Phong liêu nhữ tâm
Chương 6
Ngồi trong lòng Phong Dục Vũ, Lạc Nhi cảm thấy toàn thân, tứ chi (2 tay +2 chân) gần như vô lực, cảm giác này so với lần trước còn mạnh mẽ hơn, mà nàng không hiểu cảm giác này rốt cuộc vì sao lại có.
Cho đến khi nàng cảm nhận được đại chưởng của hắn đang ở trước ngực nàng tác loạn, nàng mới giật mình nhận thấy được, quần áo trên người từ khi nào đã bị cởi bỏ, cảnh xuân trước ngực đã sớm bại lộ trước mặt hắn, cũng bị hắn cầm lấy vuốt ve.
Một cỗ tức giận xa lạ dâng lên, nhưng lại vô lực phát tác, nàng cảm thấy một cảm giác gì đó, rất nóng, rất nóng, rất ngứa lan tỏa khắp tứ chi, làm cho chân tay nàng xịu lơ trong lòng hắn, tức giận vừa mới dấy lên trong lòng cũng biến mất vô hình.
Trước ngực truyền đến khoái cảm vừa đau lại vừa thư sướng, làm cho nàng không tự chủ được ưm ra nức nở.
Bờ môi của Phong Dục Vũ tạm rời khỏi cánh môi mềm, miết dọc theo xương quai xanh của nàng, đầu lưỡi ấp áp lướt qua, liếm láp lên cái gáy mẫn cảm, rồi lại hôn mút trên xương quai xanh, ý đồ khơi mào nhiệt tình của nàng.
Bàn tay của hắn cũng không ngừng luật động, một tay hoàn trụ eo nhỏ, một tay nắm lấy bầu ngực no đủ mềm mại, mẫn cảm chưa từng có người chạm qua, hai ngón tay tả hữu xoa bóp nụ hoa hồng nhạt.
Vốn là muốn tán tỉnh, khơi mào dục hỏa trong nàng, Phong Dục Vũ cư nhiên lại phát hiện chính mình liền giống như một thiếu niên chưa nếm mùi hoan ái, cảm xúc dục vọng tăng vọt, hạ thân căng tức, gào thét giải phóng, cảm giác non mềm , trơn mịn từ ngón tay truyền tới làm hắn điên cuồng.
「 Ngô……」 toàn thân tê dại, cảm xúc tăng vọt làm nàng mê loạn nhắm chặt hai mắt, trong miệng không tự chủ tràn ra rên ngâm, cảm xúc xa lạ hoàn toàn che phủ thần trí, làm nàng càng thêm mơ hồ.
Thì ra khi nàng động tình, lại đáng yêu, xinh đẹp động lòng người như vậy làm hắn không bao giờ muốn buông tay.
Đôi mắt ngập tràn hỏa diễm nhìn mỹ nhân trong lòng vì kích tình mà toàn thân đỏ hồng.
Hắn cúi đầu xuống, môi miệng thay thế cho tay, tận tình chăm sóc nụ hoa đã sớm săn cứng, ngạo nghễ vươn cao .
「 a……」 chưa bao giờ cảm thụ qua cảm giác kích tình thế này, Lạc Tử theo thân thể phản ứng hò hét rên rỉ.
Nàng tự nhiên lại thành thực phản ứng, làm cho hắn càng thêm hưng phấn, cũng càng thêm xác định, nàng quả nhiên như hắn phán đoán, dưới vẻ ngoài kiên cường, cứng rắn là một mỹ nhân nhiệt tình, mà điểm này có thể nhìn thấy được khi nàng vô thức đưa tay ôm lấy đầu hắn, ghì sát vào ngực mình.
Hắn vừa lòng cười, không ngừng ở trước ngực nàng trêu chọc, đầu lưỡi lúc lắc qua lại, lên xuống liên tục trên nụ hoa, một tay tay còn lại cũng chờ không kịp, nắm lấy nhủ tiêm còn lai xoa nắn liên tục, làm dục hỏa trong nguồi nàng tăng vọt.
Nhìn thấy nàng da thịt trên người nàng đều đỏ tươi, gương mặt cũng bị dục hỏa thiêu hồng, ánh mắt kiều mị giăng sương, đáy lòng hắn càng mãnh liệt dâng lên khát vọng muốn chiếm hữu.
