Phong Khí Quan Trường

Chương 40 : Không vui mà tán

“Xem ra bữa cơm này ăn không xong rồi, thôi vậy, hôm nay cũng là ngày giỗ mẹ tôi, phải về sớm thắp cho bà nén nhang.” Hà Thanh Xã thấy ngay ngày đầu tiên gặp nhau Thẩm Hoài với Đỗ Kiến đã thành thế nước lửa, Đỗ Kiến cũng bị chọc tức thành thùng thuốc nổ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hắn có tâm giúp Thẩm Hoài, nhưng cũng sợ bị liên quan, làm lớn chuyện không khéo thành trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan, tốt nhất cứ tạm thời rút thân cho an toàn, thế là liền mượn cớ, không ở lại trạm tiếp đãi bồi chuyện Thẩm Hoài nữa. “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hà Nguyệt Liên ngơ ngẩn nhìn phòng ăn đột nhiên trống trơn, cũng không rõ rốt cục đã xẩy ra chuyện gì. Lúc mới vào cửa, thấy thái độ của Đỗ Kiến với Thẩm Hoài khá bất thiện, còn tưởng rằng hắn hẹp hòi, dung không được bí thư tới cùng hắn cướp quyền, ai ngờ vị tân bí thư này lại có thể bất cận nhân tình, không chút do dự vung tay tát lên mặt Đỗ Kiến. Thẩm Hoài như không có việc đứng lên, nhìn ba chiếc bàn tròn không người trong phòng, nói: “Người khác đi cả rồi, nhưng tôi còn phải tìm chỗ ăn trưa a. Ở đây rộng quá, Hà giám đốc chuẩn bị cho tôi một phòng nhỏ hơn đi…” Hà Nguyệt Liên nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Hoài, hận không được tát cho hắn hai cái: Này thì tiểu bạch kiểm kiêu ngạo, này thì tiểu bạch kiểm xương cuồng. Lửa giận trong lòng có dữ dội đến đâu, Hà Nguyệt Liên cũng biết để Đỗ Kiến phải nhẫn nhịn vung tay mà đi, nhất định năng lượng của tiểu tử trước mắt này không nhỏ, không phải là thứ nàng muốn chọc là chọc. Thời buổi này kẻ nào có thể kiêu ngạo mà vẫn chưa bị người khác dẫm chết, vậy chắc chắn kẻ đó có tiền vốn để kiêu ngạo. Chẳng qua Hà Nguyệt Liên cũng nhịn không nổi cơn ghê tởm trào lên trong lòng, trầm giọng nói với Trần Đan: “Cô đi đổi phòng khác cho Thẩm bí thư…” Nói xong liền “xoẹt xoẹt” xoay mông đít rời đi, những phục vụ viên khác cũng thức thời lẹ làng đi theo, hệt như bên này là hổ ăn thịt người vậy. “Vừa rồi ngữ khí hơi nặng chút, cô không tức giận chứ?” Thẩm Hoài cười hỏi Trần Đan: “Tôi xin lỗi cô.” Lúc đưa bia vào bị Thẩm Hoài chất vấn một tiếng, trong lòng Trần Đan đúng là có chút không thoải mái, nhưng nghĩ hắn làm vậy cũng vì mượn cớ gây khó dễ với Đỗ Kiến, liền thoải mái trở lại, không ngờ hắn còn chủ động xin lỗi, tâm lý hơi thẹn thùng, cười cười, nói: “Tôi có thể giận gì anh? Có điều làm như vừa rồi có thích hợp không?” “Đúng a, đắc tội hết mọi người ở đây rồi, làm vậy thật sự thích hợp ư?” Thẩm Hoài thuận theo ngữ khí Trần Đan tự hỏi một câu: “Đúng rồi, đổi sang phòng khác hẵng nói chuyện, bên này trống trải quá, cảm giác quái quái thế nào