . Nàng nói đúng, hắn xác thực không tín nhiệm nữ nhân, điều này hắn chôn chặt trong đáy lòng bấy lâu, thế nhưng nay lại dễ dàng bị một tiểu nha đầu ngây ngô nhìn thấu, không chỉ có làm cho hắn trở tay không kịp, cũng làm cho hắn thẹn quá thành giận, đuổi nàng cách xa hắn. Phong Dục Vũ đứng dậy, đi tới phía trước cửa sổ, đôi mắt mang theo những cảm xúc phức tạp, không có tiêu cự, nhìn vào bóng đen ngoài cửa sổ. Hắn xuất thân từ một gia đình phú thương ở phương Bắc, phụ thân phong lưu đa tình, trong nhà có một thê ba thiếp, bên ngoài còn có vô số hồng nhan tri kỷ, mỹ ái thị tẩm cùng vui. Hắn là con do chính thất sinh ra. Từ nhỏ, đối với phụ thân dâm loạn cùng đám tiểu thiếp trong nhà cứ tranh nhau tranh thủ tình cảm của phụ thân thì cảm thấy chán ghét không thôi. Khi hắn lên bảy, mẫu thân thân sinh (mẹ đẻ) do nhiều năm thất sủng, buồn bực không vui mà qua đời. Mẫu thân thân sinh qua đời, hắn quyết định ra ngoài bái sư học nghệ, ở trên núi mười năm, sau vì phụ thân đột ngột qua đời, hắn trở về Phong gia, kế thừa gia nghiệp. Sau ba năm, hắn phát huy khả năng kinh doanh thiên phú của mình, đem sản nghiệp của Phong gia mở rộng hơn nữa, gia sản càng lúc càng nhiều, tai họa cũng vì thế mà càng lúc càng gần. Hắn biến thành cái gai trong mắt ba vị thị thiếp của cha, và đám huynh muội cùng cha khác mẹ. Vì tham lam gia sản không lồ của Phong gia, dị mẫu (dì) thế nhưng lợi dụng muội muội, giả vờ tiếp cận hắn, sau khi chiếm được tín nhiệm của hắn thì giở quỷ kế, tẩm nhuyễn cốt tán cùng kịch độc vào điểm tâm, rồi đẩy hắn xuống vực sâu, muốn khiến hắn không còn một con đường sống…… Quá khứ côn chặt nhiều năm đột nhiên ùa về, bên môi Phong Dục Vũ nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt. Đáng tiếc, mưu kế tuy thâm sâu độc ác nhưng vẫn chưa thành công, hắn rơi xuống lưng chừng núi, may mắn được thần y Bạch Sơn rat ay cứu giúp. Thần y Bạch Sơn không chỉ cứu mạng của hắn, giải kịch độc trên người hắn, sau khi hắn khỏi hẳn còn đem tuyệt học y thuật cả đời truyền thụ cho hắn. Một năm sau, lúc hai người chia tay, thần y Bạch Sơn còn tặng hắn một quyển “Độc kinh”, để cho hắn tự nghiên cứu học tập. Sau lại hắn trong lúc vô ý lại kết giao với chủ sự của “Minh kí thương hành” Trà Cận Lôi, hai người chí thú hợp nhau, khiến cho hắn không chút do dự sẵn sàng góp sức vào “Minh kí”,đảm nhận chức vụ tổng quản. Chỉ tiếc, một năm đầu, khi hắn vừa nhận chức tổng qản, hắn không chú ý gì mấy đến việc nghiên cứu bàn “độc kinh”, lúc ấy hắn mới không nhận ra bệnh trên người của mẫu thân Trà Cận Lôi chính là do bị người ta hạ độc mà thành. Sau này, hắn bỏ thời gian, công sức ra nghiên cứu quyển “Độc Kinh” mới phát hiện được chuyện này, đồng thời cũng nhờ thế mà cứu được một mạng nữ nhân mà Lăng Vũ Dương yêu quý nhất, nhưng cái chết của mẫu thân Trà Cận Lôi trước kia cũng tạo