「 tiểu Nhi, nàng có biết, nàng có biết phản ứng này của nàng làm cho bất cứ nam nhân nào cũng không thể chịu được.」 Cả người nàng ửng hồng, vì kích tình mà ưm dật thành tiếng, kiều mị động lòng người, làm hắn dâng lên cảm giác chiếm hữu, cả đời này, hắn chỉ muốn một mình mình có thể nhìn thấy cảnh đẹp này, người khác cũng đừng mong có được.
Lạc Nhi cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu, thần trí mê muội làm nàng hoàn toàn không nghe được hắn đang nói cái gì, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác xa lạ đang tăng vọt, ở bụng dưới không ngừng thiêu đốt, trong cơ thể, mỗi một tế bào không ngừng kêu gào muốn được lấp đầy sự trống rỗng bên trong, nàng vì cảm giác kì lạ này mà khó chịu đến cực điểm, thân mình cũng theo sự tăng vọt tám lọan trong cơ thể mà vặn vẹo không thôi.
Bàn tay to cũng trượt theo những đường cong mềm mại của nàng, vượt qua phần eo phẳng lì trơn láng, tháo bỏ tiết khố, chướng ngại vật duy nhất còn lại trên người nàng.
Hắn nâng người nàng một chút, tách hai chân thon dài của nàng ra, làm cho hai chân của nàng nằm ở hai bên đùi hắn, lưng nàng tựa vào bàn, cũng làm cho cấm địa mê người chưa ai thưởng thức hiện ra trước mắt.
「 Ngô……」 cho dù thần trí mê muội, mờ mịt, Lạc Nhi cũng ẩn ẩn cảm thấy, tư thế của mình lúc này phi thường xa lạ, cũng phi thường không thể chấp nhận, chưa bao giờ cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như thế này, nàng bất an xao động .
「 Đừng sợ, tiểu Nhi, đợi lát nữa nàng sẽ cảm thấy khoái hoạt.」 nhẹ giọng trấn an, vừa nói xong, bạc môi cũng lập tức hấp duẫn nụ hoa trước ngực nàng, thuận lợi ngăn thân hình thoáng giãy dụa của nàng.
「 a —」 cảm giác được nơi tư mật nhất bị dị vật xâm phạm, nàng nhịn không được sợ hãi kêu một tiếng, hai chân theo bản năng kẹp chặt, lại bị tư thế ngồi này mà không thể làm được, kinh hách làm cơ bắp toàn thân nàng phút chốc buộc chặt.
「 Thả lỏng một chút…… Hư, đừng sợ, tiểu Nhi, thả lỏng……」 hắn cắn cắn nụ hoa trước ngực nàng, không ngừng thấp nam an ủi nàng, muốn cho nàng trầm tĩnh lại, để hắn có thể hảo hảo yêu thương nàng.
Bạc môi lần nữa trở lại cánh môi mềm mại, kỹ thuật hôn cao siêu làm nàng dần dần bình tĩnh lại, cũng lần nữa ý loạn tình mê.
Nàng kìm lòng không đậu, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, hỏa diễm trong người không ngừng thiêu đốt, nàng vô thức mút hôn, môi lưởi triền miên cùng hắn, mong giảm bớt cảm giác nóng bức trong người.
Thừa dịp nàng ý chí mê mang, ngón tay đặt tại u huyệt cũng cảm nhận được nhiệt tình của nàng mà sinh ra ướt át, nhanh chóng tiến vào huyệt khẩu.
「 ngô……」 cảm giác vừa tê dại lại có chút đau đớn từ hạ thân truyền đến, động hoa vì dị vật đột nhiên xâm nhập mà co rút lại .
Nha, quá tuyệt vời!
Cái loại cái giác buộc chặt, ngón tay như bị mút lấy làm hắn sinh ra một loại cảm giác tê dại, đầu ngón tay càng tham lam, tiến sâu vào trong, thậm chí còn chạm đến tấm màng mỏng manh biểu trưng cho trinh tiết của nàng.
Nhưng nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống gương mặt phấn nộn mê người của nàng, ngón tay xâm nhập trong cơ thể nàng cũng bắt đầu qua lại trong mật động, trừu đưa làm hô hấp của nàng càng lúc càng gấp gáp, rên ngâm thành tiếng.