ấy…” “Anh nói xem, ba bàn ăn này giờ phải làm sao?” Trần Đan ngây người nhìn ba bàn tiệc còn đầy ắp, thậm chí còn chưa động bát đũa. “Mỗi năm Hà Nguyệt Liên có thể kiếm được không ít, lãng phí ba bàn tiệc cũng không làm chết nàng được.” Thẩm Hoài cười nói: “Cô trực tiếp chuyển hai bàn ở đây sang phòng mới, có điều phải để ý cho kỹ một chút, đừng để họ Hà kia có cơ hội nhổ nước miếng vào…” “Anh cũng thật là, ai lại làm việc khuyết đức vậy chứ?” Lời vừa ra khỏi miệng, mặt Trần Đan chợt chuyển hồng, hệt như làm chuyện xấu bị Thẩm Hoài bắt gặp vậy. Trần Đan dẫn Thẩm Hoài vào một phòng tiệc khác ở tầng hai trước, phòng gần với mặt phố, từ cửa sổ có thể nhìn thấy Hoàng Tân Lương và Hà Nguyệt Liên đang đứng nói chuyện ngoài trạm tiếp đãi. Đỗ Kiến và những lãnh đạo trấn khác đã rời đi, không biết chạy đến chỗ nào ăn trưa rồi. Trần Đan bưng một mâm nhỏ, chọn ra mấy món đưa cho Thẩm Hoài. Thấy chỉ có một bộ bát đũa, mới hỏi: “Sao chỉ có một bộ bát đũa?” “Anh còn có bạn bè qua đây ăn cùng ư?” Trần Đan cố vờ hồ đồ hỏi lại, nàng biết nếu hôm nay ngồi ăn chung với Thẩm Hoài, không chỉ lời ong tiếng ve lung tung, mà nhất định còn bị Hà Nguyệt Liên thù chết. “Tôi hẹn Triệu Đông chiều nay đến Mai Khê.” Thẩm Hoài cũng chỉ định trêu ghẹo Trần Đan một chút, thấy nàng thông minh tránh ra, liền dừng chủ đề ấy lại. Lại thấy nàng đứng trước cửa, không tiến vào cũng không lui ra, liền hỏi: “Cô vào đây ngồi nghỉ chắc không có vấn đề gì chứ?” “Hôm nay tôi là phục vụ viên trong phòng này…” Trần Đan khẽ cười nhẹ, vẫn đứng ở trước cửa trả lời Thẩm Hoài. “Được, vậy giúp tôi xới cơm…” Thẩm Hoài cầm chén cơm giơ lên, Trần Đan liền biết ý đi đến bới cơm giúp hắn. Thẩm Hoài ăn hai chén rồi thả xuống, lấy túi xách ra, đưa cho Trần Đan, nói: “Cô giúp tôi thanh toán…” “Anh là phó bí thư, ký nợ một chữ là được, Hà Nguyệt Liên có khó chịu, cũng sẽ không thật để anh cầm tiền mặt ra trả.” Trần Đan đứng trước cửa không động đậy. “Nếu để chút phí chiêu đãi cũng không thanh toán, đó mới là bất cận nhân tình.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Liên quan đến chuyện sử dụng phí chiêu đãi có hai phương thức thanh toán: Một là cá nhân khi đến dùng bữa ứng trước ra, sau đó cầm hóa đơn đến phòng tài vụ báo cáo lý do chi tiêu, mỗi tháng cán bộ ứng theo cấp bậc khác nhau sẽ có một định mức giới hạn chi tiêu khác nhau. Còn lại là trực tiếp ký giấy nợ, để cuối năm trạm tiếp đãi đến phòng tài vụ đòi tiền. Cô nói thử xem, phía trạm tiếp đãi sẽ hy vọng loại phương thức thanh toán nào?” “Đương nhiên là loại thứ hai a.” Trần Đan nói: “Cho dù không kể hạn chế do định mức giới hạn, thì ký giấy nợ vẫn tiện hơn a. Ký giấy như thế rất tiện cho cán bộ trên trấn không quản vì việc công hay việc tư đều tới trạm tiếp đãi