thành nuối tiếc cả đời hắn. Đương nhiên, hắn cũng chưa bao giờ quên việc người ta đan tâm hạ độc, đẩy hắn xuống vách núi khiến hắn thập tử nhất sinh trước kia. Hai năm, hắn sử dụng quyền thế cùng lực lượng của “Minh kí”, thu hồi sản nghiệp Phong gia, chỉnh hưng suy sụp, vì từ khi chiếm lấy sản nghiệp, bọn người đó vẫn chỉ lo lao vào tranh giành, đấu đá lẫn nhau, khiến cho việc buôn ban làm ăn càng ngày càng xuống dốc. Chỉnh hưng suy sụp, thu hồi sản nghiệp Phong gia, coi như cũng khiến cho vết thương năm xưa bình phục, nhưng lại tiêu trừ hoàn toàn tín nhiệm của hắn dành cho nữ nhân. Lý trí nói cho hắn biết, hắn không nên vì một người mà quơ đũa cả nắm, nhưng mà ngay cả muội muội cùng chung một nửa dòng máu, sống cùng một mái nhà chỉ vì lợi ích cá nhân còn có thể thẳng tay, ra tay ngoan độc với mình thì hắn như thế nào buông lỏng phòng bị, tin tưởng nữ nhân không cùng hắn có một chút quan hệ! Cho nên Nam Lạc Nhi nói không sai, hắn thật không tín nhiệm nữ nhân. Hắn thậm chí tính rằng cả đời cũng không lập thê, cho dù để kéo dài huyết mạch thì việc này căn bản đối với hắn chỉ là chuyện vặt vãnh, hắn tuyệt không để ý chính mình ngày sau có con nối dòng thừa kế hay không. Cho nên, hắn đại khái cũng chỉ nạp vài thị thiếp nhập trang mà thôi. Tín niệm trong lòng hắn vốn đã kiên định suốt ngần ấy năm, nhưng lại vì một cái khăn tay, khiến cho hắn sanh lòng hiếu kỳ, dẫn đến việc hắn gặp được Nam Lạc Nhi. Một nữ nhân kiên cường lại yếu ớt, tính tình thiên chân vô tà, nhiệt tình chọn dấu trong sự ngây thơ, kiều mị. Nàng làm cho lòng hắn dậy sóng, nàng hiểu được tâm tính mà hắn cố che dấu sau lớp ngụy trang cứng cỏi lạnh lùng, làm cho hắn động tâm, làm cho hắn muốn lại một lần nữa thật tình đi tín nhiệm một nữ nhân. Hắn rất muốn tiếp nhận nàng, tín nhiệm nàng, nhưng hắn lại đuổi nàng cách xa hắn. Bởi vì hắn nhớ tới chính mình trước khi tìm được nàng mà trong lòng cảm thấy bối rối. Đúng vậy, hắn đối với nàng tò mò, nhất thời cảm thấy hứng thú, muốn nạp nàng làm thiếp đối với nàng xem như đã là một sự ban ân; Một mai, ngày sau hắn cảm thấy chán ghét nàng, hắn cũng sẽ không vứt bỏ nàng, tới lúc đó, nàng đơn giản cũng không còn là mối quan tâm của hắn nữa mà thôi…… Đúng vậy, chính là như vậy! Đáy mắt đầy hỗn loạn của Phong Dục Vũ dần dần bình phục, sắc thái hờ hững bình tĩnh lại dâng lên. ※ ※ ※ Bi ai lớn nhất của nữ nhân trên thế gian này chính là nhận thức không rõ sự thật, còn cực lực tự cho là đúng, tự nhận mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, không ai sánh bằng; Mà Cừu Ngọc Linh chính là nữ nhân mắc “bệnh” này trầm trọng nhất. Từ khi nàng theo Cừu Sĩ Xương đến Yên Liễu trang làm khách, trong đầu liền thầm nghĩ Phong Dục Vũ nhất định là đã mê luyến mỹ mạo của mình, địa vị của nàng trong lòng hắn không giống như bình thường, nên muốn mượn cớ mời