Trong tai truyền đến tiếng rên kiều mị, kiềm lòng không đậu của nàng, hắn có thể rõ ràng cảm giác được hạ thân của mình đang cực lực kêu gào muốn phát tiết; trướng đau nghiêm trọng, hắn xém chút kềm chế không được, muốn nhảy vào trong cơ thể nàng mà hưởng thụ một phen.
Đáng tiếc giờ này khắc này, không phải thời điểm thích hợp để có được nàng, hơn nữa hắn cũng không muốn ở trên ghế mà giữ lấy lần đầu tiên của nàng. Nhưng mà hắn lại không dự đoán được, hắn chỉ muốn trộm chút ngọt hương, thế nhưng cũng châm lên dục hỏa trong mình, càng không thể vãn hồi……
Nhìn nàng từ nhíu mày vì đau dần dần chuyển thành sung sướng yêu kiều, luật động ngón tay trong mật động càng nhanh hơn, ngón tay cái cũng gia nhập, ấn nhẹ, day day lên hoa hạch sưng mọng, trằn trọc xoa nắn ma sát, trong tai lại không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ cao vút của nàng……
Bỗng dưng, hắn rút ngón tay, dính đầy yêu dịch ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại, phản ứng không kịp thì mỉm cười tà mị.
Trong phút chốc, hắn cũng cởi bỏ tiết khố của chính mình, làm cự long thô dài, thẳng tắp chĩa thẳng, hướng tới nơi tư mật nhất giửa hai chân nàng cọ sát, trượt lên trượt xuống .
Kích tình liên tiếp làm cho trong đầu Lạc Nhi hoàn toàn trống rỗng, nàng duy nhất chỉ còn cảm thấy toàn thân mệt mỏi lại nóng quá. Đương nhiên nàng cũng cảm nhận được, một “cây” gì đó, rất nóng, đang cọ xát qua lại giữa hai chân mình, cọ xát lên hoa thần, ma ngứa……
Nàng cảm thấy càng nóng, hạ thân dưới sự cọ xát của “nó” liên tiếp co rút lại, phát run……
Hai mắt của hắn toàn bộ bị dục hỏa chiếm giữ, hắn dùng một tay chế trụ eo nhỏ của nàng, bàn tay còn lại ma sát hoa thần cùng với cự long, không ngừng khiêu khích, chà sát khiến toàn thân nàng run rẩy kịch liệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đỏ, hơi thở cũng càng lúc càng lúc càng dồn dập, thân hình vặn vẽo không ngừng……
Phát hiện phản ứng của nàng, hắn càng thêm kích tình khó nhịn, ngón tay trong hoa huyệt càng đẩy nhanh tốc độ —
Thẳng đến khi thân mình nàng cung khởi, toàn thân mãnh liệt run run đồng thời, hắn cũng không kìm hãm bản thân nữa, bắn ra mầm móng……
Nàng giống như bị vét sạch khí lực, xụi lơ ngả ngồi xuống bàn, toàn thân phiếm hồng say lòng người, sau khi bình ổn lại hơi thở, hắn mới nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nhuyễn miên.
Tuy rằng chưa chân chính giữ lấy nàng, nhưng mà nàng đã gây cho hắn cảm giác thỏa mãn thật lớn. Nàng dưới sự hướng dẫn “tận tình” của hắn, tự nhiên hiển lộ ra thiên tính nhiệt tình, làm cho nam tính tự tôn của hắn vừa lòng vui sướng. Mà nay, hắn chỉ hy vọng khi hắn chân chính giữ lấy nàng, tiến vào trong cơ thể kia, một khắc đó, hắn sẽ không bị nhiệt tình của nàng cấp thiêu đốt một chút cũng không còn.
Một lúc lâu sau, hắn lưu luyến, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm buông nàng ra, cũng cưỡng chế xúc động muốn ôm lấy nàng đi vào giường ngủ, triền miên một đêm. Hắn chộp lấy quần áo bị vất bên cạnh của nàng, mặc vào người cho nàng.