ăn uống. Hà giám đốc lại không sợ chính phủ sẽ quỵt nợ, tất nhiên sẽ hy vọng cán bộ trên trấn ăn càng nhiều càng tốt…” “Nhưng đối với chính phủ, đối với xưởng thép thì sao? Trước khi đến Mai Khê, tôi đã nghe qua rõ ràng tình hình ở đây rồi, mỗi năm tiêu phí cho trấn chính phủ và xưởng thép ăn uống ở trạm tiếp đãi gần đến 900 ngàn, đủ để phát một năm tiền công cộng phúc lợi cho nhân viên cơ quan chính phủ. Thẩm Hoài tiếp: “Tuyệt đối cấm chỉ ăn uống là không có khả năng, làm việc trong nước nói cho cùng vẫn dựa vào nhân tình, tôi không thể vừa muốn để ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, nhưng cái gì cũng phải có mức độ. Khoản chi tiêu này nhất định phải giảm xuống, giảm đến một mức tương đối hợp lý mới được. Nếu muốn khống chế nghiêm cách khoản chi này, loại phương thức thanh toán thứ nhất là thích hợp nhất, tất nhiên cũng sẽ để những cán bộ quen ký giấy nợ, suốt ngày chực ăn chực uống hận đến thấu xương! Cô xem, bất kể thế nào, tôi đến đây là để đắc tội với người ta, sớm đắc tội hay muộn đắc tội thì có khác gì nhau?” Trần Đan mắt trợn tròn nhìn Thẩm Hoài, không biết vì sao hắn lại giải thích với mình những điều này, song trong lòng lại khá là cao hứng, cúi thấp đầu nhìn nhìn gạch dưới chân, ép thấp giọng nói: “Cũng không cần mới đến đã quyết liệt thế này, công tác khó đến đâu cũng có thể từ từ triển khai a. Đều nói cường long không ép địa đầu xà, hôm nay là ngày đầu tiên anh đến Mai Khê, còn chưa kịp đứng vững bước chân; Đỗ lão hổ rất đáng sợ a, đám Hoàng Tân Lương cũng không phải nhân vật dễ đối phó.” “Ở Mai Khê, Đỗ Kiến là tọa sơn hổ, nhưng đến huyện ủy không phải vẫn đi liếm gót lãnh đạo sao.” Thẩm Hoài cười cười: “Ở xưởng thép thành phố cô cũng thấy qua tác phong làm việc của tôi rồi, bí thư trưởng phủ thị chính Cát Vĩnh Thu đã được điều nhiệm tới huyện Hà Phố làm phó bí thư, mặt của Cát Vĩnh Thu tôi còn dám tát, chẳng lẽ còn có thể để Đỗ Kiến nghênh ngang ngay trước mặt?” “….” Trần Đan mân mê mồm không nói chuyện. “Có điều cô nói cũng không phải không có lý.” Thẩm Hoài cười nói: “Đúng là mới đến thì không nên xung động thế này, sau khi đến Mai Khê hẳn phải án binh bất động, trước quen thuộc tình hình cái đã. Trên trấn có nhiều cán bộ thế kia, cũng không có khả năng tất cả đều trung thành với Đỗ lão hổ, Hà Thanh Xã là một ví dụ điển hình. Mất tầm nửa năm, đợi đứng vững bước ở Mai Khê hẵng cùng đám cán bộ như Hà Thanh Xã liên thủ, lúc đó đối kháng với Đỗ Kiến càng thêm nắm chắc; thời gian nửa năm cũng đủ giành được quyền khống chế xưởng thép… đúng rồi, cô biết chuyện lúc trưa tôi được bổ nhiệm làm xưởng trưởng xưởng thép chưa?” “Vừa nghe nói, mặt dưới đều nói Đỗ lão hổ đem anh giá rỗng mới khiến anh phản ứng lớn thế này.” Trần Đan nói: “Nhưng