nàng đến Yên Liễu trang, tìm thời cơ hướng nàng cầu thân. Kết quả: sau khi nàng cùng đại ca đến Yên Liễu trang, chỉ có hai ngày đầu tiên gặp được Phong Dục Vũ hai lần, về sau cũng chưa từng gặp qua hắn, nàng cùng đại ca được bố trí du sơn ngoạn thủy, thăm thú cành đẹp Hàng Châu, lúc đầu nàng cũng thấy hứng thú, nhưng càng về sau, càng cảm thấy không thích hợp. Nàng, Cừu Ngọc Linh chưa bao giờ chịu qua loại đối đãi như thế này! Bề ngoài cho thấy Phong Dục Vũ phái thủ hạ mỗi ngày bồi nàng cùng đại ca ở trong ngoài thành Hàng Châu du ngoạn, thật đã tận hết vai trò gia chủ, nhưng nàng rất rõ ràng, nhìn ra bọn họ hoàn toàn bị coi thường. Đại ca có lẽ bởi vì cùng Phong Dục Vũ có vấn đề buôn bán trao đổi nên có thể còn ngẫu nhiên gặp mặt hắn, cho nên cảm thụ cũng không quá sâu, nhưng nàng thì khác; Phong dục Vũ kể từ khi nàng đến đây làm khách, thế nhưng ngay cả bước cũng chưa từng bước vào, thăm nàng! Loại coi thường này làm sao khiến cho Cừu Ngọc Linh luôn luôn tự tin về mỹ mạo của mình, tâm cao khí ngạo có thể nào chịu được được; Nếu không phải vì nàng lần đầu tiên nhìn thấy Phong Dục Vũ đã mê luyến mỹ dung của hắn, sau lại khao khát sự giàu có, quyền thế của hắn thì đừng mong nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng đến ngày hôm nay! Đáng tiếc, nhiều ngày trôi qua đã xói mòn hết tất cả kiên nhẫn của nàng, lòng nghi ngờ ngày càng lớn. Thật vất vả mới đến chỗ này, nàng nhất định phải thay đổi tình huống hiện tại, đạt tới mục tiêu mà nàng đã đặt ra trước khi đến đây — gả cho Phong Dục Vũ làm vợ. 「 Ngươi đừng làm phiền ta, hai ngày nay ta cũng không có nhìn thấy Phong Dục Vũ, muốn ta là thế nào để nói tốt cho ngươi trước mặt hắn đây!」 Cừu Sĩ Xương vẻ mặt phiền chán nhìn muội muội tự cầm đèn đến tìm hắn tranh cãi ầm ĩ. Mà hai ngày nay hắn đúng là chưa gặp được Phong Dục Vũ a! Thậm chí hắn muốn hướng Phong Dục Vũ kháng nghị bọn gia nhân bên trong trang bất kính với hắn cũng còn chưa có cơ hội nha! Từ ngày trộm hương không thành ở Giáng Vân các, hắn cũng đã đến đó vài lần, đáng tiếc bên cạnh Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi luôn có vài tỳ nữ, hại hắn căn bản không có cơ hội ra tay. Mãi bận tâm đến chuyện Y Nùng, làm hắn đã vô tình quên đi chuyện “chung thân” của muội muội. 「 Ít nhất huynh còn ngẫu nhiên thấy được mặt của hắn, huynh cũng biết, từ khi muội đến đây, hắn chưa từng đến gặp muội một lần!」 Phong Dục Vũ cư nhiên dám xem nàng như không khí quả thực đối với nàng là một loại sỉ nhục rất lớn. 「 Muội có gì phải nháo nhào như thế? Dù sao cá tính của muội cũng đâu phải rụt rè e dè, hắn không đến tham ngươi, ngươi sẽ không chủ động đi tìm hắn a!」 Cừu Sĩ Xương không kiên nhẫn nói. 「 Ta tìm không thấy hắn nha!」 Cừu Ngọc Linh tức tối kêu lên. Ban ngày thám thính, trong thư phòng cũng không thấy bóng người của hắn, tối đến Thanh Uyển cũng bị che ngoài cửa. 