Giang Nam cẩm tú, được xưng là vùng “đất lành”, ngoài thành Tô Châu phồn hoa đô hội, còn có thành Hàng Châu, sản vật phong phú, địa linh nhân kiệt. Sơn thủy như tranh, cảnh sắc bốn mùa như xuân, hoa thơm chim hót, con người hòa nhã thân thiện,…đã làm cho thành Hàng Châu trong ngoài đều náo nhiệt, đông đúc, nam thanh nữ tú đến du ngoạn, buôn bán, trao đổi…thật đúng là vô cùng náo nhiệt. “Thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp” chính là những điều đầu tiên khi người ta nhớ đến thành Hàng Châu. Bất quá cảnh trí Giang Nam xinh tươi hoa mộng, cũng không hấp dẫn được ánh mắt của Phong Dục Vũ, chủ nhân Yên Liễu trang, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn trong thư phòng, kiểm tra sổ sách, tính toán lợi nhuận sau “chiến sự”. Lật xem sổ sách trong tay do thuộc hạ trình lên, mâu quang của Phong Dục Vũ chớp động, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Tầm mắt của hắn ngước lên, di dời về thủ hạ đang đứng bên trái, Phương Vịnh. “Chu gia suy sụp, tình trạng của Chu Cũng Duy hiện nay như thế nào?” gương mặt ôn nhu, ngữ điễu nhu hòa, nhưng ánh mắt sắc bén lại ánh lên vẻ trào phúng, tự đắc. Chu Cũng Duy, một tên gian thương, vừa tham lam lại còn háo sắc, không biết tự lượng sức mình, dám áp đặt điều kiện cùng “Minh kí thương hành”, mà điều kiện hắn đưa ra lại vô cùng bất hợp lý, còn đến uy hiếp hắn, coi Minh kí hoàn toàn không ra gì. Hắn, Phong Dục Vũ, luôn kiệm lời, không muốn cùng người khác “vạch mặt vấn tội”, chuyện bé xé to, nhưng những kẻ thích gây hấn, đắc tội với Minh kí thì không thể không “trừng phạt”. Vì thế, trước hắn vờ như chấp nhận điều kiện của đối phương, sau lại âm thầm bắt đầu diệt trừ tất cả đường lui của đối phương, thuận tiện cho việc thu mua toàn bộ, khiến đối phương không cách trở mình. Chỉ trong một khoản thời gian ngắn, hắn chẳng những thoát khỏi sự uy hiếp của Chu Cũng Duy, mà còn thu về toàn bộ sản nghiệp mà tên gian thương này đã đầu cơ suốt mấy năm qua. Kết quả này, làm cho một vị bằng hữu chi giao của hắn, một tổng quản khác của “Minh kí thương hành”, Lăng Vũ Dương cùng vị hôn thê của mình đều tôn xưng hắn là “trùm gian thương”! 「 Sau khi sản nghiệp của Chu Cũng Duy được Minh kí tiếp nhận, hắn gom góp một ít tài vật còn sót lại, rời khỏi Hàng Châu, đi theo còn có Lí Ngọc Uy.」 「 Lý Ngọc Uy?」 Phong Dục Vũ nhướn mày. 「 Đúng vậy, Gia. Muội muội của Lý Ngọc Uy, Lý Ngọc Hinh, không thực hiện được kế hoạch “dẫn đạo phỉ xông vào Yên Liễu trang”, bị quan phủ bắt được, trên người lại bị trọng thương, vào ngục không bao lâu thì đã chết. Lí Ngọc Uy đại khái là sợ người của Yên Liễu trang sẽ vì vậy mà “giận chó đánh mèo”, cho nên hắn cũng gom góp gần như toàn bộ tài vật của Lí gia, cái nào có thể mang đi, đều mang đi, đi theo Chu Cũng Duy, cùng nhau rời khỏi thành Hàng Châu .」 Phương Vịnh đem những gì hắn biết báo cáo toàn bộ. 「 Hơn phân nửa sản nghiệp của Lý gia không phải đã sớm giao cho Chu Cũng Duy kinh doanh rồi sao? Hiện nay, sản nghiệp của Chu gia đã bị chúng ta tiếp thu , hắn như thế nào còn có biện pháp đem theo tiền tài của Lí gia?」 Phong Dục Vũ thuận miệng hỏi. 「 Việc này thuộc hạ cần cẩn thận truy tra mới có thể biết được tình hình cụ thể.」 Phương Vịnh lập tức nghiêm mặt nói. Lúc trước hắn không bắt tay truy tra việc này, là vì hắn nghĩ chủ tử hẳn sẽ không rảnh rỗi quan tâm đến đương sự này, nhưng mà, nếu chủ tử muốn biết, hắn cũng sẽ lập tức hành động. 「 Không cần.」 Phong Dục Vũ khoát tay, lập tức ngăn cản. 