Tiểu Nhi, hôm nay tạm buông tha cho nàng, mấy ngày nữa, ta nhất định phải đem nàng cột vào trên giường, hảo hảo thỏa mãn mơ ước trong lòng……
Dù sao hắn không thể để cảm xúc kích động nhất thời của mình mà phá hỏng kế hoạch hắn đã tính toán tỉ mĩ……
※ ※ ※
Cừu Y Nùng uống xong bát giải dược cuối cùng, một ngày sau, sau khi Phong Dục Vũ bắt mạch kiểm tra, khẳng định độc chất trên người nàng đã hoàn toàn được loại trừ, chỉ là thân thể của nàng vẫn còn hơi yếu, cần nghĩ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì không còn gì trở ngại.
Lại tĩnh dưỡng mấy ngày, Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi ra khỏi nội thất (phòng trong) của Giáng Vân các, đi ra ngoài hít thở không khí, ngắm nhìn phong cảnh bài trí tuyệt đẹp trong đình viện, hưởng thụ hương hoa, bướm lượn mê người.
Hai người đi dạo trong khoảng sân rộng, một lát sau, Cừu Y Nùng dù sao thể lực vẫn còn kém một chút, vì thế ở có chút mệt mỏi, nên cả hai đi vào bên trong đình lý ngồi xuống.
「 tiểu thư, muốn ta bưng nước trà đến hay không?」 Lạc Nhi có chút lo lắng nhìn gương mặt đây mồ hôi, sắc mặt không tốt của Cừu Y Nùng, rút khăn tay dắt bên hông đưa cho nàng.
「 Không cần.」 Cừu Y Nùng cười cười tiếp nhận khăn tay, ánh mắt sung sướng,「 tiểu Nhi, chúng ta rất lâu rồi chưa được nhàn nhã dạo hoa viên , cảm giác hảo mới mẻ nha!」 ánh mắt của nàng mơ màng, long lanh nhìn đám hoa tươi tắn khoe sắc.
「 Không phải tốt lắm sao?」 Lạc Nhi đồng ý nói, ánh mắt cũng mơ màng, ngắm hìn hồ điệp chợp chờn trên những cánh hoa.
Trước đây, khi còn ở Cừu gia trang, tiểu thư vì thỏa mãn lòng tham vô đáy của Cừu Sĩ Xương, mỗi ngày, thời gian của tiệu thư đều phải vùi đầu bên khung thêu, mà nàng cũng bị hắn làm khó dễ, cơ hồ ngày ngày đều phải đến phòng bếp hỗ trợ, phụ giúp tất bật mong đổi lấy một ít thực phẩm tốt hơn cho hai người dùng tạm qua ngày. Cho nên nói cho cùng thì cho dù Cừu Sĩ Xương không nghiêm cấm các nàng không được rởi khỏi nhà nhỏ, các nàng cũng đã không có thời gian rời khỏi đó, càng đừng nói đến việc thong thả thanh nhàn đi dạo hoa viên. Huống chi, trong Cừu gia trang, quanh nhà nhỏ cũng không có hoa cỏ gì để hai nàng nhìn ngắm.
Bởi vậy mới nói, hôm nay các nàng có thể đi dạo trong đình viện hoa lệ thế này, đều là nhờ Phong Dục Vũ ban tặng. Theo lý thuyết, nàng phải một lòng cảm kích mới đúng, nhưng mà, hắn lại cứ chậm chạp, trì hoản, không muốn nói cho nàng biết hắn sẽ an bài cho tiểu thư trong thời gian tới như thế nào, thì nàng vẫn không khỏi sầu lo trong lòng, nhưng mà việc này nàng lại không dám nói ra, làm cho tiểu thư phiền lòng……
「 tiểu Nhi, có một chuyện đến giờ ta vẫn cảm thấy không hiểu.」 Cừu Y Nùng vẫn chưa phát hiện ánh mắt đắn đo của Lạc Nhi, lặp lại câu hỏi của mình 1 lần nữa.
「 Chuyện gì? Tiểu thư.」 Lạc Nhi thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, có chút tò mò hỏi.
「 Chính là……」 Cừu Y Nùng ngẩng đầu nhìn Lạc Nhi, trong mắt bỗng dưng dâng lên bất mãn,「 ai! Tiểu Nhi, ngươi ngồi xuống đi! Ta không phải đã nói rất nhiều lần , chúng ta là tỷ muội, không phải chủ tớ, ngươi làm sao cứ không nhớ lời ta nói thế?」
「 Hảo, hảo.」 Lạc Nhi mỉm cười nhìn Y Nùng, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng, miễn cho lỗ tai “gặp họa”. Kỳ thật nàng không quên, chỉ là xưng hô bao nhiêu năm, thành thói quen mất rồi.