「 Vậy rõ ràng là hắn không muốn gặp ngươi nữa, ta xem ngươi rõ ràng nên chết tâm đi!」 Cừu Sĩ Xương phiền càng thêm phiền, rõ ràng nói thẳng, khuyên nàng hết hy vọng. 「 Ta không cần! Hắn mời chúng ta đến Yên Liễu trang làm khách, rõ ràng chính là cố ý cùng Cừu gia kết thân.」 Cừu Ngọc Linh kiêu ngạo hạ kết luận, tin tưởng tràn đầy, nhận định Phong Dục Vũ chính là thương vụ bận rộn, mới nhất thời sơ sẩy đối với nàng không quan tâm. 「 Là ta đề nghị hắn mời chúng ta tới đây làm khách, cũng không phải là hắn chủ động mời, việc này ngươi cũng biết mà?」 Cừu Sĩ Xương không muốn muội muội chỉ mãi chìm đắm trong mộng ảo của riêng mình, vì thế không lưu tình trạc phá ảo tưởng của nàng. 「 Sao…… Như thế nào lại thành thế này?」 Cừu Ngọc Linh vẻ mặt khiếp sợ. Phong Dục Vũ rõ ràng từng nói qua muốn mời nàng đến Hàng Châu, như thế nào…… 「 Còn có, thời gian này, ta ở trong thành đã sớm nghe nói Phong Dục Vũ ở “Vàng Ngọc lâu” có một vị hồng phấn tri kỷ nhiều năm lui tới, hơn nữa……」 Cừu Sĩ Xương nhìn vẻ mặt không tin của muội muội, nghĩ rằng nên nói rõ ràng cho nàng hiểu để nàng quên đi. 「 Ta thành thật nói cho muội biết, kỳ thật lần này đến Hàng Châu là vì trước đó khi Phong Dục Vũ còn ở Cừu gia trang đã coi trọng nha đầu Nam Lạc Nhi, cho nên……」 hắn đem mưu kế mình vì Phong Dục Vũ thiết lập, toàn bộ nói ra. 「 Đại ca! Ngươi…… Ngươi……」 lửa giận từ đôi mắt kiều mỵ của Cừu Ngọc Linh toát ra ngùn ngụt. Nàng thật sự không dự đoán được, đại ca thế nhưng vì ích lợi của bản thân, lại không hề để ý đến “chung thân hạnh phúc” của muội muội mà dâng lên nữ nhân khác cho đối tượng mà muội muội hắn muốn gả làm chồng! 「 Ta muốn chính miệng hắn nói rõ ràng!」 Cừu Ngọc Linh uất hận nhìn đại ca, phút chốc xoay người chạy ra ngoài cửa, diện mạo như hoa đã che kín nồng đậm ghen tị cùng tức giận. ※ ※ ※ 「 Mấy ngày không gặp, có nhớ ta không?」 Vừa dùng xong bữa tối, Phong Dục Vũ ôm Nam Lạc Nhi ngồi dựa vào nhuyễn tháp gần bên cửa sổ, trên mặt hiện lên tươi cười như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, cúi đầu, mũi tham lam hít lấy mùi thơm thản nhiên trên người nàng. Hơi thở cực nóng phả trên vành tai bạch ngọc, làm nàng không tự chủ được khẽ run lên. Tuy nói ngày ấy đuổi nàng cách xa hắn, trong lòng cũng tự lí giãi rất nhiều lần, thậm chí đã nhiều ngày, hắn cũng hưa tìm nàng tiến đến làm bạn cùng hắn. Thẳng đến đêm nay, tình cờ nhìn thấy nàng, bao nhiêu tính toàn, tự nhũ đều bay biến, hắn biết, hắn nhớ nàng. 「 ách……」 Lạc Nhi đột nhiên nhớ đến lần cuối cùng khi nàng cùng hắn gặp mặt, hắn rất tức giân nha, vì thế nàng ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vòm ngực rắn chắc, không dám mở miệng, không khéo lại làm hắn tức giận. Nàng phát hiện, nhiều ngày không thấy hắn, nàng không chỉ rất nhớ hắn, trong lòng dường như cũng thiếu đi một cái gì rất khó chịu. 