「 Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, ta mới không muốn biết Lý gia này lạn trướng đâu!」 hắn trưng ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, vươn tay cầm lấy một quyển số khác trên bàn rồi đứng lên. Sau một lúc, hắn lại mở miệng: 「Lúc trước, nếu không phải Chu Cũng Duy nắm trong tay nguồn hàng men sứ xanh, ta cũng lười ra mặt. Bất quá, hiện tại xem ra, con mắt của Chu Cũng Duy coi như cũng không tệ, trừ bỏ kinh doanh đồ sứ sinh lời, hắn đầu tư những cái khác cũng sinh lãi, kiếm tiền cũng thật không ít.」 Phong Dục Vũ nhìn sổ sách trong tay, mở lời “khen ngợi”. 「 Nếu không phải hắn dùng thủ đoạn bất chính để lấy được hiệu buôn này, làm sao dễ dàng kiếm tiền như vậy a!」 một thủ hạ đắc lực khác của Phong Dục Vũ, ngồi ở phía bên phải hắn, Ông Bình, ngữ khí mang khinh thường nói. Thủ đoạn ti bỉ cặn bã, cho dù muốn kiếm tiền, cũng phải dùng mồ hôi nước mắt, lao động chân chính, dùng trí tuệ của bản thân, quang minh chính đại mà kiếm, hắn dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy thì có cái gì đáng khen ngợi ? 「 Di?」 Phong Dục Vũ mỉm cười, mắt chuyển hướng, mãn nhãn nhìn thủ hạ, nói: 「 Theo lời ngươi nói, chúng ta đây, lần này cũng lén dùng thủ đoạn, đoạt hết gia sản của Chu Cũng Duy, làm hắn thất bại thảm hại, phải hốt hoảng rời khỏi thành Hàng Châu, chẳng phải so với hắn càng thêm bất chính, thậm chí có thể coi là ti bỉ vô sỉ a!」 hắn cố nén ý cười, trưng ra gương mặt lanh ngắt, trêu chọc nói. 「 Chúng ta mới không giống tên hỗn đản Chu Cũng Duy này đâu! Chúng ta trợ giúp các nhà buôn hợp tác cùng hắn thoát khỏi sự chèn ép, bốc lột của hắn, thậm chí còn cùng bọn họ kí định hiệp ước hợp tác mới, công bằng hơn, hợp lí hơn rất nhiều, cũng coi như là làm việc thiện, làm sao có thể nói chúng ta, phương thức kinh doanh của “Minh kí” là ti bỉ vô sỉ đâu!」 Ông Bình khi không bị chủ tử bắt bẻ, trêu chọc thì căm giận nói, vẻ mặt là nhất kính trung tâm ( 1 lòng trung thành) cùng tẫn trách (vô cùng trách nhiệm). 「 Được rồi, Ông Bình, ngươi nhìn không ra Gia chính là đang nói giỡn thôi sao? Ngươi thật là nhàm chán mà!」 Phương Vịnh bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, lại liếc mắt nhìn chủ tử sắc mặt ý cười càng sâu, đối vời Ông Bình, tính tình thẳng thắn, cương trực này, cảm thấy có chút vừa bực mình vừa buồn cười. Chẳng lẽ hắn đến nay vẫn còn không rõ sao? Chủ tử làm việc luôn luôn cầu thành công, không từ thủ đoạn. Tuy rằng không đến mức làm ra giết người phóng hỏa linh tinh, làm chuyện thiên lý không tha, nhưng thủ pháp làm việc của chủ tử sẽ không thay đổi, là “âm thầm nhưng hiệu quả”! Mà cách làm việc này tuyệt đối không “quang minh chính đại” bao nhiêu. Ông Bình bị hai câu nói của Phương Vịnh làm cho cứng đờ, trong khoảng thời gian ngắn, có chút phản ứng không kịp, cứ ngây ngốc tại chỗ. 「 Còn có chuyện gì khác sao?」 Phong Dục Vũ thú vị nhìn “mặt ngốc” của Ông Bình, chuyển hướng Phương Vịnh hỏi. 「 Còn có một chuyện.」 Phương Vịnh gật gật đầu,「 Gia còn nhớ phường thêu Như Ý không? Hai năm trước, người đã từng mua một bức tranh thêu ở đây!」 Phường thêu Như Ý ở thành Hàng Châu buôn bán từ rất lâu, mặt hàng chính là tranh thêu, kinh doanh lương thiện, thật thà, uy tín. Chủ sự của phường thêu Như Ý là Cừu Sĩ Xương. Ba năm trước, Cừu Sĩ Xương ủy thác Chu Cũng Duy, ông đưa cho hắn một số bức tranh thêu tình xảo, nhờ hắn thay ông tìm kiếm người mua, lợi nhuận thu được từ tranh thêu sẽ chia cho hắn theo hiệp ước đã định trước. Theo lờ đồn thổi của thiên hạ, Cừu Sỉ Xương là người có “tâm địa thiện lương, là người tâm huyết với nghề, lại có kỹ thuật điêu luyện, nên hàng thêu của phường thêu đa số là do hắn đích thân sử lí”. Vì thế, hàng thêu của phường thêu Như Ý đều là trân phẩm, khiến danh tiếng của phường thêu theo đó mà ngày càng lan xa. (aiz, chỉ là đồn thôi, tên này là đường ca của Nùng nhi ak, chả tốt đẹp gì >..