mà gần như người trong xưởng đều là thân tín của Đỗ lão hổ, nếu anh muốn quản lý xưởng thép, chắc phải bỏ ra tầm một năm nửa năm mới có thể thành công.” “Nếu tôi là một chính khách lão thành, chưa hẳn sẽ hành động gấp gáp như lúc nãy.” Thẩm Hoài tự giễu cười cười, nói: “Nhưng xưởng thép đợi không được a. Tôi với Triệu Đông đã phân tích qua, tình hình ở xưởng thép nếu để kéo dài thêm nửa năm sợ rằng sẽ hết thuốc chữa, đến lúc đó chỉ có nước phá sản đóng cửa.” “Vậy ư? Cái này thì tôi không rõ.” Trần Đan mở to hai mắt nhìn Thẩm Hoài. Trước đây bởi chuyện bồi thường cho Hải Văn mới nhờ đến Triệu Đông, đến sau nàng cũng không có liên lạc gì với Triệu Đông nữa, ngược lại Trần Đồng khi dọn nhà cho Thẩm Hoài có gặp qua Triệu Đông hai lần, chứ trước nay nàng không hề biết Thẩm Hoài đã quen thuộc với Triệu Đông đến mức thảo luận công việc cùng nhau cụ thể đến vậy. “Nói thực, tôi nhẫn nại đợi thêm nửa tháng nữa, cho dù không thể để Đỗ Kiến bán xới khỏi Mai Khê, nhưng chí ít cũng có thể để giao ra thực quyền trong xưởng thép. Nhưng cục diện đáng ngại trong xưởng thép nếu không được cải thiện sớm sẽ để lại hậu quả khôn lường” Thẩm Hoài nói thêm: “Thời gian không đợi người, dây dưa năm ba tháng mới hạ mãnh dược chỉnh đốn xưởng thép, khi đó không khéo trên ngàn chén cơm đã bị nện. Cô nói xem, tôi có thể dây dưa được ư? Cô nói có thể dây dưa với đám bất tài vô tướng, không làm việc chỉ biết ăn hại này năm ba tháng được ư? Cái tôi muốn chính là biến Đỗ Kiến thành cây gậy chọc ***, trước khuấy động đầm nước chết này cái đã…” Trần Đan khẽ cười, nói: “Vừa rồi anh không sợ Đỗ lão hổ dám ra tay đánh người ư?” “Hắn dám?” Thẩm Hoài cười nói: “Nếu hắn dám dộng thủ, mũ ô sa trên đầu cũng không đội nữa. Tôi khiêu hấn chính là muốn tìm sơ hở một cước đá văng hắn đi cho rảnh việc. Nói thực, muốn làm được việc ở trong quốc nội thì đừng mong rằng kẻ khác sẽ ưa thích mình. Cô nhìn bên cạnh chúng ta xem, có quan viên nào không ưa thích hi hi ha ha cùng một nơi phát tài? Tôi không cần người khác ưa mình, cũng không muốn đi chiều lòng người khác. Nếu ở trên thành phố, trên huyện, có lẽ tôi còn phải cuộc lại, khuất mình, nhưng làm việc ở hương trấn đầu tiên là phải để kẻ khác sợ ngươi… những năm nay Đỗ Kiến xưng vương xưng bá ở Mai Khê, chuyện mắng chửi đáng người ngày ngày đều có, cô thấy có bao nhiêu người dám đứng ra công khai chống lại hắn? Chẳng qua cô cũng không cần quá bận tâm làm gì, nói đến cùng cán bộ hương trấn vẫn thích người đem lại lợi ích thực chất cho họ, bây giờ tát bọn hắn hai cái, ngày sau nhét vào mồm chúng hai khúc xương, rốt cuộc chúng vẫn sẽ phe phẩy đuôi với tôi cho mà xem.” “Cái này tôi lại càng không hiểu.” Trần Đan ló đầu ra ngoài cửa sổ, thấy Hoàng Tân Lương vẫn chưa đi, lại