「Vấn đề của ta rất khó trả lời sao? Cần suy nghĩ lâu như vậy.」thanh âm trêu tức của hắn lại vang lên trên vành tai mẫn cảm của nàng. 「 a?」 nhột nhạt làm nàng có chút co quắp thân thể, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt to có chút mờ mịt,「 ngươi vừa mới hỏi ta vấn đề gì sao?」 nàng còn đang suy nghĩ lo lắng sợ làm hắn tức giận như lần trước, làm sao nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ là tùy tiện phản ứng theo bản năng mà thôi. Xem nàng mờ mịt, khó hiểu khẽ nhếch cánh môi, Phong Dục Vũ nhịn không được nở nụ cười. Đối với nàng, hắn không phải là đã suy nghĩ quá nhiều sao? Là do chốn thương trường ngươi lừa ta gạt dạy hắn đem tâm mỗi người đều phải tính toán thật sự phức tạp, hoặc là những năm gần đây, này nữ nhân tiếp cận hắn đều có ý đồ làm trái tim hắn càng thêm băng giá sao? Kỳ thật, trước mặt tiểu nữ nhân quá đơn thuần này, hắn cứ khư khư tín niệm của ngày xưa, có phải đối với nàng là rất không công bằng không? Bất quá, lúc này tựa hồ cũng không phải thời điểm thích hợp để tự hỏi, bởi vì hai môi phiến môi đỏ tươi, cong cong khẽ nhếch của nàng đã làm cho tâm của hắn ngứa ngáy khó nhịn, dụ hoặc hắn hồi lâu . Hắn tà nịnh cười, cúi đầu xuống, đem môi ấn xuốn cánh môi mềm của nàng, cũng đem lưỡi tham nhập vào trong miệng, đầu lưỡi phiên giảo, không ngừng liếm mút day dưa, bàn tay to thu nạp làm thân thể của nàng cho dính sát vào nhau trụ chính mình cực nóng thân to ôm xiết lấy nàng, kề sát vào thân mình, làm cho nàng cảm nhận được chính nhiệt độ nóng cháy của cơ thể. Khi nụ hôn của hắn đang thuận thế trượt lên cần cổ láng mịn, thì thính giác nhạy bén do tập võ lâu ngày cho hắn nghe được tiếng bước chân, có người đang đến. 「 Chuyện gì?」 hắn tạm thời dừng lại động tác, ngẩng đầu, vẫn chôn gương mặt của nàng vào hốc vai, đáy mắt hiện lên một ánh lửa. Hắn không phải đã công đạo quá, không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn! 「 Gia, Cừu Ngọc Linh tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến.」thanh âm kính cẩn của Ông Bình ở ngoài cửa vang lên, tiếng nói phiền chán lại ẩn ẩn tức giận. Nếu không phải Cừu Ngọc Linh là thượng khách của gia, thì chỉ cần dựa vào thái độ xấc xược của nàng, hắn đã sớm một quyền dạy dỗ, nhắm mắt làm ngơ. 「 Không tiếp.」 Đáy mắt Phong Dục Vũ hiện lên phiền chán. Chậc! Nữ nhân thật đúng là chưa từ bỏ ý định! Sớm biết nàng lằng nhằng không ngớt như vậy, hắn sẽ sớm dứt khoát một chút! 「 Ách, Gia, nhưng là kia Cừu tiểu thư lại ỡ bên ngoài Thanh Uyển……」Ông Bình ở ngoài cửa giống như có gì khó xử, nói không được. 「 Tranh cãi ầm ĩ?」Phong Dục Vũ nhướn cao đuôi lông mày, khóe môi gợi lên tươi cười lạnh băng,「 đuổi nàng đi, ta cũng không muốn bị nàng ta làm cho mất ngủ một đêm!」 hắn hạ mệnh lệnh trục khách (đuổi khách), không hề chừa cho nàng chút mặt mũi. Đây là nàng tự tìm lấy. 