「 Được rồi! Ta ngồi xuống , tiểu thư có thể nói chuyện người không hiểu đi .」 nàng nhắc nhở .
「 Nga!」 Cừu Y Nùng lập tức bị dời đi lực chú ý,「 chính là…… Tiểu Nhi, ta luôn suy nghĩ, vị Phong Dục Vũ kia vì sao lại giúp chúng ta vô điều kiện như vậy? Chúng ta cùng hắn không thân cũng chẳng quen nha.」
Lạc Nhi nghe vậy bất giác sửng sốt, nhớ tới chính mình đã lén gạt tiểu thư, vẫn chưa nói cho nàng biết điều kiện trao đổi giữa nàng và Phong Dục Vũ. Nàng vốn nghĩ rằng tiểu thư cá tính đơn thuần sẽ không hoài nghi, quan tâm đến chuyện này, không ngờ tiểu thư vẫn là nổi lên lòng nghi ngờ.
「 Có lẽ…… Có lẽ Phong Dục Vũ là người tốt, muốn giúp chúng ta mà thôi.」 nhìn ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của Y Nùng, Lạc Nhi phát hiện mình nói dối thật tệ, ngay cả chỉ vì muốn trấn an nàng, cũng vô cùng gượng gạo.
「 phải không?」 Cừu Y Nùng lộ ra thần sắc hoài nghi.Y Nùng gặp được Phong Dục Vũ, nàng càm thấy hắn không phải là loại người vô duyên vô cớ ra tay giúp các nàng. Cho dù diện mạo hắn tuấn mỹ, thái độ ôn hòa khiến người khác không hoài nghi hắn có ác ý gì khác, nhưng mà trong lòng nàng luôn cảm giác được hắn không phải là “người tốt”.
「 Nói thật, tiểu Nhi à, ta thật sự không tin Phong Dục Vũ kia là người tốt, có thể vô điều kiện mà giúp chúng ta nha!」 đáy mắt của Y Nùng hiện lên khó hiểu cùng nghi hoặc.
「 Hắn có cùng tiểu thư nói qua cái gì sao?」 khẩu khí của Lạc Nhi có chút dồn dập. Không thể nào! Hắn nên không gấp gáp đến mức nói cho tiểu thư biết bọn họ có bàn “điều kiện” qua rồi đi!
「 Hắn nói cái gì với ta?」 Cừu Y Nùng vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt càng thêm nghi hoặc.
「 Không có gì. Ta chỉ tưởng hắn nói gì với tiểu thư rồi nên tiểu thư mới hỏi ta như vậy.」
「 Vậy thì không có.」 Cừu Y Nùng le lưỡi. Kỳ thật nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của Phong Dục Vũ rất sâu trầm, làm cho nàng cảm thấy có chút đáng sợ, giả như có thể không cùng hắn nói chuyện với nhau thì không còn gì tốt hơn .
「 đúng rồi, tiểu Nhi, mỗi ngày khi đến lúc dùng bữa tối, hắn luôn tìm ngươi đi nói chuyện, vậy hắn muốn nói cái gì với ngươi vậy?」 Cừu Y Nùng đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này, nàng cảm thấy kỳ quái nha.
「 Cái gì cũng chưa nói, chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm.」 hai má Lạc Nhi bỗng nhiên nóng lên, khẩu khí có chút lấp liếp, chột dạ.
「 Nói chuyện phiếm?」 Cừu Y Nùng thấp giọng, khẩu khí hoài nghi. Không thể tin được, tiểu Nhi còn rất lớn mật, dám cùng hắn nói chuyện phiếm.
「 Ân.」 Lạc Nhi gật đầu thật mạnh, căn bản không dám nói ra tình huống thật sự. Nàng biết cho dù nói ra, tiểu thư cũng nghe không hiểu. Bất quá, chuyện này nàng cũng không có dũng khí nói ra.
Tự ngày Phong Dục Vũ đem nàng đến Thanh Uyển, đối nàng làm cái chuyện “xấu hổ” kia, những ngày kế tiếp, mỗi ngày đến bữa tối, hắn luôn sai người kêu nàng tiến đến cùng hắn dùng cơm.