nghĩ đến bộ dạng vẫy đuôi của hắn, nhịn không nổi “xuỵt” cười ra tiếng. Mặt đỏ lên, tròng mắt ưng ửng nước nhìn Thẩm Hoài, rồi lại cúi đầu xuống. Có lẽ chính bởi khuôn mặt xinh đẹp đã mang cho nàng quá nhiều phiền hà, có lẽ vì phải tự mình giãy dụa bảo vệ bản thân khiến tâm nàng quá mệt, nên khi chứng kiến phong cách ngang ngược, không sợ gây chuyện của Thẩm Hoài khiến nàng cảm thấy như tìm được chỗ dựa. “Cô biết cái gì gọi là hiệu ứng cá nheo ư?” Thẩm Hoài thấy mặt Trần Đan hồng lên, tròng mắt nhu mì mọng nước đầy gợi tình, khiến tâm tình hắn nóng lên, thầm nghĩ đúng là trên đời không thiếu đàn bà họa quốc ương dân, vội vàng chuyển chủ đề. “Tốt xấu gì người ta cũng đã tốt nghiệp trung cấp chuyên Trung văn.” Trần Đan gắt giọng: “Không phải là nói cá Sardine thích an tĩnh, khi di chuyển thả vào trong bể chứa sẽ không di động, khiến nước trong bể thiếu hụt dưỡng khí mà chết? Để một con cá nheo vào, khuất động nước trong bể lên, cũng cưỡng bách cá Sardine phải bơi lội theo, không nên nổi chết trong bể…” Nói đến chỗ này, Trần Đan lại hiếu kỳ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm Thẩm Hoài: “Anh so sánh chính mình là cá nheo a! Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, nếu anh muốn quản lý xưởng thép, tốt nhất nên để một viên chức có sức sống, chịu làm việc nào đó làm cá nheo, cần gì phải tự mình đi làm?” “Làm sao cô biết không có người hy vọng tôi làm cá nheo?” Thẩm Hoài cười hỏi lại, hắn biết Trần Đan tốt nghiệp trung cấp chuyên ngành Trung văn, giờ còn đang theo học hàm thụ, so với tuyệt đại đa số đàn bà xinh đẹp chỉ dựa mặt mũi kiếm cơm thì mạnh hơn nhiều. Chỉ đáng tiếc cái xã hội này chỉ bị hấp dẫn bởi dung mạo của nàng. “A, ai a?” Trần Đan hiếu kỳ hỏi/ “Qua vài ngày nữa cô sẽ biết.” Thẩm Hoài thầm nghĩ: tin Đàm Khải Bình đến Đông Hoa phó nhiệm chắc vài ngày sau sẽ truyền về đây, có bài học nhẵn tiền của Trần Minh Đức, sau khi đến Đông Hoa chắc chắn Đàm Khải Bình sẽ không khinh cử vọng động. Đàm Khải Bình ở thị ủy không khinh cử vọng động, hắn ở Mai Khê lại cũng nhẫn nại án binh chờ thời, thế thì con mẹ nó tình thế cương cứng này đến bao giờ mới có khả năng bị đánh phá? Thẩm Hoài biết, Đàm Khải Bình nhất định sẽ vui vẻ nhìn hắn nhảy ra làm cá nheo, đem đầm nước chết Đông Hoa quẫy lên, chỉ cần cục diện nằm trong tầm khống chế của bí thư thị ủy hắn là được. Thấy Thẩm Hoài không nhắc đến ô dù sau lưng, Trần Đan cũng không hỏi nhiều, ngược lại, hôm nay Thẩm Hoài đã nói với nàng đủ nhiều rồi, huống hồ những lời ấy vốn không nên nói cho nàng nghe… Trần Đan cảm giác thấy khá kỳ quái, có cảm tưởng như Thẩm Hoài đang rất cô đơn, lại nhớ đến cảnh hắn ôm Kim tử khóc lớn mấy ngày trước, thầm nghĩ, có lẽ hắn chỉ muốn tìm người nói chuyện mà thôi.