「 Đúng vậy, gia.」 ngoài cửa, Ông Bình đã hiểu được ý tứ của chủ tữ, tinh thần hắn lập tức chấn hưng lên tiếng trả lời, rời đi. Tiếng bước chân đi xa, Phong Dục Vũ lại cúi đầu, nhìn thiên hạ không nói gì ở trong lòng. Chỉ thấy nàng mở to đôi thủy mâu trong veo, thần sắc tò mò. 「 Như thế nào?」 cảm xúc của nàng luôn biểu hiện ra ngoài qua ánh mắt biết nói, thản nhiên vô tư như thế, đủ nói cho hắn biết, nàng không phải là một nữ nhân có tâm cơ thủ đoạn. 「 Đại tiểu thư muốn gặp ngươi?」 nếu nàng không có nghe lầm. 「 Ân.」 Phong Dục Vũ tùy tiện đáp ứng một tiếng, lực chú ý đã chuyển dời đến thân mình mê người của ai đó. 「 Vì sao ngươi lại không gặp nàng? Có lẽ nàng có việc gấp.」 cho dù đại tiểu thư chưa bao giờ dùng thái độ hòa nhã đối xử với nàng, nhưng nếu nàng ta đã tìm đến hắn, hẳn là có cái việc gấp đi! 「 Nàng ta không có.」ánh mắt của Phong Dục Vũ chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn khó hiểu của nàng. Nàng là giả bộ, hay là nàng thật sự không rõ, một nữ nhân thời khắc đêm khuya thanh vắng thế này, chạy đến chỗ ở của nam nhân đại biểu cho ý đồ vì sao? 「 A?」 có ý tứ gì? Bụng dưới nóng ran khó nhịn, Phong Dục Vũ lại cúi đầu nuốt lấy cánh môi mềm của Lạc Nhi, cũng ôm lấy nàng từ nhuyễn tháp, một đường đi thẳng đến giường trong. Giờ này khắc này, hắn một chút cũng không có kiên nhẫn giải thích cho một nha đầu không hiểu chuyện như nàng, nay hắn muốn nhất chính là thân hình ngọt ngào của nàng uyển chuyển dưới thân, mà lúc này, hắn cũng đã quán triệt lòng mình, dục vọng kiềm hãm bấy lâu nay không thể nhịn thêm nữa, hắn muốn nàng, lập tức!. ※ ※ ※ Những nụ hôn nóng bỏng không hề ngừng lại, kéo dài bất tận, làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lạc Nhi đều ửng hồng. 「 ngô……」 so với dĩ vãng, cảm giác càng thêm mãnh liệt, không ngừng đánh úp lại, làm một người vừa mới biết mùi tình ái như nàng, căn bản không biết nên phản ứng lại như thế nào, cũng chỉ có thể dựa vào bản năng tự nhiên đáp lại hắn, mặc cho hắn xâm nhập, thậm chí ngay cả nàng khi nào thì nằm trên giường, cùng với khi nào thì quần áo trên người đều bị hắn quẳn hết xuống giường nàng cũng không hay biết, ý loạn tình mê, nàng sớm đã chìm đắm trong những nụ hôn điêu luyện của hắn. Sau khi Phong Dục Vũ thoát hết quần áo trên người nàng, lách người quỳ giữa hai chân nàng, mê đắm thưởng thức thân thể ngọc nữ mỹ miều của nàng, hai tay rất nhanh cởi bỏ chướng ngại vật trên người mình. Một cảm giác mát lạnh ùa vào người làm lý trí đang mê muội của nàng thanh tỉnh trong chốc lát, nàng khó hiểu mở đôi mắt to mờ sương, chớp chớp một cái, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh thật đáng sợ, Phong Dục Vũ cả người trần trụi, đổ ập xuống người nàng. 「 ngươi…… Ngô……」 miệng vừa hé ra, câu nói còn chưa trọn, hai cánh môi lại lần nữa bị hắn nuốt vào trong miệng, cả thân người cường tráng, nóng rực của hắn kề sát vào nàng. 