Bọn họ đương nhiên là có nói chuyện với nhau, nhưng nói rất ít, lúc đó, đại bộ phận thời gian Phong Dục Vũ đều dùng để ôm nàng, sờ nàng, hôn môi nàng — hiện tại nàng đã biết động tác “cắn môi” của hắn gọi là hôn — cho nên mỗi ngày, nàng đều là mê mê muội muội trở về Giáng Vân các, thường hay nhớ đến những phút giây ở bên cạnh hắn, làm nàng xấu hổ không thôi, mà nàng thấy, dường như, nàng càng ngày càng không giống mình nữa rồi.
Trước đó, ban đêm, nàng thường ngẫu nhiên mơ thấy Phong Dục Vũ; Nàng không nhớ rõ tình hình trong mộng, chính là mỗi khi từ trong mộng tỉnh lại, nàng luôn luôn cảm thấy ấm áp, quyến luyến kỳ lạ. Mà hiện tại làm nàng thấy phức tạp là, từ khi nàng cùng hắn làm “chuyện đó”, nàng ngay cả ban ngày cũng sẽ nhớ tới hắn, không phải ngẫu nhiên, mà là thường thường…… \(^OO^)/
Nàng xấu hổ phát hiện, chính mình thế nhưng tuyệt không chán ghét Phong Dục Vũ đối với nàng làm những chuyện như vậy, ngược lại còn thực thích.
Nhưng mà, trong lòng nàng vẫn còn canh cánh một chuyện, lo lắng không yên, đó là đến nay Phong Dục Vũ vẫn chưa nói cho nàng biết hắn phải như thế nào để giúp tiểu thư vĩnh viễn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của tên Cừu Sĩ Xương!
Đêm nay, nếu hắn lại sai người tìm nàng, có lẽ nàng nên trước cùng hắn thảo luận chuyện này mới đúng, miễn cho khi hắn lại đối nàng giở trò, nàng lại rơi vào “mê võng” mà quên chính sự.
※ ※ ※
Ngay khi Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi đang ngồi ở ngoại đình Giáng Vân các thưởng hoa, để gió mơn man trên từng lọn tóc, mỗi người một suy nghĩ. Thì Cừu Sĩ Xương, kẻ tìm khắp nơi trong Yên Liễu trang mấy ngày nay để gặp hai người, cuối cùng cũng tìm đến được đây.
Lúc trước, khi còn ở Cừu gia trang, Phong Dục Vũ đã ngỏ ý là muốn có được Nam Lạc Nhi, nếu không sinh ý hằng năm của Cừu gia khó bảo đảm.
Lúc ấy hắn đã cân nhắc qua tình thế, nghĩ đến thiệt hơn sau này, mới có thể ra quyết định, đem Nam Lạc Nhi nhường cho Phong Dục Vũ , giữ lại cây rụng tiền Cừu Y Nùng; Cho nên mới có lần đến thành Hàng Châu này.
Nếu không chắc chắc, cho rằng độc dược mãn tính trên người Cừu Y Nùng cần có giải dược đúng kì của hắn mới có thể an toàn, khiến nàng không dám thoát đi, thì hắn làm sao dễ dàng đưa ra chủ ý này dễ dàng như vậy…. cho chủ tớ Cừu Y Nùng theo hắn đến Yên Liễu trang làm khách, sau đó cho Phong Dục Vũ thuận lợi có được Nam Lạc Nhi, sau lại ép buộc Cừu Y Nùng theo hắn trở về Cừu gia trang, Nam Lạc Nhi tắc phải lưu lại.
Đương nhiên, khi hắn đưa ra chủ ý này, cũng có tư tâm , hắn muốn lợi dụng khoảng thời gian tự do khi ở Yên Liễu trang, chiếm lấy Cừu Y Nùng, khi đó “gạo đã nấu thành cơm”, thì “bà la sát’ kia tự nhiên cũng không còn lời nào để nói, mà hắn cũng có thể thuận theo tự nhiên, thành công đem Cừu Y Nùng thu làm tiểu thiếp, cả đời thay hắn làm ấm giường kiêm cây rụng tiền xài mãi không hết. (>.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
10 chương
63 chương
11 chương
89 chương
202 chương
134 chương