「 Thật ngọt, tiểu Nhi……」 hắn tán thưởng trêu đùa nàng, bàn tay to chụp lấy một bên vú đẫy đà căng mịn, se sắt nụ hoa mai đỏ bừng sung huyết ngạo nghễ đứng thẳng, như đang gọi mời, yêu cầu hắn nhấm nháp cùng đoạt lấy. Hắn rất nhanh cúi xuống, há mồm hàm trụ một nụ hoa đỏ tươi, tay kia cũng bận rộn tiếp tục vỗ về chơi đùa một bên vú còn lại, làm cho nàng rạo rực khó nhịn, tự nhiên trực tiếp phản ứng hắn. Hắn chưa bao giờ chạm qua nàng, mà nàng lại nhiệt tình hưởng ứng, điều này làm cho hắn càng thêm xôn xao khó nhịn, thầm muốn nhảy vào trong cơ thể của nàng, giữ lấy ngọt ngào của nàng. Hắn thay phiên liếm láp hai bên nhủ hoa, lúc nhẹ nhàng, khi lại dùng lực, cắn cắn hai đĩnh tuyết sơn, làm toàn thân nàng không ngừng vặn vẹo. 「 ân…… A…… Dục vũ……」 nàng vô ý phát ra anh ngâm, nhiệt lưu trong cơ thể không ngừng tăng vọt, làm nàng cảm thấy từng đợt tê dại khoái ý, nơi tư mật lại không ngừng cảm nhận được dị vật không ngừng ma sát làm nàng thở không nổi. Nàng tinh tế thở dốc, lưng cong kiều mị, anh ngâm không ngừng, da thịt tuyết bạch toàn thân cũng phiếm hồng mị tình, hơi thở cũng đậm mùi hoan ái. 「 thật đẹp ……」 nhìn bộ dáng mê loạn của nàng khi lâm vào bể dục, cái loại mềm mại đáng yêu, nhiệt tình như hỏa, khát cầu cuồng nhiệt, thật sự là làm cho người ta thần xiêu phách lạc. Nếu không phải bận tâm nàng vẫn là xử nữ, hắn đã sớm liều lĩnh, tiến quân thần tốc. Mà hắn chưa bao giờ đối với bất kì nữ nhân nào sinh ra dục vọng mãnh liệt cùng xúc động khẩn cấp như vậy. Hắn dùng phân thân cứng rắn, cực đại nhanh chóng cọ sát tại tiểu huyệt, tạm thời tự an ủi dục vọng đang sôi sục trong người mình. Nhưng mà, khi cảm nhận được sự non mềm, ướt át nơi cửa huyệt, hắn phát hiện chính mình chẳng những không giảm bớt cơn khát, ngược lại còn có xu thế “châm dầu vào lửa” khó nhịn. Vì thế hắn thô thanh, thở gấp liên tục, cái lưỡi thô ráp liếm láp trên từng tấc thịt mềm mại, một bàn tay trượt xuống nơi hạ thân hai người tiếp xúc, ngay cửa huyệt, dùng hai ngón tay tách lấy hai cánh hoa thịt, mở ra thông đạo đi vào lối nhỏ mê người…… Hai ngón tay hắn không ngừng vuốt ve cánh hoa đến sung huyết, ba ngón còn lại bao lấy phần hạ thể ấm nóng, trơn trượt, từ lỗ nhỏ không ngừng trào ra chất lỏng yêu dịch trong suốt, làm hắn điên cuồng…… 「 a……」 cả người nàng cong lên như cánh cung bị kéo căng, một thứ khoái cảm kì lạ, tê dại không ngừng dâng trào, cả người như chìm vào một đại dương, không thể tự kềm chế. Cho dù nơi riêng tư chảy ra vô số chất lỏng dị thường đã nằm ngoài phạm vi lí giải của nàng, nàng vẫn không còn đủ lí trí để tìm hiều, chỉ vô lực tê ngâm theo bản năng cơ thể. Khát vọng làm cho nàng dựa theo nhu cầu mà đong đưa cái mông, phối hợp với luật động của ngón tay hắn. Nhiệt tình tiềm tang trong cơ thể nàng hoàn toàn bị dụ dỗ mà bùng nổ…… Nàng tự nhiên nhiệt tình phản ứng làm Phong Dục Vũ vừa lòng lại hưng phấn. Một nữ nhân xứng đôi với hắn! Ngón giữa của hắn phút chốc tham nhập, dùng sức đưa vào u kính chật hẹp chưa người khai phá…. 「 a –」 thân thể của nàng cứng đờ, đau đớn bất ngờ làm cho nàng thét chói tai ra tiếng, nhưng kèm theo sự đau buốt còn có khoái cảm tê dại không ngừng ma ngứa, hạ thể co rút, ngứa ngáy như có gì đó đang làm loạn bên trong. 「 Đừng sợ……」 hắn an ủi nàng, tiếng nói dị thường khàn khàn, mồ hôi nhẫn nhịn, kìm chế dục vọng muốn nổ tung tích lạc trên trán, nhỏ xuống cái bụng phẳng lì, hồng nhuận. Hắn không muốn bừa bãi thu hoạch thân thể của nàng, không muốn vì vội vàng mà làm nàng thương tổn, hắn phải thay nàng chẩn bị thật tốt, để nàng có khả năng tiếp nhận hắn cực lớn, hắn nhẫn, phải nhẫn xuống sự gào thét giải phóng, nhẫn xuống cảm giác muốn chôn chặt vào lỗ nhỏ ẩm ướt buộc chặt kia. Hắn không phải chưa từng thưởng qua nữ nhân, nhưng không hiểu vì sao, đối với nàng, hắn rất để tâm, rất chú ý, hắn không muốn nàng chịu ủy khuất, không muốn thương tổn nàng, nữ nhân khát cầu cùng hắn giao hoan nhiều vô số, hắn cũng chưa từng sinh ra thương tiếc, trước nay, hắn tìm nữ nhân đơn thuần chỉ để phát tiết, nay cư nhiên lại vì một bé con ngây ngô này mà động tâm, tự ẩn nhẫn chính mình. Ngón tay trong tiểu huyệt tạm bất động, tuấn mục chuyên chú quan sát biểu tình trên mặt nàng, cho đến khi máy liễu giãn ra, cho thấy cảm giác đau đớn ban đầu đã qua đi, ánh mắt mị sương chìm trong khoái lạc, hắn nhanh chóng gia nhập thêm một ngón tay, nhẹ nhàng trừu đưa, nới lỏng tiểu huyệt, để lát nữa nàng không quá đau đớn khi hắn tiến vào. Nam tính cương cứng đau đớn không thôi, làm cho động tác trừu đưa ra vào càng lúc càng nhanh hơn, mà ngón cái cũng không ngừng vân ve, chơi đùa hoa hạch đỏ mộng phía trên tiểu huyệt, làm cho nàng xuất ra càng nhiều yêu dịch…… 「 ngô……」 cảm giác tê dại, vui sướng nhanh chóng làm tan đi cảm giác đu đớn ban đầu, dục hỏa đốt cháy làm nàng vặn vẹo thân hình, cảm thấy sung sướng khoái cảm càng lúc càng tăng, càng lúc càng cao, cơ hồ đã đạt tới đỉnh điểm xa lạ, gần như bùng nổ. Hô hấp càng lúc càng dồn dập, thân mình cũng bắt đầu căng thẳng…… Phút chốc, hắn đột nhiên rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt, trong lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng đem nam căng căng tức nhấn vào, xuyên thẳng vào trong, phá thủng luôn lớp màng trinh mỏng manh, tiến vào hoa tâm, ngón cái dùng sức vân vê hoa hạch, hai ngón tay ướt đẫm yêu dịch không ngừng xoa xoa nơi giao tiếp của hạ thân hai người… 「 a –」 Đau đớn như bị xé toạc làm nàng thét lên, nhưng rất nhanh, lại có một cái gì đó tuôn trào, mãnh liệt hơn cả đau đớn vừa rồi nhanh chóng đánh úp lại, đem nàng đến một thế giới khác, một cảm nhận khác……